Hi Du Hoa Tùng – Chương 700: Kết Tội – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 700: Kết Tội

Lúc này, Lưu Phong ra lệnh cho Nhân Nã Thượng đem phong thư lại đây, phân phát
cho chúng tướng sĩ xem xét

Sử Văn Long vừa nhìn thấy tín kiện này, vội vàng hô lớn: “Ko, ko phải sự thật,
ta ko có ghi, ta ko thông địch…”

Hắc Vân nhanh chóng chế trụ hắn.

“Các vị, thư này mọi người đều đã xem, xin hỏi có đúng là bút tích của Sử Văn
Long ko? “Lưu Phong trầm giọng hỏi.

“Đúng là bút tích của Sử Văn Long… !” Người nói đây là Tái Kim Phượng, bà đã
cẩn thận tra nghiệm, đây quả thật là bút tích của Sử Văn Long.

Sau đó, chúng tướng sĩ cũng đều chứng thật đây là bút tích của Sử Văn Long.

Lưu Phong thấy thế, trong lòng thở phào một hơi, bức thư này kỳ thật là do
Lãnh Nguyệt tiên sinh dựa trên bút pháp của Sử Văn Long mà viết ra, nãy giờ
hắn vẫn có chút lo lắng, nhưng từ tình huống bây giờ cho thấy, Lãnh Nguyệt
tiên sinh quả là một cao thủ, chúng tướng sĩ đã cùng lăn lộn với Sử Văn Long
hơn mười năm mà cũng ko tìm ra sơ hở.

Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng.

“Sử Văn Long, ngươi còn gì để nói ko?”

Sử Văn Long trợn trắng hai mắt, nhìn bức thư trong tay, hắn ko biến nên nói
thế nào, và cũng ko biết ai đã lén bắt chước nét chữ của hắn.

Nhưng mà, hắn có thể dám chắc rằng, bức thư này tuyệt đối là ngụy tạo.

Chỉ là, hắn ko thể chứng minh điều đó.

“Ta ko còn gì để nói “Sử Văn Long đột nhiên rất thanh tĩnh, nhìn thẳng mặt Lưu
Phong, nói chậm rãi từng chữ: “TA – BỊ – OAN!”

Lưu Phong lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng!”

Hắn lại tiếp tục khinh thường cười cười: “Kỳ thật, ngươi ko thừa nhận cũng ko
sao cả, bổn hầu đã nắm giữ chứng cứ trong tay, có thể đem ngươi ra xử tử”

Sử Văn Long hừ một tiếng, lớn giọng nói: “Lưu Phong, việc hôm nay, là do ngươi
đã sớm an bài, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ? Ta biết ta ko thể chứng minh
được điều này, nhưng ta, Sử Văn Long, sẽ ko làm ra những chuyện có lỗi với
Nguyên Soái…”

“Lưu Phong, ngươi khá lắm. Bại trong tay ngươi – ta phục! Ta ko còn gì để nói,
giết ta đi “Nói rồi, Sử Văn Long nhắm mắt lại như chờ đợi cái chết đến.

Lời này vừa nói ra, một ít tướng sĩ khi nãy nghi ngờ hắn là phản đồ, lập tức
thay đổi cái nhìn về hắn, nhất là từ những quyết tâm của hắn, làm người khác
có thể hiểu được, lời của hắn nói là đáng tin cậy.

Tái Kim Phượng tự mình trầm tư, lúc này, cơ bản có thể chứng thật, Sử Văn Long
vô tội.

Chân tướng sự việc rất đơn giản, đều do một tay Lưu Phong bày ra, hắn làm như
vậy, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn khống chế quân đội đế quốc đóng tại
Phúc thành này.

Nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng Tái Kim Phượng trở nên sợ hãi, Sử Văn Long
đã chết, có thể người kế tiếp chính là mình.

Bây giờ thế cục bất định, Ngô Chi Vinh sau khi đóng quân tại Phúc thành, đã
chia ra làm hai phái, một đi theo Sử Văn Long, một đầu quân cho Tái Kim
Phượng, nếu muốn nắm quyền khống chế, bà và Sử Văn Long phải chết.

Tái Kim Phượng cố gắng làm cho tâm tình trở nên bình tĩnh lại, trong lòng suy
nghĩ đối sách, làm cách nào để hóa giải nguy cơ này.

Dĩ nhiên, Lưu Phong đã có chuẩn bị sớm, tâm tình hiện thời rất tốt cho nên vẫn
chưa xuống tay với bà, mặc dù vấn đề chỉ còn là thời gian.

“Hầu gia, chuyện này quả thật có chút hiểu lầm, Sử tướng quân là người như thế
nào, chúng ta đều biết rõ, ta nghĩ hắn sẽ ko làm chuyện mưu hại nhi tử ta…”
Tái Kim Phượng sau khi do dự, đã quyết định vì Sử Văn Long lên tiếng.

Sử Văn Long nghe vậy, đầu tiên ngẩng ra, nhưng rồi lập tức hiểu ra nguyên nhân
bên trong, Lưu Phong đã dám ra tay đối phó mình, dám chắc cũng sẽ không buông
tha Tái Kim Phượng.

“Lão phu nhân, bây giờ chứng cứ đã rất rõ ràng, đây là ý gì?” Lưu Phong âm
thầm cười lạnh, lão thái bà ngươi cuối cùng đã hiểu được, chỉ tiếc là đã quá
muộn.

Sử Văn Long chậm rãi mở to mắt, nhìn Tái Kim Phượng nói: “Đa tạ lão phu nhân
đã nói giúp ta, mạt tướng ko thẹn với lương tâm, chết thì chết”

“Tiểu tặc Lưu Phong, ngươi động thủ đi” Sử Văn Long trừng mắt quát: “Lão tử
hôm nay chết thì mười tám năm sau lại là một hảo hán!”

Sử Văn Long thấy chết ko sờn, đại nghĩa lẫm liệt khiến cho chúng tướng sĩ rất
cảm động.

Ta kháo, lão tử nếu muốn ngươi chết, phải dùng thần hình cụ diệt, đâu để ngươi
có cơ hồi luân hồi chuyển thế, Lưu phong làm việc ko muốn lưu lại phiền toái
cho chính mình.

“Hầu gia, tư sự thể đại, ta xem Sử tướng quân cũng đã nhiều năm đóng góp cho
đế quốc, thiết nghĩ ko thể dễ dàng đem ra xử tử được “Tái Kim Phượng đột nhiên
có cảm giác rằng, cái chết của Sử Văn Long cũng là dấu chấm hết của mình.

“Hầu gia, Sử tướng quân đi theo ta ra sa trường đã hơn mười năm, lập vô số
chiến công hạ mã, lão thân thỉnh cầu hầu gia một lần nữa điều tra việc này
triệt để, tránh để cho mười vạn tướng sĩ biên cương ko phục…”Tái Kim Phượng
chăm chú nói.

Lời Tái Kim Phượng nói ra, tựa hồ như ám chỉ mọi người, chúng tướng sĩ tại
đây, ta nhìn người, người nhìn ta, đồng thời cũng lên tiếng mở miệng cầu xin.

“Các ngươi muốn tạo phản?” Lưu Phong đột nhiên nói một câu.

Tướng sĩ nghe vậy, lập tức ngậm miệng lại, tạo phản là một tội lớn, bọn họ
gánh ko nỗi.

Lưu Phong híp mắt nhìn chúng tướng sĩ tại đây, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn
gì, các ngươi muốn làm cái gì…”

Tái Kim Phượng trong lòng bực tức, chuyện này là ngươi muốn làm cái gì, chứ ko
phải chúng ta muốn làm gì.

Cho đến bây giờ, Sử Văn Long đã hiểu, hắn phải chết. Các gì đến sẽ đến, mọi
thứ khác đều ko quan trọng, ko gì quan trọng bằng sinh mệnh của mình.

“Sử Văn Long cuối cùng có tội hay ko có tội, đã có chứng cớ rõ ràng, hắn cấu
kết với Phù Tang, các người cũng đã nhìn thấy, và đã chứng minh điều này.
Thiết chấn như sơn, chẳng lẽ các ngươi vì tên ác tặc bán nước cầu vinh này van
xin sao?” Lưu Phong trầm giọng nói.

“Ta thật ko thể hiểu nổi các người muốn gì? “Ngữ khí của Lưu Phong cứ như là
bị người ta bức ép vào tuyệt lộ: “Các vị, ta nhắc nhở một chút, để tránh cho
cái gọi là nghĩa khí che mờ mắt của mọi người, Sử Văn Long là loại người như
thế nào, các người cũng đều đã biết”

Tái Kim Phượng tính mở miệng nói gì đó, nhưng lại ko thể đối đầu với những lời
nói vừa rồi. Lưu Phong quả thật rất đáng sợ, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều mưu
kế, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu ko cẩn thận, ko chừng sẽ để hắn nắm lấy cơ hội.

Tái Kim Phượng biết, chuyện đã như vậy, Sử Văn Long khó tránh khỏi con đường
chết, bà bây giờ chỉ có thể tự lo thân mình, cẩn thận một chút, ko thể để cho
Lưu Phong có cơ hội ra tay.

“Chủ công, đại sự bất ổn” Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị tuyên bố tử tội của Sử
Văn Long, Hắc Vân nghiêm mặt đi tới nói.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hắc Vân vội nói: “Chủ công, một vạn tướng sĩ của Kiêu Kỵ doanh ko biết lấy tin
từ đâu, đã hợp nhân mã hướng đến phủ

Lưu Phong nhíu mày, Kiêu Kỵ doan có thể nói là vương bài tại đây, lực lượng
chiến đấu có thể xếp vào hạng nhất lưu. Một binh một tướng đều là tinh anh,
đều là những nam nhi đầy nhiệt huyết. Trước khi hắn đã từng nghĩ phương pháp
để thu phục Kiêu Kỵ doanh này vào thành phần dự bị của Thần Thánh quân đoàn,
chỉ ko ngờ ra rằng hôm nay Kiêu Kỵ doanh lại trở thành một phiền toái.

“Chủ công, Lãnh Nguyệt tiên sinh hỏi ý kiến của chủ công rằng: nên thả bọn họ
đi, hay là giết hết tất cả?” Hắc Vân dò hỏi.

Lưu Phong suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng: “Nói với Lãnh Nguyệt tiên sinh,
thả bọn họ đi. .”Với binh lực hiện giờ của Lưu Phong mà nói, một vạn Kiêu Kỵ
doanh cũng ko làm khó được hắn, bất quá hắn ko muốn gây ra tổn thất từ bên
trong thành, huống hồ nếu thật sư khai chiến, rất dễ xảy ra những chuyện ngoài
ý muốn, ảnh hưởng đến cục diện bây giờ.

Căn cứ vào thông tin tình báo, Kiêu Kỵ doanh thuộc quản lý của Ngô Chi Vinh,
ko về theo Sử Văn Long cũng ko đi theo Tái Kim Phượng, ngoài trừ Ngô Chi Vinh,
bọn chúng chỉ nghe lời phó tướng Hải Đại Dũng.

Lưu Phong suy đoán, Kiêu Kỵ doanh chắc vì cái chết của Ngô Chi Vinh nên chạy
đến đây,

“Tín tức là do ai để lọt ra ngoài” Lưu Phong âm tràm hỏi, với những tướng sĩ
tại đây, hắn đã từng hạ lệnh phong tỏa tin tức. Như thế, cái chết của Ngô Chi
Vinh các tướng sĩ tại doanh trại ko có khả năng biết được.

Kháo, thật ko ngờ nỗi, ngẫm lại vẫn phải ứng phó với cục diện trước mắt.

Nhìn thấy thần sắc dị thường của Lưu Phong, Tái Kim Phượng tựa hồ như cũng
đang chờ đợi một cái gì đó, trên mặt nở một nụ cười ko đổi, lẳng lặng chờ sự
tình phát sinh.

“Hầu gia, phó tướng Kiêu Kỵ doanh Hải Đại Dũng cùng một vạn tướng sĩ cầu
kiến!”

Ko lâu sau, Hắc Vân lại một lần nữa đứng trước mặt chúng tướng sĩ nói.

Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Mở cửa!”

Ngưng lại một chút, Lưu Phong nhìn mọi người tại đây, cười nói: “Các vị, theo
ta đi gặp Hải Đại Dũng, xem hắn vì sao lại đến đây?”

Nghe được một vạn tướng sĩ cùng Hải Đại Dũng đã đến, mọi người tại đây đều có
chút hy vọng, nhất là Tái Kim Phượng.

Ko ai biết được, Hải Đại Dũng đã theo lời của Tái Kim Phượng đến đây.

Rất nhanh cánh cửa tam thiên môn mở ra, phó tướng Kiêu Kỵ doanh Hải Đại Dũng
và vài tên đại biểu bước vào.

“Phó tướng Kiêu Kỵ doanh Hải Đại Dũng ra mắt hầu gia!” Hải Đại Dũng tuy đang
tức giận nhưng vẫn ko quên thi lễ với Lưu Phong.

Lưu Phong gật gật đầu nói: “Tướng quân, miễn lễ”

“Hầu gia, nghe nói nguyên soái đại nhân đã bị ám sát, có thật hay ko?”

“Tướng quân, ngươi đã tới, nhi tử của ta đã bị người Phù Tang hại chết…”Tái
Kim Phượng vượt qua Lưu Phong, chạy đến Hải Đại Dũng nói.

Tái Kim Phượng sở đĩ vội vả như vậy, bởi vì muốn cùng đứng chung với Hải Đại
Dũng, đế quốc đóng quân tại đây chỉ có mười vạn, mà Kiêu Kỵ doanh hôm nay đã
dẫn đến một vạn quân. Bất quá bà cũng ko đến nỗi ngu, vì ko có chứng cứ, nên
đành nói Ngô Chi Vinh là do người Phù Tang ám sát.

Hải Đại Dũng nghe vậy. toàn thân run mạnh lên, mặc dù hắn đã sớm nhận được
thông tin, nhưng khi đã chứng thật chuyện này, hắn vẫn ko khỏi kinh hãi và đau
lòng.

“Sao lại có thể như thế?” Hải Đại Dũng bi thống, ngước đầu lên, lạnh lùng nhìn
Lưu Phong nói: “Hầu gia, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao người ko cho chúng
ta biết?”

“Làm càng!” Hắc Vân bước lên quát: “Hải Đại Dũng, chú ý thân phận của ngươi,
nói chuyện với hầu gia như vậy sao?”

Lưu Phong mỉm cười nói: “Hắc Vân, ngươi lui ra!”

“Tướng quân, ta biết ngươi trong lòng bi thống, cho nên ko trách tội ngươi,
bất quá…”Nói đến đây, Lưu Phong chuyển mắt đổi giọng: “Ngươi dẫn tướng sĩ
của Kiêu Kỵ doanh đến đây, có mục đích gì?”

“Vì nguyên soái thủ hiếu, vì nguyên soái báo thù!”

“Tốt, nguyên soái có được bộ hạ như ngươi, cũng là điều đáng mừng.”

“Hải Đại Dũng, ngươi hỏi ta, tại sao lại ko thông báo chuyện này cho mọi
người? Ta bây giờ trả lời cho ngươi biết, trải qua ba ngày điều tra, hiện giờ
đã tìm được hung thủ cấu kết với người Phù Tang ám sát nguyên soái”

“Hung thủ ở đâu? Ta muốn đích thân giết hắn báo thù cho nguyên soái…”Hải Đại
Dũng nghe vậy, vẻ mặt có chút kích động.

“Sử Văn Long! “

“Sử đại ca?” Hải Đại Dũng giật mình cả kinh, tựa hồ như có chút khó tin, sao
lại có thể? Sửa Văn Long là người như thế nào, hắn biết, tâm trung của hắn
cũng ko thua kém mình là bao nhiêu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.