Hi Du Hoa Tùng – Chương 7: Thử Kiếm – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 7: Thử Kiếm

Đêm dài yên tĩnh, trăng tròn trôi lững lờ giữa những đám mây. Bầu trời đêm nay
thật đẹp.

Kiếp trước Lưu Phong đọc tiểu thuyết võ hiệp thường chứng kiến các nhân vật tu
luyện trong thời gian rất lâu. Không ngờ bây giờ bản thân hắn cũng lâm vào
cảnh ngộ như vậy. Nhoáng một cái hắn đã bế quant tu luyện được năm năm.

Ngày hôm qua xuất quan, nhị sư tôn nói hắn đã bế quan được năm năm, hắn mới
đầu cũng không tin đó là sự thật, phải đợi đến khi Thủy Mị Nhi kết xuất ra một
đạo Huyền Quang kính, để hắn tự mình soi gương, Lưu Phong mơí phát hiện ra
thân hình và dung mạo của mình đã thay đổi rất nhiều. Hắn đã trưởng thành.

Năm năm trôi qua, hắn trở trưởng thành. Khuôn mặt non nớt đã bắt đầu xuất hiện
râu ria, mi cong, mày kiếm, mắt sáng như sao, trán cao cằm rộng, sóng mũi
thẳng đứng, răng trắng như ngọc, chỉ có làn da là ngăm đen, bất quá lại làm
cho hắn càng thêm nam tính. Thân thể hắn sau năm năm tu luyện cũng trở nên rắn
chắc như thạch bàn, quả thật là như cây ngọc trước gió. Năm năm tu luyện ‘Thái
Âm Thất Tinh Huyền’ cũng đã từ nhất tinh chuyển sang nhị tinh. Tu vi bản thân
cũng theo đó tiến vào Khai Quang hậu kỳ cảnh giới. Lưu Phong bây giờ chính xác
là tự nhiên toát ra một thứ khí thế ngạo thị thiên hạ.

Bình minh vừa hé lộ, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Phi nhi
đã tra tra kêu lên, líu ríu đánh thức hắn dậy.

Lưu Phong mơ màng, mở con mắt vẫn còn ngái ngủ ra nhìn sắc trời, đoạn lồm cồm
bò dậy mặc quần áo chuẩn bị sang Thanh Linh biệt viện gọi nhị sư tôn Thủy Mị
Nhi dậy. Vừa mới đi được vài bước hắn đã dừng lại, bây giờ hắn mới nhớ ra ngày
hôm qua nhị sư nương đã nói với hắn từ nay không cần sang đánh thức nàng dậy
như trước nữa.

Lưu Phong vốn rất muốn thưởng thức ‘đậu hũ non’ của nhị sư tôn. Bất quá bây
giờ đành phải nhịn vậy.

Vừa nghĩ như vậy thì tam sư tôn Nghê Thường đi đến.

Nghê Thường nhìn Lưu Phong mỉm cười, nói:

-Phong nhi, mau theo ta đến luyện võ trường. Chúng ta hôm nay muốn khảo nghiệm xem thành quả tu luyện Thất Tinh Kiếm Quyết của ngươi ra sao.

Thất Tinh Kiếm Quyết chính là do năm năm trước Nghê Thường trải qua ba ngày ba
đêm minh tưởng kết hợp với Thái Âm Thất Tinh Huyền mà sáng chế ra bộ kiếm pháp
này. Thời gian năm năm qua Lưu Phong chia ra làm đôi, một nửa thời gian dùng
để tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền, một nửa thời gian dùng để tu luyện Thất
Tinh Kiếm Quyết. Mặc dù Thái Âm Thất Tinh Huyền không tiến bộ nhiều nhưng Thất
Tinh Kiếm Quyết thì hắn đã hoàn toàn thành thục. Năm năm trước bốn vị sư tôn
đã quyết định khi hắn xuất quan thì ba ngày sau sẽ phái hắn hạ sơn giúp tứ sư
tôn làm việc. Do đó trước khi hạ sơn muốn khảo nghiệm lại thực lực của hắn lần
cuối.

Đến luyện võ trường, Lưu Phong lập tức nhìn thấy đại sư tôn và nhị sư tôn cũng
đã có mặt tại đây. Hắn nhanh chóng tiến đến thỉnh bái:

-Phong nhi bái kiến nhị vị sư tôn.

Tần Thủy Dao mỉm cười nói:

-Phong nhi, ngươi chắc cũng đã biết hôm nay chúng ta gọi ngươi tới đây là vì chuyện gì.

Lưu Phong ngẩng đầu lên nhìn tam vị sư tôn, ánh mắt hắn dừng lại trước ngực
của các nàng, nhìn một lúc, đoạn dừng lại cười nói:

-Là tam vị sư tôn muốn khảo nghiệm thành quả tu luyện của Phong nhi trong năm năm qua đúng không?

Thủy Mị Nhi nhìn hắn nói:

-Ngươi rất thông minh, bất quá ngươi chỉ đoán trúng một nửa. Hôm nay chúng ta gọi ngươi đến đây ngoài việc khảo cứu võ công của ngươi ra thì còn có một việc quan trọng hơn cần nói cho ngươi biết.

Lưu Phong cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức liếc mắt sang Nghê Thường cầu cứu.
Nàng đang định lên tiếng thì đã nghe Tần Thủy Dao nói:

-Phong nhi… đừng vội, trước tiên ta khảo nghiệm xem tu vi của ngươi tiến bộ đến đâu đã, sau đó hãy nói tiếp.

Nghê Thường thấy đại sư tỉ nói vậy, tự nhiên cũng không dám nói gì nữa.

Lưu Phong cảm thấy rất kỳ quái, bất quá hắn biết ba vị sư tôn rất thương yêu
hắn, xem ra chắc cũng không phải là chuyện xấu, lập tức thản nhiên cười nói:

-Đã vậy, xin mời ba vị sư tôn khảo cứu.

Nghê Thường lập tức chủ động nói:

-Đại tỷ, nhị tỷ, để muội xem thử Thất Tinh Kiếm Quyết của Phong nhi như thế nào.

Tần Thủy Dao gật đầu nói:

-Thất Tinh kiếm Quyết là do muội sáng chế ra, ngươi cũng nên tự tay kiểm tra, ta cùng nhị muội sẽ đứng một bên xem.

“Phong nhi, hôm nay khảo cứu không phải là chuyện bình thường, ngươi phải tận
lực thi triển võ công đấy.” Nghê Thường cẩn thận dặn dò hắn, đoạn đưa cho hắn
một thanh trường kiếm.

Lưu Phong cảm thấy mơ hồ, như thể ba vị sư tôn đang dấu hắn chuyện gì vậy, bất
quá nhìn không ra đầu mối, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói:

-Ba vị sư tôn yên tâm, Phong nhi nhất định toàn lực thi triển năm năm sở học, không để ba vị sư tôn thất vọng đâu.

“Phong nhi ra tay đi.” Nghê Thường nhắc nhở hắn, trong tay nàng là một thanh
bạch sắc trường kiếm, thân thể đứng thẳng, quả thật là có khí thế của một vị
nhất đại tông sư.

Lưu Phong cũng không kém, chỉ thấy hắn thần sắc biến đổi, thân thể đứng thẳng
lên, trường kiếm đưa lên cao, nhất thời hình thành một tư thế rất đẹp mắt
nhưng lại thập phần vững chãi, công thủ đều dễ dàng. Mái tóc dài của hắn cũng
theo gió tung bay, quả thực là một mỹ nam tử.

Nghê Thường ánh mắt đang lãnh đạm chợt thay đổi sáng lên, trong mắt nàng Lưu
Phong đã không còn như ngày trước nữa.

Nhìn tam sư tôn xinh đẹp trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, Lưu Phong không khỏi cảm
thấy cao hứng vô cùng. Hắn khổ công năm năm tu luyện, mục đích chính là để cho
các vị sư tôn của hắn vui lòng. Bây giờ từ ánh mắt của Nghê Thường hắn đã biết
được các nàng đối với thành quả tu luyện của mình, quả thật rất hài lòng.

Thủy Mị Nhi nhìn Lưu Phong phô trương thanh thế, không khỏi nhịn được bật
cười, đôi môi anh đào khẽ hé mở nói với Tần Thủy Dao:

-Đại tỷ, người xem tên tiểu quỷ kia vẫn giảo hoạt như trước, làm ra vẻ ma ma phật phật, thật là buồn cười.

Tần Thủy Dao mỉm cười nói:

-Mặc dù tư thế của hắn hơi có chút khoa trương thế nhưng theo ta nhận xét thì lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm đạo cũng không tệ lắm. Xem ra hắn bây giờ cũng đã có chút thực lực, một khi hạ sơn chỉ sợ gặp phải cao thủ của tu chân giới chứ nếu chỉ là võ lâm nhân sĩ thông thường ắt sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Thủy Mị Nhi gật đầu đồng ý, đoạn nói:

-Không sai, như vậy lần này để hắn hạ sơn chúng ta cũng có thể an tâm một chút. Đúng rồi, tứ muội có chút thành kiến với hắn. Hay là để muội đích thân đưa Phong nhi xuống núi, tiện thể gặp tứ muội gửi gắm vài tiếng.

“Không được.” Tần Thủy Dao lắc đầu nói:

-Phong nhi hạ sơn, còn chúng ta cũng phải bế quan một thời gian, hy vọng có thể gia tăng thực lực.

Thủy Mị Nhi khẽ thở dài, không nói gì nữa.

Trong lúc này hai thầy trò Lưu Phong đang cùng nhau chiết chiêu. Nghê Thường
vì không muốn làm hắn bị thương đã phong ấn công lực của bản thân chỉ ở mức
Khai Quang hậu kỳ cảnh giới để giao đấu với hắn.

Do đó hai người muốn phân thắng bại thì chủ yếu chỉ dựa vào kiếm chiêu, không
cần phải để ý đến công lực nữa.

Thất Tinh Kiếm Quyết là do Nghê Thường sáng tạo ra đương nhiên không ai hiểu
rõ sự lợi hại của nó bằng nàng. Giao đấu qua vài chiêu, Lưu Phong lúc này đã
phải toàn lực chống đỡ, không còn giữ được vẻ phong lưu tiêu sái như lúc ban
đầu nữa.

Thật là tốt, năm năm tu luyện của hắn thực là không uổng phí

Nghê Thường thân thể lúc này mềm mại uyển chuyển càng làm nổi bật lên những
đường cong trên người. Du đấu một hồi thật sự phảng phất như Cửu Thiên tiên nữ
vậy. Đúng là một loại thực cốt nhiếp phách rất xinh đẹp. Lưu Phong thấy vậy,
bất giác bị phân tâm, mấy lần đều suýt chút nữa bị thương dưới kiếm của Nghê
Thường.

Tần Thủy Dao hình như nhận ra điều này, cảm khái nói với Thủy Mị Nhi:

-Nhị muội, Phong Nhi đã trưởng thành, xem ra lần này bắt hắn hạ sơn cũng là một quyết định đúng đắn.

Thủy Mị Nhi đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của sư tỷ. Lưu Phong trải qua năm năm
tu luyện đã trưởng thành trở thành một người thanh niên thành thục. Vì vậy
nàng bảo Lưu Phong sáng sớm không cần tiếp tục đến gọi nàng dậy cũng là vì
nguyên nhân này.

Nghê Thường dần dần cũng phát giác ra Lưu Phong mặc dù vẫn chiết chiêu với
mình nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình. Trong lòng nổi lên
một tia giận dữ. mắng:

-Tiểu quỷ, ngươi không chuyên tâm thử kiếm, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào.

Lưu Phong thầm kêu lên trong lòng không ổn. Mình vừa rồi cùng sư tôn giao đấu,
tiện thể mở rộng nhãn giới, không ngờ hành vi bại lộ, lập tức tập trung tinh
thần, không cười cợt nữa, trường kiếm trong tay nhất thời vũ lộng liên hồi kỳ
trận.

Kiếm quang lập tức trở nên mờ ảo, phảng phất như một cái ***g bao phủ lấy thân
hình Nghê Thường. Hai người tu vi lúc này là cân bằng. Lưu Phong lúc này tập
trung tinh thần chiết chiêu, rất nhanh chóng lấy lại thế cân bằng với Nghê
Thường.

Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi nhất thời kinh hãi, thì ra vừa rồi tiểu quỷ cũng
chưa hoàn sử dụng hết thực lực của mình.

Nghê Thường cũng cả kinh, bất quá nghĩ tới tên tiểu quỷ vừa rồi nhìn chăm chăm
vào ngực mình, thật là tiểu sắc quỷ, phải thu thập hắn cho bõ ghét mới được.

Thời gian uống hết một tách trà trôi qua, Lưu Phong lúc này duệ khí dần dần
biến mất, ngược lại Nghê Thường càng đánh càng sung mãn, trường kiếm trong tay
trở nên linh hoạt, kiếm chiêu vô cùng khó lường, từ từ áp bức Lưu Phong không
ngừng thối lui về phía sau.

“Nghê Thường sư tôn, Thất Tinh Kiếm Quyết do người thi triển quả thực đã phát
huy đến cực độ của bộ kiếm pháp này, Phong nhi thật sự là bội phục.” Lưu Phong
thấy mình càng lúc càng rơi vào tình cảnh bất lợi, lập tức hoa dạng lấy cớ nói
chuyện, làm cho nàng phân tâm, không chú ý đến khí lực nữa.

Nghê Thường không ngờ không thèm để ý, hừ một tiếng, mắng:

-Tiểu quỷ, xem chiêu.

Lưu Phong vội vàng lui về phía sau vài bước, khó khăn lắm mới thoát được kiếm
chiêu, sau đó ổn định thân hình, khuôn mặt anh tuấn bỗng cười hì hì nói:

-Tam sư tôn múa kiếm, bộ dạng thật là quá xinh đẹp, cho dù là tiên nữ giáng thế bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Hắn biết mình đấu không lại sư tôn, nên quyết định tìm cách trì hoãn, kéo dài
thời gian.

Nghê Thường, tiểu khẩu nhỏ nhắn mím chặt lại, sắc mặt mang theo một chút giận
dữ, kiếm chiêu lập tức trở nên nặng nề hơn trước, kiếm khí chốc lát đã bao vây
hoàn toàn Lưu Phong, tựa như muốn giáo huấn hắn vậy.

“Đại tỷ, người xem tam muội và Phong nhi thực sự là một đôi người ngọc.” Thủy
Mị Nhi đột nhiên nói.

Tần Thủy Dao nghe vậy, sắc mặt biến đổi, ngữ khí có phần tức giận nói:

-Nhị muội, ngươi làm sao có thể nói như vậy được, chẳng lẽ ngươi đã quên di huấn của tổ sư hay sao?

Thủy Mị Nhi biết sư tỷ của mình đã nổi giận, lập tức cười nói:

-Đại tỷ, người đừng kích động, ta chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi, tam muội và Phong nhi chỉ đơn giản là quan hệ sư đồ mà thôi.

Tần Thủy Dao trầm mặt nói:

-Nhị muội, ngươi thật sự là nói đùa hay sao? Ta xem tam muội và Phong nhi về chuyện tình cảm quả thật có chút vấn đề đấy.

Thủy Mị Nhi chợt cảm thấy trong lòng hồi hộp, vội vàng nói:

-Đại sư tỷ, ý của người chẳng lẽ là ám chỉ mối liên hệ giữa tam muội và Phong nhi là tình cảm nam nữ?

Nghê Thường đối với Lưu Phong thập phần yêu thương, Thuỷ Mị Nhi không phải
không biết, bất quá nàng chưa bao giờ nghĩ ra hai người qua lại với nhau bằng
tình cảm nam nữ. Lúc nãy chỉ là vô tình nói đùa nhưng nghe những lời của đại
sư tỷ thì dường như chuyện này lại là sự thật.

Tần Thủy Dao thở dài một hơi, nói:

-Cứ xem tình huống trước mắt tất sẽ biết, cũng may là Phong nhi sẽ hạ sơn, ta cũng an tâm hơn nhiều.

Dừng lại một chút, Tần Thủy Dao đột nhiên nói:

-Tam muội, Phong nhi hai ngươi mau dừng tay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.