Hắc Vân mở cái túi ra, bên trong là thi thế của Phúc Điền.
Mọi người kinh ngạc một hồi.
Sử Văn Long vội quát: “Lục soát Xuân Tiêu lâu…”Nhất thời, mấy trăm người đã
tràn khắp nơi trong Xuân Tiêu lâu.
“Các vị, chuyện đã rất rõ ràng rồi, Nguyên soái quả thật là do bọn người Phù
Tang hại chết. Thù này không báo Lưu Phong ta thề không làm người”
Lưu Phong đưa mắt nhìn một vòng rồi trầm giọng nói:
“Báo thù”
“Báo thù”…”Báo thù”
Nhìn đám tướng sĩ đang phẫn nộ gào thét ở phía dưới, Lưu Phong không khỏi thở
dài, trong lòng thầm mắng tên cẩu tặc Ngô Chí Vinh không ngờ cũng có vài phần
bản lãnh, như thế nào lại có được đám thuộc hạ trung thành như vậy.
“Hầu gia, người xem bây giờ huynh đệ chúng ta có thể rời khỏi phủ Nguyên Soái
được không?Hiện nay trong doanh trại có rất nhiều việc cấp bách đang chờ xử
lý…”Trong lòng Sử Văn Tùng cũng hiểu được đây là nơi không thể ở lâu, lựa
chọn tốt nhất bây giờ là quay trở lại doanh trại để thâu tóm lại quyền chỉ huy
quân đội.
Lưu Phong cười nhạt một tiếng, không trả lới mà lại quay người hỏi: ”Tướng
quân, theo ngươi chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong đầu Sử Văn Long liền phân vân không biết Lưu Phong nói vậy là có ý tứ
gì, suy nghĩ một chút liền nói:
“Nguyên Soái bất hạnh gặp nạn, bây giờ chi bằng mọi việc Hầu gia đứng ra làm
chủ đi.”Về lý mà nói thì Lưu Phong vừa là Hầu tước, vừa là viễn chinh đại
tướng quân, nếu đem so với Ngô Chí Vinh còn muốn hơn một bậc. Cho nên chuyện
này để hắn toàn quyền xử lý là đúng, huống hồ Lưu Phong lại còn là…
Lưu Phong trầm giọng nói:
“Việc lớn đến mức này, ta đã cho người đi bẩm báo với Hoàng Thượng… trước
khi thánh chỉ của Hoàng Thượng tới, ta chỉ hy vọng các vị vui vẻ nghỉ ngơi tại
đây. Từ giờ trở đi, tất cả chúng ta sẽ ở đây cho tới khi có thánh chỉ của
Hoàng Thượng.”
Lời Lưu Phong vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao cả lên. Mọi người đều bất
mãn với quyết định của Lưu Phong, la hét yêu cầu ngay lập tức được trở về
doanh trại để xử lý quân vụ.
Lưu phong trong lòng cười thầm, lão tử may mắn một mẻ lưới tóm được các ngươi.
Hôm nay đại sự đã thành, lẽ nào lão tử ta lại có thể thả hổ về rừng.
“Hầu gia, có gì không ổn sao?”
Sử Văn Long ôn tồn nói: ”Phúc thành có hơn 10 vạn binh sĩ, hôm nay tất cả các
tướng lĩnh đều ở lại phủ Nguyên Soái, ta sợ rằng trong doanh trại sẽ phát sinh
chuyện ngoài ý muốn.”
Láo, tha các ngươi trở về thì mới sinh chuyện
Bây giờ quân đội tại Phúc thành đã bị Thủ bị quân, Tường long quân và Thần
thánh quân đoàn ba mặt âm thầm khống chế. Lưu Phong tin tưởng rằng chỉ cần đám
chủ tướng này không trở về, bọn chúng tuyệt đối sẽ không đám sinh chuyện.
Nhưng Sử Văn Long nói cũng đúng một vấn đề, nếu bây giờ mà giữ đám chủ tướng ở
đây quá lâu, chắc chắn sẽ làm cho tướng dĩ trong Phúc thành hoang mang, nghi
ngờ.
Thời gian Lưu Phong cần là ba ngày.
Trong ba ngày, Thần thánh quân đoàn tuyệt đối có khả năng trấn áp mưu phản.
Ngoài ra cho dù đám phó tướng có mưu phản thì cũng không lợi hại bằng chủ
tướng. Cho dù bọn họ cũng là do Hoàng thượng tự mình phê chuẩn.
Vì vậy, về cơ bản nếu không phải là người được Ngô Chí Vinh đề cử thì không kẻ
nào có thể đứng ra lãnh đạo tướng sĩ được.
“Thực ra trong sự việc Nguyên Soái đại nhân bị bọn người Phù Tang sát hại. Bên
ngoài có rất nhiều ý kiến khác nhau. Nguyên Soái bị hại chết nhất định trong
phủ có người làm nội gián vì nếu không tại sao phủ Nguyên Soái canh phòng sâm
nghiêm như vậy mà lại có kẻ âm thầm vào gia hại một cách thần không biết quỷ
không hay như vậy.”
Lưu Phong nghe xong liền nghiêm mặt lạnh lùng nói:
“Đó là điều hiển nhiên, đám giặc Phù Tang nhất định là có người hỗ trợ, vì vậy
ta mong các vị phối hợp với ta để điều tra rõ ràng chuyện này…”
Nghe Lưu Phong nói vậy, mọi người đứng dưới lại xôn xao cả lên.
Nhưng bất quá không có kẻ nào đám công khai đứng ra chỉ trích Lưu Phong, không
ai dám chắc tên sát thần này lại có thể tức giận mà ra tay giết người lần nữa
hay không.
Tái Kim Phong lạnh nhạt nói:
“Hầu gia, người nói như vậy có chứng cớ nào không?”
“Thực ra ta chưa có chứng cứ!”
Lưu Phong nói
“Nếu ta mà có chứng cứ thì lúc này sẽ có nhiều kẻ phải chết.”
Ba ngày!!!
Lưu Phong giơ 3 ngón tay, ánh mắt lạnh hùng nhìn tất cả mọi người một lượt.
“Từ lúc này, tất cả các vị phải ở yên tại đây trong thời gian 3 ngày, sau 3
ngày này các vị sẽ được tự do.”
“Trong 3 ngày này, để đảm bảo an toàn cho phủ Nguyên Soái, Thần thánh quân
đoàn sẽ phối hợp với thủ bị quân địa phương cùng nhau phụ trách. Lưu Phong gằn
giọng nói tiếp
“Còn tại nơi này nếu chưa có sự cho phép của ta. Bất kỳ ai có can đảm liên lạc
với bên ngoài thì chỉ có một con đường. Đó là chết.”
Ý tứ của Lưu Phong rất rõ ràng, không chỉ giữ bọn họ mà trong 3 ngày cũng cắt
đứt liên hệ của bọn họ với bên ngoài.
Chỉ có như vậy mới dễ dàng cho hắn thao túng, định đoạt mọi việc một cách dễ
dàng.
Tái Kim Phong vẻ mắt đầy bất mãn lại nói:
“Hầu gia, theo ý của người thì ngay cả tang lễ của con trai ta, ta cũng không
được làm phải không?”
“Có chứ!” Lưu Phong trả lời rất nhanh
“Nguyên Soái cả đời hy sinh cho quốc gia, tang lễ của người nhất định phải làm
thật lớn, đây là sự kiện đặc biệt phải làm thật lớn, nhưng theo tình hình hiện
nay thì tạm thời thi hài cứ để nguyên trong phủ. Vì đại cuộc làm trọng, mặc dù
có điều bất kính nhưng không thể làm khác được. Sau khi tìm ra bọn phản đồ,
bổn hầu sẽ tự mình dâng hương mời anh linh của Nguyên Soái về để tạ tội. Kính
mong Lão phu nhân lượng thứ cho sự khó xử của bổn hầu.”
Tái Kim Phong nghe vậy nét mặt liền hòa hoãn nói:
“Hiện tại thời tiết đang nóng nực thế này, nếu để sau 3 ngày nữa ta sợ thi thể
con ta sẽ bị hỏng mất.”
Lưu Phong cười nói: “Thi thể của Nguyên Soái đại nhân ta đã có biện pháp xử lý
rồi, đừng nói là 3 ngày mà ngay cả 3 năm tuyệt đối không có vấn đề gì. Lão phu
nhận cứ yên tâm đi.”
Nói xong, Lưu Phong liền quay sang phía đám tướng lĩnh:
“Chư vị đại nhân, chuyện đã như vậy ta cũng mong các người vui vẻ ở lại đây 3
ngày, sau khi điều tra ra chân tướng ta cũng sẽ bày tiệc để hướng về các người
bồi tội.”
Tại hiện trường, đám tướng lĩnh đều im lặng, tình hình đã đến bước như vậy thì
bây giờ cũng không còn ai có đủ can đảm để đứng ra phản đối.
Ý của Lưu Phong rất rõ ràng, hiển nhiên là muốn giam lỏng tất cả ở đây 3 ngày.
Nhưng bây giờ bọn chúng cũng không có cớ gì để phản đối cả.
Huống hồ, mọi người có mặt tại đây không ai còn lạ gì thủ đoạn của Lưu Phong,
không một ai dám mang tính mạng của mình ra làm trò đùa.
“Các vị, trong 3 ngày này các vị hãy cùng nhau bàn bạc xem tang lễ của Nguyên
soái nên làm như thế nào đi. Bây giờ tại hạ cũng cáo từ đây…”
Lưu Phong vẻ mặt đau khổ bước tới gần Tái phu nhân an ủi vài câu rồi mới rời
đi.
Lưu Phong đi rồi, hầu hết đám tướng lĩnh cũng không biết làm gì liền ngồi vào
bàn bạc về tang sự của Ngô Chí Vinh.
Đương nhiên cũng có những kẻ không bỏ lỡ cơ hội để lợi dụng thời cơ này.
Sử Văn Long là một trong số đó, ngay khi Lưu Phong vừa đi khỏi. Hắn đã bắt đầu
thực hiện kế hoạch, lân la đi gặp mọi người, vừa thuyết phục vừa đưa ra chỗ
lợi để dụ dỗ.
Tái Kim Long của Ngô gia cũng ko nhàn rỗi, cũng lợi dụng ảnh hưởng của Ngô Chí
Vinh để thâu tóm mọi người về phe của mình.
Vô hình trung bên trong phủ xuất hiện hai thế lực, tướng sĩ cũng chia làm hai
phái.
Nhìn vào cục diện hiện tài thì hai nhà có vẻ như quân bình về lực lượng.
Sử Văn Long dù sao cũng là trợ thủ thân cận của Nguyên soái nên uy danh của
hắn trong hàng ngũ tướng lĩnh cũng rất cao. Có điều hắn lại không phải là
người của Ngô gia, không phải là người do Ngô Chí Vinh đề cử.
Huống hồ, con cháu của Ngô gia có rất nhiều người đang giữ chức trong quân.
Bất quá người của hai phái đều giữ gìn không để phát sinh xung đột. Bọn họ đều
hiểu rằng lúc này người cần phải đề phòng nhất chính là Lưu Phong.
Chỉ có an toàn cho vượt qua thời hạn ba ngày thì bọn họ mới có thể có cơ hội
phát huy năng lực của mình.
Làm việc căng thẳng liên tục mấy ngày, Lưu Phong sau khi trở về phủ Hầu tước
cũng cảm thấy đôi chút mệt mỏi. Hắn ra lệnh cho gia nhân chuẩn bị một bồn nước
nóng thật lớn. Bởi vì hắn tạm thời muốn thả lỏng tâm tư sau một thời gian căng
thẳng vừa qua.
Ngay khi Lưu Phong vừa vào nhà tăm thì Lý Hương Quân cũng đẩy cửa bước vào:
“Phong nhi, ba ngày có lẽ là đủ cho chúng ta khống chế được quân đội tại Phúc
thành.”
Nói xong Lý Hương Quân liền đẩy cửa đi ra mà không để ý ha thân của Lưu Phong
đã bắt đầu có phản ứng.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không biết tại sao ta lại làm như vậy hay sao?”
Lưu Phong nghe thấy tiếng của Lý Hương Quân, máu nóng liền dồn lên vội vàng
nói tiếp:
“Mỹ nhân tỷ tỷ, ta đang tắm, bây giờ không gì hay bằng chúng ta cùng tắm chung
đi.”
Lý Hương Quân nhìn qua bức bình phong thấy Lưu Phong đang trần truồng đứng
giữa bồn, … thì dựng đứng hướng về phía mình.”
: Ngươi tắm đi, ta có việc phải đi đây…” Nhìn thấy Lưu Phong như vậy, trong
lòng Lý Hương Quân không khỏi xốn xang, vội vàng xoay người rời đi.
“Không được…” Mỹ nhân tới tay sao có thể để xổng, Lưu Phong vội vàng gọi Lý
Hương Quân:
“Mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta đã mấy ngày không gặp nhau, bây giờ tỷ tỷ đến đây tại
sao chúng ta không tắm chung đi thôi… thuận tiện vận động một chút cho giãn
gân cốt.”
Lý Hương Quân nghe Lưu Phong nói vậy cũng hơi do dự, trong lòng có chút mâu
thuẫn.
Trong khi nàng đang phân vân thì Lưu Phong lại giục:
“Mỹ nhân tỷ tỷ, xuân tiêu một khắc đáng giá ngà vàng, nàng lại đây nhanh nhanh
đi… ta cá là nàng nhất định chưa từng thử qua việc ấy ở dưới nước.”
“Đại sắc lang, trong đầu không biết ngoài chuyện này ra thì còn nghĩ được cái
gì…” Lý Hương Quân cuối cùng cũng chịu bước tới, nàng cười cười rồi nói:
“Bây giờ ta hầu ngươi tắm còn chuyện kia thì không cần…”
“Tốt, chỉ tắm thôi… ta cũng đâu có nói gì đâu…”
Lưu Phong cười nói:
“Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không sợ là trong khi chúng ta tắm chung ngươi sẽ động
lòng hay sao?Ta là người đứng đắn nghiêm chỉnh mà.”
“Đại sắc lang, ngươi mà là người đứng đắn thì thiên hạ đại loạn”
Lý Hương Quân trong lòng tự nhủ nhưng vẫn chậm rãi bước tới cầm khăn nhẹ nhàng
xoa lên người Lưu Phong, trống ngực của nàng càng lúc càng đập mạnh.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, làm vậy không bằng chúng ta cùng tắm cho nhau.”
Lưu Phong dột nhiên đứng ên hai tay ôm chặt Lý Hương Quân.
Lúc Lưu Phong đứng dậy làm bọt nước trong hồ xao động, Lý Hương Quân chợt giật
nảy người khi vô tình nhìn thấy… tráng kiện của Lưu Phong.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi thấy có đúng hay không, chỉ nhìn mà không làm gì là rất
hại người đó…”
Lưu Phong cố ý đứng cao lên để Lý Hương Quân nhìn thấy toàn bộ hạ thân của
hắn.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta làm tình dưới nước đi, nàng sẽ thấy nó không giống
như bình thường đâu.” Lưu Phong nhẹ nhàng câu dẫn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Hương Quân đỏ bừng lên, hai tai nóng bừng, nhưng vẫn
do dự nói:
“Không được, nói không chừng thì Khuynh Thành sẽ tới đây tìm ngươi đấy… vạn
nhất mà bị nàng ta bắt gặp…”
“Không sao đâu, chúng ta chỉ vui vẻ một lát thôi.”
Lý Hương Quân nghe vậy liền liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái.
Lưu Phong chợt ngẩn ra, lập tức giải thích:
“à… à… cái kia… ngươi đừng hiểu lầm, thật ra ngươi cũng biết ta rất
thích kéo dài mà.”
“Không nghĩ nữa, nói không bằng làm.”
Lưu Phong hai tay ghì chặt Lý Hương Quân, nâng nàng lên, dùng miệng bịt chặt
miệng của nàng, đầu lưỡi tham lam của hắn tiến sâu vào trong hoạt động một
cách rất tham lam.
Lý Hương Quân bị Lưu Phong hý lộng một hồi liền cảm thấy toàn thân vô lực,
trong lòng còn cảm thấy cần phải thử xem ở dưới nước thì có gì khác thường hay
không.
Tuy troong lòng nàng có nghĩ tới việc có thể bị Khuynh Thành nhìn thấy, cũng
cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng không hiểu sao lúc này trong lòng của nàng cũng
cảm thấy có chút hưng phấn, kích thích nếu điều đó xảy ra.
Hai tay của Lưu Phong không ngừng hoạt động, mặc dù Lý Hương Quân chưa có cử
chỉ hưởng ứng nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, hắn cũng hiểu rằng trong lòng nàng
đang xao động.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, ta sẽ làm cho nàng thưởng thức một chút mùi vị khác lạ… rất
khác lạ…” nối rồi hai bàn tay to lớn của Lưu Phong nắm lấy đôi gò nảy nở,
trắng nõn của nàng mà nhẹ nhàng nhào nặn.
Dưới sự hích thích của Lưu Phong, Lý Hương Quân hai hàm răng cắn chặt, mặt
nàng đỏ lựng lên. Hơi thở dồn dập, gấp gáp, tiếng rên rỉ nho nhỏ không ngừng
phát ra, thân thể thì uốn éo, vặn vẹo. Hai tay từ lúc nào không rõ đã nắm chặt
lấy… của Lưu Phong.
Hai người bọn họ, một trên thành hồ tắm, một ở dưới nước nhưng vẫn quấn chặt
lấy nhau.
“Phong nhi, tốt… tốt lắm. Ta cảm thấy rất thoải mái…”
Lý Hương Quân thốt lên khe khẽ, ý nghĩ lo lắng lúc trước đã bay khỏi đầu óc
đang trở nên mê muội của nàng từ khi nào rồi.