Lưu Phong nghe vậy chợt run lên, ta kháo. Lời đại nghịch bất đạo như vậy mà
lão cũng dám nói. Lão thái bà ngươi thật tưởng rằng quân đồn trú Phúc Thành là
nhà các ngươi sao?
“Lão phu nhân, lời này không đúng rồi. Trú quân Phúc Thành là chuyện trọng
đại, bổn hầu sẽ bẩm tấu với bệ hạ, thỉnh bệ hạ định đoạt” Lưu Phong thản nhiên
nói.
“Ta nói một lần nữa, quân đồn trú Phúc Thành là sự tình của Ngô gia. Người
khác đừng hòng nhúng tay. Tiễn khách!” Tái Kim Phượng quát lên một tiếng, căn
bản không chút nể mặt Lưu Phong.
Lời này vừa nói ra, trong sảnh liên vang lên một trận xôn xao.
Tái Kim Phương ý tứ thật rõ ràng, ngoại trừ người họ Ngô, ngoại nhân ai cũng
đừng nghĩ có thể nhúng tay vào được.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: ”Lão phu nhân, mong ngươi hiểu rõ. Quân
đồn trú Phúc Thành là quân đội của đế quốc, không phải là tư binh của Ngô gia
các người”
Tái Kim Phượng lạnh lùng quát lên, nói: ”Hừ, bệ hạ lúc trước giao cho chúng ta
mấy vạn nhân mã, hiện tại quy mô lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với trước
đây? Ngươi cũng biết, để có ngày hôm nay, Ngô gia chúng ta đã đổ ra bao nhiêu
tâm huyết. Con ta tuy đã chết, nhưng còn lão nương Tái Kim Phượng này. Ngày
nào có ta, các ngươi ai cũng đừng nghĩ có thể nhúng tay vào quân đồn trú Phúc
Thành”
Con mẹ ngươi chứ lão bà, thì ra đây là đức hạnh của ngươi đây. Ngươi tưởng
ngươi là ai chứ?
Lưu Phong hừ một tiếng, nói: ”Lão phu nhân, mong rằng ngươi biết ngươi đang
nói cái gì? Hay là ngươi muốn tạo phản?”
Lời này vừa dứt, trong đại sảnh lại nổi lên một trận ồn ào. Nhiều người mơ hồ
căng thẳng đứng dậy hết. Sử Văn Long đôi mắt đảo qua đảo lại, không biết đang
tính toán điều gì.
“Hầu gia, lão thân đã từng này tuổi, cũng không sợ ngươi hù dọa đâu. Ngô gia
ta trung thành. Bệ hạ là người hiểu rõ nhất…” Tái Kim Phượng tựa hồ cũng
không để Lưu Phong chụp mũ kết tội mình.
Lòng dạ Ngô gia các ngươi, bệ hạ đương nhiên biết. Nếu không, trong mật chỉ
cũng không hạ lệnh tru di cửu tộc. Lão thái bà đáng chết, ngươi thật tưởng là
bệ hạ không biết gì cả sao?
Lưu Phong âm thầm cười khẩy. Thánh chỉ vừa rồi bất quá là hắn giả mạo. Chỉ là
đạo cụ để diễn kịch mà thôi.
“Các vị, ta hỏi các người một câu, các ngươi là tướng sĩ của Ngô gia hay là
tướng sĩ của đế quốc?”, Lưu Phong nhìn quanh một vòng, đột nhiên hỏi.
Các tướng sĩ hơi sững người, một lúc sau mới tỉnh lại. Nguyên soái đã chết, đi
theo lãi thái bà chắc chắn không có tiền đồ gì cả.
Đúng, không thể đi theo ả làm càn được.
“Hầu gia, chúng ta đương nhiên là tướng sĩ của đế quốc!” Sử Văn Long trả lời
đầu tiên.
Một lát sau, dường như tất cả đều hướng Lưu Phong hành lễ đáp lời, tỏ rõ lòng
trung thành của mình.
“Các vị, Nguyên soái đại nhân vừa mất, hôm nay lại là lễ chúc thọ của lão phu
nhân. Ta cũng không muốn nhiều lời. Tóm lại, sự tình hôm nay ta sẽ mau chóng
trình báo với bệ hạ, thỉnh bệ hạ đích thân định đoạt.”
“Hiện tại, ta muốn đến hiện trường điều tra một chút, xác định nguyên nhân cái
chết của Nguyên soái. Trước khi ta từ Xuân tiêu lâu trở về, bất luận kẻ nào
cũng không được phép rời đại sảnh, nếu không sẽ bị xem là hung thủ!”
Lưu Phong để lại một câu. Rồi cùng Hắc Vân kiêu ngạo đi ra ngoài. Lưu lại
Thiên Đạn cùng đám võ sĩ hắc ám ở đại sảnh, tay lăm lăm nắm chuôi kiếm, nhìn
chằm chằm như hổ rình mồi vào mọi người trong phòng
Đến Xuân Tiêu lâu, hiện trường nơi Ngô Chí Vinh bị sát hại, Hắc Vân khó chịu
nói: ”Chủ nhân, lão thái bà kia quá kiêu ngạo, hay là để thuộc hạ tìm cơ hội
giết ả đi?”
Lưu Phong thản nhiên nói: ”Không cần phải sốt ruột, Tái Kim Phượng sớm muộn
đều phải chết. Bất quá ta còn muốn dùng ả để đối phó Sử Văn Long…”. Căn cứ
vào tin tình báo, ngoại trừ Ngô Chí Vinh ra, chỉ có Tái Kim Phượng và Sử Văn
Long là có uy tín nhất ở Phúc Thành. Theo tình hình này, hai người tựa hồ đã
không chung ngồi thuyền nữa rồi
Lưu Phong quyết định thêm dầu vào lửa, làm cho hai người này đấu đá lẫn nhau.
Ngô Chí Vinh tuy rằng đã chểt, nhưng Phúc Thành vẫn còn tồn tại một số nguy
cơ. Vì muốn đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất, Lưu Phong quyết định trước
hết không nóng vội hợp nhất các cánh quân đang đóng ở Phúc Thành. Chờ khi Tái
Kim Phượng cùng Sử Văn Long đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, hắn nhúng tay
vào cũng không muộn.
Từ Xuân Tiêu lâu trở về, vừa tiến vào đại sảnh, Lưu Phong cùng Hắc Vân đột
nhiên nghe thấy vài tiếng kêu thảm.
Đi vào bên trong mới thấy, Thiên Đại cùng vài tên hắc ám võ sĩ đang động thủ,
đã có vài tên quan tướng nằm trong vũng máu.
Ánh mắt Sử Văn Long có chút quái dị, hai tròng mắt nhìn trợn trừng vào Lưu
Phong, tựa hồ có ý chất vấn.
Lưu Phong trầm giọng hỏi: ”Đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên Đại bước lên trước giải thích: ”Chủ nhân, mấy người này khăng khăng muốn
rời khỏi đại sảnh. Sau khi chúng ta cảnh cáo mấy lần đều vô hiệu nên mới buộc
phải động thủ”.
Lưu Phong cười lạnh nói: ”Tốt, các ngươi làm rất đúng.”
Ngừng một chút, Lưu Phong cười nói: ”Những người này chắc chắn có liên quan
đến cái chết của Nguyên soái, cho nên hắn sợ bản quan điều tra được giấu vết.
Lúc này mới nóng lòng thoát thân. Giết rất tốt!”
“Lưu Phong ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nguyên soái đại nhân gặp bất trắc,
ngươi giết người trong ngày đại thọ của lão phu nhân, ý ngươi muốn thế nào?”.
Đột nhiên một gã thiên tướng họ Ngô bước lên, muốn làm khó dễ Lưu Phong.
Đồng thời vài tên tướng lĩnh cũng lên tiếng chỉ trích Lưu Phong.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, không trả lời người đó, nhưng trong mắt lại lóe
lên mấy đạo sát khí.
Hắc Vân cùng Thiên Đại nhìn thoáng qua, ngay sau đó thân hình mạnh mẽ xoay
tròn, trong phút chốc đã tiến đến trước mặt đám người nhà họ Ngô.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên dẫn đầu chỉ trích Lưu Phong cùng với
đám người phụ họa làm ầm ĩ toàn bộ bị giết sạch.
Nhìn đám quan tướng đang nằm trong mấy vũng máu, một số tướng sĩ nhát gan hai
chân đã muốn nhũn ra.
Sử Văn Long cũng khẽ hít sâu một hơi, thầm nghĩ, vị tiểu Hầu gia này thủ đoạn
cũng quá độc ác, không phải chỉ chỉ trích ngươi vài câu thôi sao, không đáng
tội chết a.
“Các vị, những tướng sĩ này không tuân theo Hoàng thượng, ý đồ mưu phản. Bị ta
tại đương trường xử tử, đây là trừng phạt đúng tội, mong rắng các người có thể
phân biệt thị phi, không nên đi quá giới hạn”. Mặc kệ thế nào, Lưu Phong trước
hết phải chụp mũ đã rồi mới nói sau.
Quả nhiên, một ít tướng sĩ vẫn còn rục rịch nhất thời liền bình ổn lại.
Bọn họ đã thấy rõ ràng thực lực thuộc hạ dưới trướng Lưu Phong. Ai cũng không
muốn mình nằm trong vũng máu đó.
Nhưng đám tướng sĩ Ngô gia vẫn trừng trừng nhìn chằm chằm vào đám thuộc hạ Lưu
Phong, tâm tình rất kích động, tựa hổ hận không thể xông lên đem đối phương
chém thành trăm mảnh.
Nhưng chẳng qua bọn hắn chỉ là phẫn nộ cũng không dám có chút dị động. Lưu
Phong lòng dạ ác độc, bọn họ cũng từng lãnh giáo qua. Nếu không nắm chắc mười
phần, bọn họ sẽ không để Lưu Phong công kích ngay nhược điểm của họ.
Tái Kim Phượng lạnh lùng nhìn Lưu Phong, trong lòng âm thầm tính toán. Làm sao
trong hoàn cảnh không kinh động đến Lưu Phong mà đem thân vệ doanh Ngô gia
điều đến đây. Có như vậy mới có thể khống chế được đại cục.
Dã tâm làm phản của Tái Kim Phượng còn lớn hơn Ngô Chí Vinh nhiều. Thực ra đã
hơn một năm, Ngô Chí Vinh cùng nước Phù Tang tiếp xúc, chính là do ác nữ Tái
Kim Phượng này giới thiệu.
Hiện giờ Ngô Chí Vinh đã chết, ả thậm chí còn nghĩ, trực tiếp mang đại quân
Phúc Thành làm phản, tự lập vương vị, cũng vui vẻ tiêu dao khoát lạc. Ngô Chí
Vinh con cháu cũng nhiều, tùy tiện chọn một đứa biết nghe lời làm con rối,
cũng không phải là vấn đề.
Bất quá trước mắt quan trọng nhất là không thể khiến cho Lưu Phong hoài nghi.
“Có thích khách!”
Đúng lúc này, không biết ai hô lên một tiếng.
Mọi người nghe vậy, chỉ thấy cách đó không xa, từ trên Xuân Tiêu lâu bay tới
một tên hắc y bịt mặt.
Sử Văn Long hét lớn một tiếng: ”Bắt lấy hắn, bắt lấy thích khách!”
Tái Kim Phượng cũng đứng lên lớn tiếng kêu gào: ”Bắt lấy hắn, bắt lấy thích
khách, báo thù cho con ta!”
Lưu Phong cũng nhân cơ hội, giả vờ hét lớn: ”Mau! Thích khách kia khẳng định
là người giết chết Nguyên soái chưa kịp thoát thân, hiện tại muốn thừa dịp
chạy trốn…”
Vô tình sao, mỗi người đều xem tên thích khách kia là hung thủ.
Đương nhiên, Lưu Phong cũng phô trương thanh thế, không ngừng reo hò ầm ỹ.
Bất quá, đối với thân phận hắc y bịt mặt kia, Lưu Phong cũng có chút nghi
hoặc, chính mình không có phái người diễn trò. Chẳng lẽ tên thích khách kia là
thật?
Nhưng thực ra, cho dù thích khách này có như thế nào, thì Ngô Chí Vinh cũng
đều do Lưu Phong giết. Điều này không thể giả.
Hắc Vân cùng Thiên Đại trợ giúp, tên thích khách áo đen kia rất nhanh đã bị
bao vây, xem ra hắn không thể chạy đâu được nữa.
“Hầu gia, thích khách mang theo một gói đồ rất to, không biết là vật gì?” Sau
khi vây trụ, mọi người mới phát hiện, tên thích khách kia sau lưng đeo một gói
to, đương nhiên bên trong đang chứa một vật gì đó.
“Tránh ra!”, Hắc y nhân tức giận quát lớn: ”Nếu không muốn chết, tránh ra cho
ta!”
Hắc Vân cười lạnh một tiếng nói: ”Các hạ, nếu ta đoán không sai, phía sau
ngươi hẳn là thi thể người chết?”
“Đúng thế thì sao?” Hắc y nhân dường như cũng nhận ra thân phận của Hắc Vân,
chán ghét nói: ”Đáng chết, ngươi là võ sĩ Phù Tang, lại bán sức cho Hoa Hạ.
Thiên Chiều đại thần sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Buông thi thể Nguyên soái ra?” Thiên Đại cố ý hét lên một tiếng. Kỳ thật hắc
không biết thi thể đó là ai, sở dĩ nói vậy, vì muốn tạo ra một ít hiện tượng
giả tạo.
Sử Văn Long nghe vậy có chút sốt ruột, Nguyên soái đã chết. Nếu chính mình
ngay cả thi thể còn không bảo hộ được, thật sự không còn gì để nói.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nhân lạnh giọng nói: ”Buông xác Nguyên soái
xuống, ta cho ngươi đi!”
“Buông con ta xuống, nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết…”, được Sử
Văn Long gợi mở, dường như mọi người đều cho rằng sau lưng hắc y nhân kia
chính là thi thể Ngô Chí Vinh.
Chỉ có mình Lưu Phong không cho là vậy. Hắn kín đáo nháy mắt ra hiệu cho thủ
hạ xem xét.
Hai hàng lông mày Lưu Phong nhíu chặt, nhìn hắc y nhân cười lạnh một tiếng
nói: ”Các hạ, buông gói đồ phía sau ngươi xuống. Nếu không khó sống sót mà ly
khai. Bằng vào lực lượng của ngươi, căn bản không thể thoát khỏi sự vây công
của hai gã hộ vệ ta”
“Lưu Phong, là ngươi làm hỏng đại sự của Thiên Chiếu đại thần, đại nhân sẽ
không bỏ qua cho ngươi đâu”. Người nọ hình như cũng nhận ra Lưu Phong, hướng
về hắn nói. Trong giọng nói mang theo một tia sát khí, hận không thể giết chết
Lưu Phong.
Lưu Phong thầm kinh ngạc, trong lời nói của hắc y nhân kia, dường như đã biết
rõ chân tướng.
Lưu Phong vẫn cau mày như cũ, đi từng bước lên phía trước. Nhìn chằm chằm tên
hắc y nói: ”Xem ra Nguyên soái đại nhân là do ngươi giết”. Lưu Phong trước hết
đem sự tình xuyên tạc, tránh hắc y nhân phát ngôn gây bất lợi cho mình. Đồng
thời hắn cũng âm thầm liên hệ với thần điểu Phi Phi, vạn nhất hắn nói gì bậy
bạ, Phi Phi sẽ nháy mắt hủy diệt hắn. Với thực lực của Phi Phi, giết hắn chỉ
trong chớp mắt công phu.
Hắc y nhân cười lạnh: ”Lưu Phong, đến lúc Thiên Chiếu đại thần xuất quan,
người chờ chểt đi!”
Lưu Phong nghe vậy nhếch mép cười khẩy: ”Đại thần chó má gì, lão tử sớm muộn
gì cũng giết cả thần xã…”
“Bớt sàm ngôn đi, buông gói đồ phía sau ngươi xuống… Nếu không, ngươi sẽ
chết”, Lưu Phong nói: ”Đám tiểu quỷ các ngươi, thật khinh người quá đáng, ngay
cả thi thể người chết cũng không buông tha, thật là đáng giận…”
“Lưu Phong, ngươi…” Hắc y nhân vừa muốn nói gì, đột nhiên một đạo hỏa quang
kéo đến, không đợi hắn phản ứng, cơ thể đã bị ngọn lửa thiêu thành tro bụi.
Cùng lúc đó, Hắc Vân lắc mình lướt qua, tiếp lấy gói đồ.
Hiện trường nhất thời vang lên một trận sửng sốt.
Mọi người đều bị chiêu thức Lưu Phong hỏa thiêu thích khách làm chấn động.
Quá mạnh mẽ, thật sự không thể tưởng tượng được
Tái Kim Phượng im lặng nhìn Lưu Phong, trong lòng cảm thấy may mắn. May mà lúc
trước ả chưa làm chuyện gì quá mức, vạn nhất đối mặt cùng Lưu Phong, ả đã sớm
mất mạng.
Hiện tại chỉ có một cơ hội duy nhất, chính là báo cho Thân vệ doanh, thông tri
cho đại nhân.
Tái Kim Phượng nghĩ, một người cho dù lợi hại đến thế nào, cũng không thể đối
kháng với mười vạn đại quân.
Trong sảnh là một màn im lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập
của các tướng sĩ.
Sử Văn Long dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lưu Phong. Hắn nhớ lại lời nói lúc trước
của tên hắc y kia, với phản ứng của Lưu Phong. Trùng hợp thật, ngay lúc tên
hắc y muốn nói gì đó, Lưu Phong lại ra tay. Tuyệt đối chuyện này không phải là
trùng hợp. Sử Văn Long dường như nhìn ra một chút, nhưng không dám khẳng định.
Lưu Phong nhìn Hắc Vân, chậm rãi nói: “Mở nó ra!”