Ngưng Nguyệt đại sư liếc mắt nhìn Đình Nhi: “Đình Nhi hiểu được cái gì là yêu?
Nàng hơn phân nửa là bị tiểu súc sinh kia lừa. Thân là sư tôn của nàng, ta làm
gì cũng vì nàng thôi. Vì tương lai cùng hạnh phúc của nàng, ta không thể để
nàng và Lưu Phong ở bên nhau được”.
“Tiểu súc sinh Lưu Phong kia, căn bản không có cái gì tốt”. Ngưng Nguyệt dưới
cơn thịnh nộ lại nói không ngăn cản được.
Nghê Thường tuy rằng trong lòng tức giận Lưu Phong, nhưng mà cũng không có
nghĩa là người ngoài có thể tùy tiện nhục mạ hắn trước mặt nàng.
“Đủ rồi sư tôn!”.
Nghê Thường đang muốn lên tiếng, cũng không nghĩ bị Đình Nhi đoạt trước. Vẻ
mặt nàng tức giận, nhìn Ngưng Nguyệt đại sư, âm thanh lạnh lùng nói: “Sư tôn,
vì sao người đối với Phong đệ lại dùng từ ngữ ác độc như thế?”
Lời này nói ra, cho dù Nghê Thường hay là Ngưng Nguyệt đại sư đều ngẩn cả
người.
Nghê Thường không nghĩ Đình Nhi sẽ vì Lưu Phong mà nặng lời chất vấn sư tôn
mình như thế.
Ngưng Nguyệt lại không nghĩ tới đệ tử chính mình sẽ vì người ngoài nói như vậy
với mình.
Trong trí nhớ của nàng, Đình Nhi vẫn đều là hảo hài tử, rất coi trọng sư môn,
nhưng mà bây giờ…
Ngưng Nguyệt đại sư sợ run một chút, sắc mặt phát lạnh, cả giận nói: “Làm càn.
Hỗn trướng, ngươi có biết ngươi nói cái gì không? Ngươi dám nói với ta như
vậy?”.
Đình Nhi hừ nhẹ một tiếng không chịu yếu thế: “Sư tôn, ta nói lại lần nữa,
tình yêu cùng hôn nhân của ta là chuyện riêng của mình. Không ai có thể can
thiệp tình yêu hôn nhân tự do của ta. Còn nữa, cho dù người không thích Phong
đệ đệ, nhưng là ngươi cũng không thể ở sau lưng mà nói xấu hắn”.
Được lắm, không hổ là người vợ tự đồ đệ ta chọn, rất có cá tính. Nghê Thường
âm thầm vươn ngón tay cái khen ngợi.
Ngưng Nguyệt đại sư hoàn toàn ngây dại, đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng
mình thống khổ. Nàng cảm thấy Đình Nhi trước mắt thật xa lạ…
“Đình Nhi. Ngươi… ngươi được lắm a…”. Ngưng Nguyệt đại sư đã thực sự tức
giận nói không ra lời. Nàng phẫn nộ chỉ Nghê Thường nói: “Đều là chuyện tốt
các ngươi làm. Đình Nhi nhất định bị các ngươi dạy thành như vậy…”. Ngưng
Nguyệt đại sư nào biết rằng Đình Nhi lúc này đã sớm không phải Đình Nhi trước
kia. Trong lòng nàng với sư môn, với Ngưng Nguyệt đại sư đương nhiên là có
tình cảm. Nhưng tâm lí nàng đồng thời có hai tình cảm tác động lẫn nhau, với
sư tôn, với Lưu Phong. Cho nên nàng sẽ không để mặc người khác sỉ nhục chửi
bới người yêu của mình.
Đình Nhi cung kính nghiêm nghị nói: Sư tôn, thực xin lỗi. Ta chống đối ngươi
là sai, nhưng là ngươi tùy ý mắng nhiếc người khác cũng là không đúng. Tự ta
sẽ đi diện bích…”.
Sau đó, Đình Nhi quay đầu lại với Nghê Thường mỉm cười: “Tam sư tôn, ta đi
trước. Hôm nào chúng ta lại cùng nhau nói chuyện phiếm”.
“Ân, chính ngươi cẩn thận một chút”. Nghê Thường rất vừa lòng với biểu hiện
Đình Nhi hôm nay, gật đầu cười.
“Nghê Thường, ta cảnh cáo ngươi lần nữa, từ hôm nay trở ngươi không được tiếp
xúc với Đình Nhi. Nếu không ta tuyệt đối không tha!” Ngưng Nguyệt đại sư đem
sự phản nghịch lúc trước của Đình Nhi tính lên đầu Nghê Thường.
Nghê Thường khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu ngươi nói như vậy, ta
cũng nói cho ngươi, Đình Nhi xác định chắc chắn là thê tử Phong nhi nhà ta.
Đình Nhi là hảo hài tử. Ta không thể trơ mắt nhìn lão vu bà (phù thủy già)
ngươi đem hạnh phúc của Đình Nhi hủy đi…”. Nhìn Ngưng Nguyệt đại sư bây giờ,
Nghê Thường không khỏi liên tưởng tới câu chuyện ngày trước Lưu Phong nói về
lão vu bà. Sư tôn như vậy, thậm chí ngay cả lão vu bà cũng không bằng.
“Nếu đã như vậy, đừng trách ta vô tình. Hôm nay ta sẽ thay mặt Tần Thủy Dao
giáo huấn ngươi một chút!”. Ngưng Nguyệt trong lòng lửa giận thiêu đốt, đột
nhiên xuất ra kiếm tiên, toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí mãnh liệt.
Nghê Thường cười lạnh nói: “Ngưng Nguyệt, xem ra ngươi là muốn động thủ cùng
ta? Ngươi nghĩ rằng ngươi là đối thủ của ta sao?” Đang nói chuyện, Nghê Thường
đem nguyên anh lực luân chuyển, phóng xuất ra một cỗ lực lượng cường hãn phô
thiên cái thế hướng về phía Ngưng Nguyệt ép tới.
Ngưng Nguyệt trong lòng run bắn lên, thất thanh nói: “Ngươi… Ngươi đã tu
thành nguyên anh? Không có khả năng. Điều này sao có thể cơ chứ…”. Ngưng
Nguyệt giận quá mất khôn, cũng không có chú ý tới khí tức Nghê Thường. Đến giờ
phút này mới phát hiện Nghê Thường đã tu thành nguyên anh. Tuy là nguyên anh
sơ kì, nhưng so với nàng kim đan hậu kì thì đã mạnh hơn rất nhiều. Con đường
tu chân, Nguyên anh kì chính là một cửa khẩu, vượt qua nó thì vạn sự đại cát.
Ngược lại, thì cả đời vô vọng chứ đừng nói tới phi thăng.
Nàng thật sự không ngờ, Nghê Thường lại tu thành nguyên anh.
Rất ngoài ý muốn, cũng không thể tin được.
Phải biết rằng huyền tâm chính tông ngoại trừ mấy vị tổ sư ở phía sau núi, thì
thế hệ chưởng giáo của Ngưng Nguyệt cũng chỉ có một người tu thành nguyên anh
mà thôi.
“Trên đời này không có gì là chuyện không có khả năng”. Nghê Thường khinh miệt
cười nói: “Ta cũng không sợ nói cho ngươi, tứ muội ta Trương Mĩ Nhân cũng tu
thành nguyên anh”.
Lời này vừa nói ra, Ngưng Nguyệt đại sư lập tức liền giật mình.
Một đợt tiếp theo một đợt công kích, cơ hồ làm cho nàng khó có thể đứng thẳng.
“Còn muốn đánh sao?” Nghê Thường mỉm cười hừ nhẹ một tiếng.
Ngưng Nguyệt đại sư giọng căm hận nói: “Ngươi được lắm!”
“Ta đương nhiên tốt rồi” Nghê Thường đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ngưng Nguyệt,
ta nhắc lại lần nữa. Đình Nhi là hảo hài tử, ta hi vọng ngươi sẽ không lặp lại
sai lầm. Kì thật trong lòng nàng ta đối với ngươi còn là phi thường tôn kính,
hi vọng ngươi không làm tổn thương nàng một lần nữa, làm cho nàng càng chạy xa
ngươi”.
“Chuyện tình thầy trò chúng ta, không cần ngươi quản”. Ngưng Nguyệt rống lên
một tiếng.
“Hừ, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”. Nghê Thường lưu lại một câu, xoay người
bước đi.
Nhìn bóng hình Nghê Thường dần biến mất, Ngưng Nguyệt suy sụp ngã xuống đất,
thần sắc có chút ảm đạm. Trước đây chưa lâu, nàng cùng Nghê Thường đều là xuất
phát cùng hàng. Chính là bây giờ người ta đã tu thành nguyên anh, nhưng nàng
trước sau không thể xa hơn xuất ra bước cuối cùng kia.
?
“Phiêu hương cốc, Lưu Phong… Các ngươi chờ đó… Ta tuyệt đối sẽ không cho
Đình Nhi gả vào Phiêu hương cốc…”. Ngưng Nguyệt đại sư oán hận mà nói: “Trừ
phi là ta đã chết, nếu không sẽ không cho phép”. Cho đến bây giờ, Ngưng Nguyệt
đại sư đều tuân theo suy nghĩ của Đạo Huyền chân nhân.
Đương nhiên, do Đình Nhi chọc giận nàng. Cho nên nàng mới kiên định phản đối
như thế.
Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng. (nguyên văn: Na lý hữu phản kháng, na
hữu tựu hữu áp bách. )
Đáng tiếc chính là Ngưng Nguyệt căn bản không biết chuyện tình đã phát sinh
trên người đệ tử của mình. Nàng cực đoan thực hiện, kết quả cuối cùng giống
như Nghê Thường nói, chỉ có thể đem Đình Nhi xa hơn.
“Đình Nhi, ngươi cũng không nên trách vi sư, ta là vì ngươi. Tương lai ngươi
sẽ minh bạch…” Ngưng Nguyệt đại sư tự nói, sau một lúc xoay người rời đi.
Nàng muốn đem chuyện Nghê Thường cùng Trương Mĩ Nhân tu thành nguyên anh nhanh
chóng bẩm báo cấp chưởng giáo.
Trải qua vài ngày sắp đặt cùng chuẩn bị tỉ mỉ.
Lưu Phong cùng Cuồng Chiến thương nghị một chút. Chuẩn bị hôm nay động thủ.
Đầu tiên thần thánh quân đoàn đi trăm dặm từ Trường Thanh bí mật điều hướng
Phúc Thành. Vì che dấu tai mắt người, không cho Ngô Chí Vinh có thể phát hiện,
Lưu Phong chọn chọn tuyến đi đều là đường nhỏ.
Sử dụng một câu nói kinh điển, lặng lẽ vào thành không cần bắn súng!
Tới ngoại ô Phúc Thành, Lưu Phong phân phó Thiên Đại cùng Lí Hương Quân tiếp
quản thần thánh quân đoàn, chính mình mang theo Hắc Vân cùng nhau dẫn đầu bí
mật lẻn vào.
Dọc theo ngõ tắt nhỏ không người nói, Lưu Phong cùng Hắc Vân được màn đêm che
chở đã thành công trà trộn vào Tổng đốc phủ của Tổng đốc Trương Toàn Phúc.
Nói tới Trương Toàn Phúc, người này cũng có chút không may. Đừng nhìn là Tổng
đốc đầu tỉnh nhưng mà quyền lợi cũng không lớn. Phúc thành cùng địa phương
khác bất đồn. Là thành trì quan trọng tiếp giáp Phù tang cùng Cao lệ, quân đội
đóng quân thường niên. Dần dà tướng lãnh quân đội đã thay thế chức quyền Tổng
đốc.
Nói đơn giản một chút, ở Phúc thành, khẳng định là do Ngô Chí Vinh định đoạt.
Trương Toàn Phúc tuy rằng là Tổng đốc, nhưng về phương diện quyết sách tại
Phúc thành lại không có quyền lên tiếng. .
Tổng đốc phủ cũng tựa như một thứ trang trí.
Lưu Phong cùng Hắc Vân thành công bắt được Trương Toàn Phúc, và đem nhốt vào
một cái túi to.
Lập tức hai người lén lút thoát khỏi Tổng đốc phủ chạy về phía trạm dừng thứ
hai của lần này, thủ bị phủ Phúc thành nơi Hàn Giới ở.
Hàn Giới thực ra thuộc đội quân sớm nhất đóng ở Phúc thành. Chẳng qua là do
biên chế lại thành địa phương quân, bị Ngô Chí Vinh nhiều lần chèn ép cuối
cùng cũng rời khỏi trung tâm quyền lợi ở Phúc thành.
Chẳng qua, căn cứ thông tin tình báo, Hàn Giới cũng không có cùng Ngô Chí Vinh
làm bậy. Có lẽ hai người âm thầm đạt được hiệp nghị nào đó, cho nên mới có thể
hai bên cùng vô sự.
Hàn Nguyệt tiên sinh đề nghị Lưu Phong dùng thủ đoạn phi thường ủng hộ Hàn
Giới, dù sao thủ bị quân địa phương cũng là một cỗ lực lượng không thể bỏ qua.
Mà việc vừa bí mật bắt cóc Trương Toàn Phúc chính là để Lưu Phong dùng cái này
làm lễ vật thuyết phục Hàn Giới.
Nghe nói trước kia tổng đốc Phúc thành Trương Toàn Phúc sau khi say rượu đã
từng chòng ghẹo vợ Hàn Giới. Tuy rằng cũng không có làm xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà vợ Hàn Giới giữ trinh tiết tháo. Do đó mà làm điếu văn tự sát.
Vì thế Hàn Giới cùng Trương Toàn Phúc kết thành cừu hận không đội trời chung.
Nguyên do Trương Toàn Phúc có Ngô Chí Vinh nâng đỡ, cho nên Hàn Giới tuy giận
mà nhưng cũng im lặng đến giờ.
Đang nói chuyện, hai người đã đi tới cổng chính của một nơi hùng vĩ.
Tòa nhà này chiếm đất cực rộng rãi, tường đỏ ngói xanh. Chung quanh cây xanh
bóng mát, trước cửa treo hai cái đèn ***g màu trắng có chút âm trầm khủng bố.
Lưu Phong biết đây là Hàn Giới thường xuyên nhắc nhở chính mình nên báo thù
cho vong thê.
Hai người dễ dàng tránh qua thị vệ, tìm được đúng thư phòng Hàn Phúc.
Lặng lẽ đi vào, Lưu Phong có chút giật mình. Đường đường tư lệnh thủ bị quân,
thư phòng như vậy quả đơn sơ. Bên trong trần thiết phi thường đơn giản, bày ra
mấy cái bàn, mấy cái ghế dựa, một cái giường. Còn lại chính là vách tường quây
xung quanh bốn phía bày đặt giá sách.
Lưu Phong tùy ý quét mắt vài lần, phát hiện tàng thư nội dung phong phú. Kinh
(phật), sử (sách), (khổng) tử, tập(truyện), thiên văn địa lí, quân sự, thi
từ… loại nào cũng nhiều bộ.
Ở phía đông bắc phòng treo trên tường một thanh đại đao ngăm đen. Đại đao
không có vỏ đao, trong tia nắng hoàng hôn buổi chiều hè, thân đao thỉnh thoảng
lại hiện lên đạo u quang(tia u ám)
Lưu Phong cảm ứng được, cây đại đao kia tràn ngập sát khí lạnh thấu xương. Nếu
hắn đoán không sai, hẳn cây đại đao chính là binh khí Hàn Giới sử dụng ra trận
giết địch.
Chỉ có binh khí tôi luyện qua huyết chiến mới có thể phóng xuất ra sát khí
mãnh liệt như vậy.
Trên bàn đặt một bầu nước, còn có mâm thức ăn. Không thấy Hàn Giới, Lưu Phong
đi tới nhìn một chút. Đồ ăn còn nóng, xem ra hắn có thể tạm thời đi ra ngoài.
“Chủ công, ngươi xem!”
“Sát!”, theo hướng ngón tay Hắc Vân, Lưu Phong nhìn đến trên vách tường đối
diện cái bàn ở giữa, còn treo một tranh chữ thật to kiểu viết thảo mặc tử.
Xem ra Hàn Giới này, mấy năm nay không một thời khắc nào không nghĩ chuyện
giết Trương Toàn Phúc. Ngày hôm nay cũng là có thể làm thỏa mãn tâm nguyện
hắn.
“Có người đến, trước hết chúng ta tránh đã!”
Lưu Phong nghe được tiếng bước chân, vội vàng cảnh báo.
Hai người lập tức cầm theo gói to, nhảy lên trên xà nhà, đem khí tức thu liễm
lại.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Giới đẩy cửa tiến vào, cũng không có phát hiện trong
phòng có người. Lập tức ra bàn ngồi, một mình rót rượu giải sầu.
“Ái thê, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!” Hàn Giới đã uống mấy chén, sắc
mặt hiện vẻ tái nhợt. Một đôi con ngươi trắng bệch, toát ra vẻ thê lương sâu
sắc.
Hắn đột nhiên đứng dậy, đem cây đao ở trên góc tường nắm chặt ở trong tay, âm
thanh lạnh lùng nói: “Trương Toàn Phúc, sớm hay muộn có một ngày ta sẽ dùng
cây đại đao này đem đầu của ngươi chặt đi”.
“Ái thê, xin lỗi ngươi, ta thật vô dụng…” Mỗi chiều muộn, Hàn Giới đều ngồi
một mình ở thư phòng uống rượu nhớ lại thê tử của mình. Nhắc nhở chính mình
không quên thù hận.
“Ngươi nói không cho ta báo thù. Nhưng ta là nam nhân lần này không thể nghe
lời của ngươi. Ngươi yên tâm, chờ ta báo thù xong sẽ tới địa phủ cùng ngươi”.
Trong ánh mắt cay nghiệt ban đầu của Hàn Giới xuất hiện một tia ôn nhu.
Một chút bất tri bất giác, dung nhan thê tử xinh đẹp bây giờ lại chuyển động
trước mắt mình, bên tai dường như cũng vang lên tiếng cười ôn nhu dễ thương.
“Ai?”
Đột nhiên đại đao trong tay run rẩy một chút, đang chìm đắm trong hồi ức ngọt
ngào, Hàn Giới tức giận ngẩng đầu xem xét bốn phía.