“Chủ nhân, xin đừng nên hoài nghi thành ý của Tuyết Cơ. Tuy ta trước đây đối
với ngươi có chút hận ý, nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, kỳ thật
ngươi là nam nhân đáng để ta phó thác. Ta hy vọng trở thành nữ nhân của ngươi,
nô đãi ngươi, ta không cần cái gì danh phận, chỉ hy vọng có thể thường xuyên
bên người ngươi. Đương nhiên, ta cũng có một thỉnh cầu, hy vọng chủ nhân có
thể giết Ngô Chi Vinh, thay ta trút giận.” Tuyết Cơ thấy Lưu Phong thần sắc
bất định, biết trong lòng hắn nghi nàng, vội vàng giải thích.
“Chủ nhân, nếu ngươi thật sự không tin thì hãy giết ta đi, ta không còn gì để
nói nữa.” Tuyết Cơ trong đôi mắt phượng chảy ra hàng lệ châu trong suốt.
Lưu Phong sợ run một chút, có chút nghi hoặc giống như Phỉ Nhi liếc mắt nhìn
nhau, hai người đều không thể giải thích sự chuyển biến của Tuyết Cơ.
“Chủ nhân, yêu ta, muốn ta-!” thân thể của Tuyết Cơ nóng rực không thôi. Tựa
hồ đã đến tình trạng không nhịn nổi nữa, vội vàng vặn vẹo thân thể ôm lấy Lưu
Phong.
Ta kháo, trước tiên cứ kệ nó. Lên đã rồi nói tiếp.
Nghĩ tới đây, hai tay của Lưu Phong lại bắt đầu trên đích phong nhũ, đùi ngọc
và kiều đồn của nữ nhân tận tình vuốt ve.
“Ngô… ân…”
Thân thể của Tuyết Cơ dưới sự kích thích của Thần Tiên Thủy, thập phần mẫn
cảm, lúc này lại bị Lưu Phong và Phỉ Nhi vuốt ve một hồi. Sớm đã dục hỏa thiêu
thân rồi.
Lưu Phong thấy thời cơ chín muồi. cũng không hề do dự, đem đôi chân khiết bạch
mà lại thon dài lên vai, động thân đâm vào.
“A-!” Tuyết Cơ chịu đựng đau đớn kêu lên một tiếng yêu kiều, song chưởng ôm
chặt Lưu Phong, thấp giọng nói: “Chủ nhân, nhẹ một chút được không, người ta
là lần đầu tiên đó…”
“Cẩu tặc, Thiên Chiếu Đại Thần sẽ không buông tha ngươi đâu. Ta cũng sẽ không
buông tha ngươi, hôm nay khiến cho ta phải khuất nhục, ngày sau ta nhất định
sẽ trả lại gấp mười lần.” Tuyết Cơ một bên hưởng thụ cảm giác khác thường vừa
đau đớn vừa khoái nhạc nọ. một bên trong lòng hung hăng phát thệ.
Nàng tự nhắc nhở mình thời khắc này phải khắc ghi cừu hận trong lòng. Chỉ là
trong nháy mắt đã tới cao triều, nàng cũng không thể giữ vững, chẳng những lớn
tiếng rên rỉ, mà còn đem toàn lực vặn vẹo đồn bộ nghênh hợp nam nhân.
… …
Trải qua sự khám định cẩn thận của Lãnh Nguyệt, phong thư nọ quả thật là do
Ngô Chi Vinh tự tay viết.
Lưu Phong ngay đêm ấy phái người đem bức thư nọ về kinh đô, giao cho Hữu Chỉ
huy sứ Cẩm y vệ Phùng Nguyệt đích thân giao vào tay lão hoàng đế.
.
Cùng lúc đó, dưới sự vày mưu tính kế của Lãnh Nguyệt, Lưu Phong dặn dò Khuynh
Quốc để cho nữ nhân hoa đem bức thư nọ sao ra nhiều bản, phân biệt âm thầm đưa
đến quân bộ, lại bộ, nội các cho đến các nha môn.
Sau đó vài ngày. Lãnh Nguyệt mới đem những chứng cớ của Ngô Chi Vinh bán nước
thông địch về đến kinh đô.
Trong lúc nhất thời, tin tức trấn thủ Phúc Thành Ngô Chi Vinh phản quốc thông
địch tại kinh đô được các nha môn và phố phường bắt đầu lưu truyền.
Thậm chí một số bách tính còn tổ chức phổ biến vài lần ngoài hoàng cung. hy
vọng bệ hạ có thể nghiêm trị Ngô Chi Vinh, không nên đem tiền mồ hôi nước mắt
của dân, tự dưng đưa cho tên cẩu tặc Ngô Chi Vinh nọ lãng phí.
Mặc dù, đây là xã hội tập trung cao độ, việc diễu hành cũng bị giảm bớt, nhưng
cẩm y vệ Phùng Nguyệt và nội các Trương Tử Ngưu đã chu toàn, lão hoàng đế cũng
không có truy cứu đám dân chúng đi diễu hành này.
“gian thần hại nước a, gian thần hại nước a-!” Lão hoàng đế nhìn bức thư trong
tay, xác thật đúng là bút tích của Ngô Chi Vinh. tức giận đến toàn thân run
rẩy.
Ngô Chi Vinh là người hồi trẻ đi lão hoàng đế trên chiến trường, vốn, hắn đối
với Ngô Chi Vinh thập phần tín nhiệm, cho dù lần trước viễn chinh thất lợi,
Ngô Chi Vinh sơ chiến bất lợi, hắn cũng chưa từng trách hắn, hoài nghi hắn.
Nhưng bằng chứng này vững như núi, còn nói cái gì được nữa.
Ngay mấy ngày trước. hắn mới tự mình ban lệnh khen thưởng. Đối Ngô Chi Vinh
tán thưởng có thừa. Mặc dù lúc này hắn cũng biết chiến công kia có thể chỉ là
giả hoặc là chiếm công người khác, nhưng hắn vẫn mắt nhắm mắt mở không thèm
truy cứu.
Nhưng hắn vạn vạn lần ko có nghĩ đến, Ngô Chi Vinh nọ trước mặt phân công lao
sau lưng thông địch phản quốc.
Viễn chinh đối với lão hoàng đế mà nói, là đại sự. cũng là tâm bệnh, hắn không
tha cho bất luận kẻ nào phá hư viễn chinh đại kế. Ngô Chi Vinh phải chịu chết.
Hắn không chết, không đủ bình dân phẫn nộ, hắn không chết, không đủ dẹp an phủ
Lưu Phong.
Thực sự, biểu hiện của Lưu Phong ở Phúc Thành mấy ngày này. Lưu Phong phi
thường mừng rỡ, chỉ là hắn sợ tương lai công cao hơn chủ. cho nên mới vẫn
không có bày tỏ thái độ rõ ràng.
Hiện tại xem ra, hắn phải cho Lưu Phong một ít công đạo gì đó, tỏ vẻ một chút
gì đó.
Lão hoàng đế mặc dù tính tình đại biến, nhưng cái đạo lý ngựa chạy vẫn cần ăn
cỏ thì vẫn hiểu được.
Ngày trong ngày, lão hoàng đế tại thượng thư phòng đã hạ hai đạo mật chỉ, đồng
thời chuyển tới Phúc Thành.
một phong gửi cho Lưu Phong, một phong tắc khác cho Cuồng Chiến.
Lưu Phong sau khi nhận được mật chỉ của lão hoàng đế, trong lòng có tâm địa
cười, ngay lập tức triển khao an bài, chuẩn bị lúc thích hợp bắt giữ Ngô Chi
Vinh.
Cùng lúc đó, Cuồng Chiến sau khi nhận được thánh chỉ của lão hoàng đế, cũng
bắt đầu cùng Lưu Phong phố hợp, năm lần bảy lượt tỏ vẻ, năm vạn Tường Long
quân sẽ kiên định nghe theo sự chỉ huy của Lưu Phong.
Đương nhiên, cái này chỉ giới hạn trong hành động tru sát Ngô Chi Vinh lần
này.
thế lực của năm vạn Tường Long quân nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ,
nhưng đây là lão hoàng đế dùng để kiềm chế Lưu Phong, hoặc là giám sát Lưu
Phong. Bởi vì, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lưu Phong đạt được quyền chỉ huy
lực lượng này.
Trong mật chỉ của Lão hoàng đế lần nữa nhấn mạnh, mặc dù chứng cứ Ngô Chi Vinh
phản quốc chính xác, nhưng việc này lại không nên lộ ra, tránh ảnh hưởng đến
khí thế đại quân viễn chinh.
Thêm nữa, Ngô Chi Vinh tại Phúc Thành đã kinh doanh nhiều năm, nơi đây núi cao
hoàng đế xa, hắn cơ hồ chính là thổ hoàng đế của nơi này. Toàn bộ nơi này có
thể nói là nằm dưới tay thủ hạ của hắn. Lão hoàng đế lo lắng Ngô Chi Vinh chó
cùng rứt dậu, công nhiên lộ mặt. đến lúc đó phiền toái rất lớn.
Viễn chinh chưa thành công, người mình đã phát sinh nội chiến. làm không tốt,
lần viễn chinh thứ hai còn có thể bởi vậy mà thất bại.
Trên sự thật. Lão hoàng đế nghĩ đến, Lưu Phong cũng nghĩ đến. Ngô Chi Vinh ở
Phúc Thành nhiều năm, trong quân đế quốc đóng ở đây, cơ hồ đều là tâm phúc và
quan hệ với hắn, hơn nữa người này sớm có phản tâm, vạn nhất đánh rắn động cỏ,
đến lúc hai quân giằng co. Thần Thánh Quân Đoàn của Lưu Phong không tới vạn
người vị tất đã có thể khống chế cục diện.
Cho nên. hắn phải có chút thời gian, cẩn thận mưu tính việc này.
Cũng may có năm vạn Tường Long quân của Cuồng Chiến phối hợp. vấn đề cũng biến
thành không lớn.
… …
Vân Mộng Trạch, Phiêu Miễu Cốc.
Nghê Thường bế quan mấy tháng, lúc chính ngọ hôm nay, rốt cục phá quan mà ra,
khiến kẻ khác kinh ngạc là, nàng cư nhiên bằng vào đan dược Lưu Phong cho
nàng. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể vượt qua giai đoạn quan trọng
nhất, đạt đến nguyên anh chi thể.
Biết tin Tần Thủy Dao, Thủy Mị Nhi liền tới ngay, vừa là hâm mộ, vừa là vì
Nghê Thường mà vui vẻ.
“Tam muội. thật sự là tốt quá, ngươi cũng đã tu thành nguyên anh rồi, cứ như
vậy, trước Tu chân đại hội, phái ta đã có ba người tu thành nguyên anh. xem ra
Tu chân đại hội lần này, đến lượt Phiêu Miễu Cốc chúng ta đứng đầu rồi.” Tần
Thủy Dao vui vẻ nói. Nàng mặc dù thân là đại tỷ, nhưng là cũng không có bởi
hai vị muội muội tu thành nguyên anh trước mà có chút không hài lòng nào. Trái
ngược, tận đáy lòng nàng rất là vui vẻ và ca ngợi. người có lòng dạ như thế
này cũng thật là hiếm có.
Thủy Mị Nhi cười duyên nói: “Đại tỷ, ngươi nói chúng ta lần này có thể hay
không đánh lại được người của Tiên Linh Môn…”
Nghe thấy Tiên Linh Môn. Tần Thủy Dao lập tức biến sắc, Thủy Mị Nhi tựa hồ
cũng ý thức được gì đó, vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
Nghê Thường tâm tình không tệ, vẫn đắm chìm trong niềm vui phá đan thành anh.
Cũng không quá quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai người.
“Đại tỷ. Nhị tỷ, từ này đến Tu chân đại hội còn một đoạn thời gian, ta muốn
đến lúc đó các ngươi cũng có thể tu thành nguyên anh, đến lúc đó Phiêu Miễu
Cốc chúng ta có thể nở mặt rồi.” Nghê Thường chân thành nói.
Thủy Mị Nhi lên tiếng. cầm lấy quyền đầu, cười đùa nói: “Ân, hai vị muội muội
đã tu thành nguyên anh. kẻ làm tỷ tỷ này tự nhiên cũng sẽ cố gắng. Nghê
thường, ta sẽ không cho ngươi hạ thấp ta xuống đâu.”
Tần Thủy Dao tiếp nhận đề tài, mỉm cười, nói: “Đúng vậy Nhị muội, ngươi ta
phải cố gắng. Không thể để cho Tứ muội, Tam muội cười chúng ta được.”
Nghê Thường vội hỏi: “Đại tỷ. ngươi nói cái gì vậy? chúng ta luôn là tỷ
muội…”
“A a.” Thủy Mị Nhi a a cười, đưa tay tại trên trán Nghê Thường khe khẽ điểm
một chút. cười nói: “Tam muội, không thấy ra đại tỷ đang nói giỡn sao?”
“Nga-!”
Nghê Thường mỉm cười, ôm lấy cánh tay Tần Thủy Dao cười nói: “Đại tỷ. qua vài
ngày nữa ngươi và Nhị tỷ bế quan đi, ta phụ trách trông nom sư môn.”
Tần Thủy Dao suy nghĩ một chút, hỏi: “Tam muội, ngươi không định trở về bên
Phong nhi sao?” Lần này Nghê Thường trở về, nàng mặc dù không nói cái gì,
nhưng Tần Thủy Dao lại có thể nhìn ra, nàng và Lưu Phong dám chắc có xích mích
cãi vã. Kỳ quái chính là, viết thư hỏi Lưu Phong và Trương Mỹ Nhân, hai người
đều nói là không có gì.
Nói đến Lưu Phong, vẻ mặt Nghê Thường quả nhiên có chút ảm đạm: “Trước tiên
tạm thời chưa trở về. dù sao bên hắn cũng có một người không kém ta. Nhưng
thật ra ở đây, hai vị tỷ tỷ muốn bế quan, sư môn vẫn cần phải có người bảo hộ
chứ?”
Thủy Mị Nhi tựa hồ nghe ra chút gì đó, nhíu mày hỏi: “Tam muội, ngươi nói thật
cho ta biết, ngươi có phải cùng tên tiểu quỷ xảy ra mâu thuẫn không? Có phải
hắn đã khi dễ ngươi? Chờ ta gặp lại sẽ giúp ngươi trút giận. giáo huấn tiểu tử
đó một chút.” Thủy Mị Nhi vốn trong khoảng thời gian này cũng muốn đến chỗ Lưu
Phong. Chỉ là Nghê Thường đột nhiên quay về, mang đến đan dược. lúc này mới
làm rối loạn kế hoạch của nàng.
Nghê Thường vội nói: ”Không có việc gì.”
Ngừng lại một chút, Nghê Thường nghiêm túc nói: “Hai vị tỷ tỷ, cứ định như vậy
đi, ngày mai các ngươi bắt đầu bế quan. Ta sẽ tạm thời lưu lại duy hộ sư môn.”
Thủy Mị Nhi nghe vậy. mỉm cười, nói: “Cũng tốt, chờ ta nguyên anh đại thành,
ngươi ta tỷ muội cùng đi với nhau nữa, đến lúc đó ta nhất định giáo huấn tiểu
quỷ đầu vì Tam muội trút giận.” Thủy Mị Nhi thấy Nghê Thường thần sắc kiên
định, cũng không hề khuyên bảo.
Tần Thủy Dao thở dài một tiếng, nói: “Tam muội, tình kiếp là cửa quan khó khăn
nhất, mặc dù ngươi bây giờ đã tu thành nguyên anh. Hiện tại không thể xem
thường như trước. nếu ngươi và Phong nhi thật sự có chuyện, không ngại nói ra
để cho ta và Nhị tỷ ngươi nghe một chút chứ, có lẽ chúng ta có thể giúp
ngươi…”
Nghê Thường nghe vậy, há miệng ra, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Chẳng nhẽ lại nói, Trương Mỹ Nhân cùng Lưu Phong lên giường, mình tức giận bỏ
về.
Bất hảo a.
nói như vậy. hiển nhiên bất lợi cho cục diện rất êm ái của Phiêu Miễu Cốc.
Huống hồ. theo lý thuyết mà nói, người ta Lưu Phong cùng Trương Mỹ Nhân phát
sinh chuyện kia, cùng nàng cũng không có quan hệ gì, nàng không có lý do gì
phải tức giận.
Tóm lại, chuyện này nàng rất khó nói.
“Bỏ đi, ngươi nếu thật không muốn nói, ta và Nhị tỷ ngươi cũng không ép ngươi.
Theo lời ngươi, từ ngày mai. ta và Nhị tỷ ngươi bắt đầu bế quan, toàn lực đột
phá nguyên anh.” Tần Thủy Dao buồn bả nói: “Tam muội, Phong nhi là một nam
nhân tốt-!”
Thủy Mị Nhi cũng mỉm cười: “Ân, tiểu quỷ đầu kỳ thật rất không tệ.”
Nói xong, hai người liền xoay người đi.
Nghê Thường thở dài một hơi. Trong lòng cũng có chút hối hận. Chính mình bất
nhân không từ mà biệt.
Bất quá chuyện tới hôm nay cũng không có gì hối hận, đi bước nào hay bước nấy,
nếu thật sự có duyên. Sao phải sợ việc nhỏ như vậy cản trợ chứ.
Tình yêu chân chính là phải vượt qua khảo nghiệm.
“Cũng không biết hắn có khỏe không?” Nghê Thường đột nhiên phát hiện chính
mình kỳ thật là rất nhớ Lưu Phong. Mặc dù còn có chút tức giận. Nhưng trong
lòng lại thật sự rất nhớ hắn.
“Xú tiểu tử, cũng không biết bây giờ có nghĩ tới ta không?” Ngẩng đầu nhìn
vầng trăng sáng giữa trời, Nghê Thường đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm. Trong
lòng nhớ tới từng ly từng tý chuyện lúc mình và Lưu Phong ở cùng một chỗ.
Sau khi Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi đồng thời rời đi, cũng không có phân biệt
trở về phòng, mà hai người cùng nhau đi vào mật thất.
“Đại tỷ, ngươi gọi ta đến mật thất làm cái gì, có chuyện gì chúng ta phải giấu
Tam muội?” Phiêu Miễu Cốc tứ tỷ muội làm việc luôn luôn là một thể, Thủy Mị
Nhi rất kỳ quái với hành động hôm nay của Tần Thủy Dao. Cư nhiên nháy mắt bảo
mình đến mật thất.
Tần Thủy Dao nghiêm mặt: “Nhị muội, ta gọi ngươi tới đây, là muốn nói cho
ngươi, chuyện của Tiên Linh Môn chớ có nhắc lại. Nhất là trước mặt Tam muội và
Phong nhi.”
Ngừng một chút. Tần Thủy Dao nói: “Nếu lần này Phiêu Miễu Cốc chúng ta có
người được chọn vào Tiên Linh Môn, chúng ta hết thảy đều bỏ qua.”