Hi Du Hoa Tùng – Chương 59: Nghệ Thuật Biểu Diễn – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 59: Nghệ Thuật Biểu Diễn

Lưu Phong cố ý ho khan một tiếng, cười mắng: “Đây là việc của ngươi”

Nữ tử nọ thấy Lưu Phong có chút tức giận, vội vàng đẩy Vương Bảo Nhi ra, cấp
tốc bỏ đi.

Vương Bảo Nhi giơ ngón cái lên, vẻ mặt vô cùng bội phục nói: “Đại ca, ngươi
quả thật quá tài tình mới có thể nghĩ ra thủ đoạn cao minh như vậy.”

Tú bà vội vàng lại nghênh đón, cười lả nói: “Công tử gia đến, ta gọi các nàng
lại, mời ngươi chỉ dạy.”

“Không cần” Lưu Phong cười nói. Vài ngày không đến đây, các ngươi luyện tập
thực sự là có hiệu quả. Các ngươi cứ tiếp tục, ta đây đứng xem là được rồi.

Một nhóm cô gái trẻ đẹp mặc đồ nội y cực kỳ hấp dẫn, khiêu gợi đang không
ngừng diễn tập những động tác để câu dẫn khách nhân, thỉnh thoảng lại liếc mắt
đưa tình với những nữ nhân xung quanh thực hiện một số động tác, cử chỉ khiêu
dâm, cá biệt, có người còn phóng tứ, đặt tay lên những vị trí mẫn cảm của mình
mà uốn éo thân thể.

“Mẹ nó, tại sao người kia không phải là ta?” Vương Bảo Nhi ghen ghét chửi…

“Đại ca. Ta…” Vương Bảo Nhi nhãn thần cầu khẩn nhìn Lưu Phong, như muốn nói
điều gì đó.

Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, bình thản nói: “Hãy đi đi, tả
hữu hai bên cũng là bài luyện tập, khách nhân không đủ, ngươi cũng lên đóng 1
vai đi”.

“Lão đại, ngươi đối với ta thật tốt qua, sanh ta ra là cha mẹ, hiểu ta chỉ có
lão đại. Không… không… người chính là cha mẹ tái sanh của ta…” Nếu Lưu
Phong mà cho phép, Vương Bảo Nhi dám ôm lấy và hôn hắn một cái để tỏ lòng biết
ơn quá…

“Được rồi, hãy đi nhanh lên, ta không muốn nghe lời xằng bậy của ngươi” Lưu
Phong không nhịn được phất tay…

Vương Bảo Nhi thường ngày lăn lộn tại các chốn phong lưu, hiện các cô nương ở
đây hơn phân nửa đều biết hắn. Có mấy nàng quen biết hắn, thấy hắn xuống, vội
vàng xông tới, người khoe mông, người khoe vú… khiến hắn nhất thời choáng
đầu, hoa mắt. Một cô nương còn lớn mật, nhân cơ hội liền nắm lấy tiểu huynh đệ
của hắn, xoa miết.

Vương Bảo Nhi ngày thường đã từng hưởng thụ qua những loại kích thích lợi hại,
nhưng lúc này chỉ vài chiêu đã không chịu nổi, trong tiếng cười của cô nương
đó lập tức xuất tinh.

Vương Bảo Nhi thầm mắng bản thân vô dụng, ngày thường có thể một mình đại
chiến với tam nữ, hôm nay như thế nào chưa hề lên giường mà đã xuất tinh, tốc
độ quá nhanh. Tuy nhiên, cảm giác này quả thật ngày thường chưa từng được
thưởng thức qua.

“Lão đại, thật sự thiên tài… Quả là cực phẩm thiên tài sắc quỷ” Vương Bảo
Nhi thầm nghĩ.

“Vương công tử, ngươi xem ta xinh đẹp không?”

Một thanh âm trong trẻo vang lên, làm tinh thần của Vương Bảo Nhi đột nhiên
đại chấn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ vóc người cao thon đi tới.
Một thân nội y màu đen, hoàn mỹ, bao quanh thân hình thon dài uốn lượn với
những đường cong hấp dẫn hình chữ S. Da thịt trắng muốt phát ra quang mang
chói mắt, một cặp nhũ hoa bạo mãn, như không cam lòng bị nén buộc, rung lên
rung lên từng hồi, phảng phất như muốn mời gọi Vương Bảo Nhi.

Dần dần, ánh mắt Vương Bảo Nhi có điểm mập mờ, trong lòng càng thêm kích động,
hạ thể lại phun ra một cỗ xúc động…

“Không được dùng chiêu đó”

Lưu Phong cố nén khinh miệt trong lòng, kêu tú bà lôi Vương Bảo Nhi lại. Thời
điểm này Vương Bảo Nhi còn rất nhiều giá trị lợi dụng, ngàn vạn lần không thể
để cho hắn chết vì cạn kiệt tinh lực.

“Lão đại, ngươi đúng là thiên tài” Uống một chén trà thanh dục, dục vọng trong
lòng Vương Bảo Nhi lúc này giảm bớt không ít, bất quá, đôi mắt hắn vẫn không
rời khỏi nữ tử, khóe miệng thậm chí còn chảy nước miếng.

Lưu Phong đi vào giữa sân, cẩn thận nhìn thấy những động tác của các cô nương,
thuận tiện chỉ điểm một chút để cho động tác các nàng đạt hiệu quả cao nhất.

“Lớn tiếng một chút… đúng cứ như vậy… động tác này phải thân mật một
chút…”

“Ngươi, cái mông vặn vẹo nhiều một chút, còn ngươi lả lơi cho khách thấy những
đường cong hấp dẫn nhiều hơn…”

“… cô kia… xảy ra chuyện gì? Hình như có chút không ổn? chính là ngươi…
bạo dạn một chút… không đúng… động tác không đúng…” Đại bộ phận cô nương
đều có thể đạt yêu cầu của Lưu Phong, nhưng chỉ có cá biệt vài người làm cho
Lưu Phong cảm thấy không hài lòng. Tỷ như nữ tử trước mắt này, động tác không
những không tự nhiên mà vẻ mặt còn có vẻ rất ngại ngùng.

Lưu Phong tiến lên, ôm eo thon nhỏ của nàng, nói nàng buông lỏng tâm tình, tận
lực vuốt ve thân thể…

Đột nhiên, cô nương nọ kêu lên một tiếng, đứng thẳng không xong, thân hình uốn
éo, nghiêng ngả, tựa hẳn vào lòng ngực Lưu Phong. Lưu Phong không thể làm gì
khác hơn là ôm lấy, xúc giác cảm thấy thân hình mềm mại, mùi hương quyến rũ.
Trong lòng ngực thấy cô nương này mặt ngọc mày ngài, dung mạo ngây thơ, hai má
có chút đỏ hồng, nhắm hai mắt lại không dám nhìn hắn. Trước ngực thở gấp, yếm
lót màu hồng buộc quanh làm nổi bật lên một khe núi sâu thẳm.

Ôm nữ tử, Lưu Phong mỉm cười nói: “Đừng nên khẩn trương, nàng nên thả lỏng tâm
tình, trong lòng không nên vướng bận gì cả…”

Tú bà thấy tình huống này, vội vàng chạy lại, trừng mắt nhìn nữ tữ một cái,
rồi lập tức quay qua giải thích với Lưu Phong: “Công tử gia, vị cô nương này
tên là Thu Cúc, trước đó vài ngày mới tới, còn chưa có tiếp khách, có chút
thẹn thùng, nếu người không hài lòng, ta lập tức đổi người khác, để nàng ta đi
tiếp khách”

Nữ tử Thu Cúc nghe vậy, nhất thời kinh hãi thất sắc, liền quỳ xuống mặt đất,
nắm lấy chân Lưu Phong, khóc nói: “Công tử gia, ta không muốn… không muốn…
tiếp khách… , ta sẽ cố gắng tốt…” Thu Cúc vốn thị cô nương trong sạch, từ
nhỏ đến giờ mắt ngọc mày ngài, chỉ là gần đây cả nhà gặp nạn, mẫu thân bệnh
chết, cha cũng vì vậy mà lâm trọng bệnh. Vì bệnh tình của cha, nàng mới phải
bán thân vào thanh lâu. Coi như nàng vận khí tốt, tú bà muốn an bài nàng tiếp
khách, nhưng vì vóc dáng nàng xinh đẹp nên được tuyển vào đội biểu diễn, vì
vậy được miễn phải tiếp khách. Trải qua mấy ngày tập luyện, nàng cơ bản đã rõ
chức trách của đội biểu diễn, bất quá chỉ là khiêu khích một chút, cũng không
mất trinh tiết. Bây giờ nghe tú bà nói cho nàng tiếp khách, nàng nhất thời
kinh hãi không thôi.

Đã có kinh nghiệm lần trước, tú bà không dám tự tiện lên tiếng, Lưu Phong thấy
vậy, kéo nữ tữ nọ đứng lên, nhẹ giọng an ủi”Không muốn tiếp khách thì không ai
ép buộc ngươi. Yên tâm đi, ta đáp ứng ngươi ở lại đội biểu diễn. Kỳ thật ngươi
vóc dáng rất tốt, khỏe khoắn, chỉ cần ngươi có thể thả lỏng một chút… biểu
diễn, hiệu quả sẽ không tệ.”

Quay đầu, Lưu Phong đối với tú bà nói: “Các cô nương trong đội biểu diễn nếu
không muốn tiếp khách, tuyệt không được miễn cưỡng. Nhớ kỹ, chức trách của các
nàng ấy là biểu diễn, hấp dẫn nhiều khách nhân.”

Tú Bà nhớ tới lời Bạch Thiên Hành dặn dò đáp: “Công tử yên tâm, lời ngài nói
lão nô đều ghi nhớ, ta sẽ đem ý tứ của ngài nói cho các cô nương nghe” Mặc dù
cùng Lưu Phong mới tiếp xúc có vài ngay, nhưng tú bà đối với Lưu Phong cụ thể
cũng chẳng biết. Ban đầu là Bạch Thiên Hành cung kính, kính trọng, sau đó thấy
Giang Nam tuần phủ Vương công tử, hỗn thế tiểu ma vương đi theo bên người, tựa
như chó theo chủ. Chỉ bằng hai điểm này, đã thấy thân phận hắn không phú thì
quý. Không, phải nói là thân phận phú quý mới đúng.

Tú bà vội chuyển đạt ý tứ của Lưu Phong, các cô nương trong trường luyện nhất
thời hoan hô một tiếng, mặc kệ trước kia đã từng tiếp khách hay chưa, mỗi
người đều là hoan hỉ, vui vẻ không thôi. Nếu như không được gia nhập vào đội
biểu diễn thì e là các nàng cũng có ngày gặp phải sắc lang mà bị chà đạp, dày
vò thôi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.