“Thanh Nghi, để ngày mai ta đi tìm người, may trước cho ngươi vài món, nhờ
ngươi thử nghiệm xem hiệu quả của nó như thế nào.” Lưu Phong rốt cuộc cũng nói
ra được mục đích của mình.
Liễu Thanh Nghi sắc mặt đỏ bừng nhưng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Lưu Phong:
“Nếu ý công tử đã như vậy, Liễu Thanh Nghi xin nghe theo sự sắp đặt của
người.”
Lưu Phong cười nói:
-Yên tâm đi, ta cam đoan là ngươi sẽ thích.
Chờ Liễu Thanh Nghi rời khỏi, Lưu Phong cẩn thận tự mình nghiên cứu, ghi ghi
chép chép cho hoàn chỉnh tác phẩm của mình, cho đến khi hài lòng hắn mới thu
hồi tâm tư, ngồi xuống thoát bỏ y phục, tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền.
Mắt không thấy, tai không nghe, mũi không thể ngửi, miệng không thể nói, Lưu
Phong tiến vào trạng thái vong ngã nhưng lại có thể cảm giác được tất cả mọi
chuyện bên ngoài.
Cảm giác này quả thật rất kỳ diệu, năm năm trước bế quan khổ tu, Thái Âm Thất
Tinh Huyền đạt đến nhị tinh, kể từ đó Lưu Phong phát hiện ra mình có năng lực
này.
Thời gian không lâu sau, hắn cảm nhận được trong không khí một cỗ năng lượng
rất nhỏ bắt đầu chuyển động, Lưu Phong ngưng tụ tinh thần, chậm rãi hấp thu cỗ
linh khí này.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lưu Phong dần cảm giác được trong cơ thể
hấp thu năng lượng càng ít, hắn biết tu vi của hắn bây giờ chỉ có thể hấp thu
như vậy mà thôi, thân thể đã đạt đến cực hạn.
Tâm niệm như vậy, Lưu Phong đình chỉ hấp thu năng lượng từ ngoại giới mà
chuyển sang thối luyện, tiêu hóa lượng linh khí lúc nãy vừa hấp thu.
Dựa theo khẩu quyết của Thái Âm Thất Tinh Huyền, lượng linh khí vừa hấp thụ
bắt đầu chuyển động trong cơ thể Lưu Phong thành một vòng tuần hoàn, cứ như
vậy mà lặp đi lặp lại. Linh khí trong đan điền bị tiêu hao đi một chút tức thì
mắt có thể thấy rõ hơn một chút, tai nghe được thanh âm rõ ràng hơn, lớp da
bên ngoài cơ thể tiếp xúc với không khí cũng cảm thụ sâu sắc hơn. Thật là vi
diệu.
Cơ thể hắn biến hóa. Thái Âm Thất Tinh Huyền vận chuyển nhanh hơn, lúc đầu như
một dòng suối nhỏ chậm rãi trôi đi, sau đó liền chuyển thành biển lớn mênh
mông cuồn cuộn.
Trời gần sáng, Trương Mỹ Nhân đang tĩnh tu đột nhiên cảm ứng được một lực
lượng cường đại đang khởi động, mới đầu còn tưởng là có ngoại địch tiến nhập
nhưng sau khi xác định phương vị của lực lượng kỳ dị này, trong lòng cũng cảm
thấy giật mình.
Bởi vì, cường đại khí tức này là từ nơi ở của Lưu Phong, Di Hồng viện truyền
đến.
Trong khi Trương Mỹ Nhân đến Di Hồng viện thì Lưu Phong vừa vặn kết thúc tu
luyện, hắn chậm rãi mở hai mắt, hai tia tinh quang sắc bén như đao khí từ
trong mắt bắn ra.
Hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm bay bổng, thể lực xung mãn, chân nguyên tự
nhiên di chuyển khắp các kinh mạch toàn thân, tuần hoàn không ngừng.
‘Tâm do thần sanh, khí tùy tâm động’, tâm niệm vừa động, chân nguyên trong cơ
thể lập tức dâng lên nhấc thân hình Lưu Phong đang tĩnh tọa từ từ bay lên khỏi
mặt giường.
Tu vi đại tiến, Lưu Phong trong lòng mừng rỡ, nhẹ nhàng hạ xuống.
“Là Phong nhi, đang tu luyện trong phòng sao?” Lúc này Trương Mỹ Nhân đã đến,
tuy nhiên cỗ khí tức kỳ lạ đó đã vô thanh vô tức biến mất. Đi vào căn phòng
bên ngoài, nhìn thấy hai mẹ con Liễu Thanh Nghi ngủ, Trương Mỹ Nhân cũng không
đánh thức, trực tiếp tiến vào phòng Lưu Phong.
Tứ sư tôn tới? Lưu Phong kinh hãi, cuống cuồng kéo quần áo lên che phủ thân
hình, bất quá hắn đã chậm một bước. Trương Mỹ Nhân cả kinh la lên một tiếng,
nàng thấy Lưu Phong hoàn toàn trần truồng, hạ thân lù lù ‘nhất trụ kình thiên’
côn bổng.
“Ngươi làm cái trò gì đấy?” Trương Mỹ Nhân dù sao so với Liễu Thanh Nghi cũng
rất khác biệt, nàng vốn không thích nam nhân, hơn nữa lại là trưởng bối của
Lưu Phong, ngoài trừ tiếng hô lên lúc nãy thì đã hoàn toàn bình tĩnh, nhìn Lưu
Phong một cách dửng dưng không một chút chú ý đến ‘nhất trụ kình thiên’ của
Lưu Phong.
“Di nương, sao người không gõ cửa trước khi bước vào?” Lưu Phong trước sự bình
tĩnh của Trương Mỹ Nhân, cảm thấy bực tức, hắn còn cố ý làm cho côn bổng của
mình ngúc ngoắc vài cái để thị uy với Trương Mỹ Nhân. (hài vãi)
Trương Mỹ Nhân khinh bỉ liếc mắt nhìn cái thứ gớm ghiếc của Lưu Phong, quát
một tiếng:
-Ngươi không lo chăm chỉ tu luyện toàn làm những trò quái quỷ, mau mặc quần áo vào sau đó đến nghị sự đường, ta sẽ nói chuyện với ngươi.
Trước khi đi ra ngoài, Trương Mỹ Nhân còn ngoái đầu lại liếc mắt, muốn nhìn
thêm một lần nữa tiểu đệ đệ của Lưu Phong, nhưng không nghĩ Lưu Phong mặc quần
áo tốc độ cực nhanh, trong lòng nàng không khỏi cũng có chút tiếc nuối.
Vừa đi, Trương Mỹ Nhân vừa suy nghĩ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng mình
rất ghét nam nhân, tại sao vừa rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa cây côn bổng của
Lưu Phong chứ.
“Khinh bỉ… quên đi… nhìn một cái thì có mất mát gì đâu chứ?” Trương Mỹ
Nhân thầm an ủi mình.
Vừa bước vào Nghị Sự đường, Lưu Phong đã nghe Trương Mỹ Nhân hỏi:
-Phong nhi, ngươi xuống núi lâu như vậy, vi sư vẫn chưa thấy ngươi tu luyện công pháp như thế nào, dường như công pháp của ngươi tính chất thật bá đạo?” Trương Mỹ Nhân biết đại tỷ Tần Thủy Dao tuyệt đối sẽ không truyền pháp quyết tu luyện của Phiêu Hương cốc cho Lưu Phong cho nên từ khi Lưu Phong xuống núi cũng không hề để ý đến việc tu luyện của hắn.
Tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền là chuyện mà cả ba vị sư tôn trên núi đều
biết, Lưu Phong cũng không dấu diếm, cứ thế mà nói cho Trương Mỹ Nhân nghe.
Trương Mỹ Nhân nghe xong, trầm tư một lúc, sau đó nói:
-Phong nhi, công pháp này ta cũng chưa từng nghe qua, không cách nào chỉ dẫn cho ngươi được, ngày sau ngươi tu luyện phải cẩn thận một chút.
Bên ngoài thì nói như vậy nhưng trong lòng Trương Mỹ Nhân lại cầu cho Lưu
Phong tẩu hỏa nhập ma.
“Tặc bì nương nhìn vẻ mặt của ngươi, ta biết trong lòng ngươi nhất định là
muốn ta tẩu hảo nhập ma mà, ta bây giờ tạm thời nhẫn nhịn, sau này chờ tu vi
đại thành nhất định sẽ cho ngươi thưởng thức, cũng cho ngươi biết tư vị nam
nhân là như thế nào.”
Hai thầy trò ngoài mặt thì hảo hảo thương nhau, nhưng trong lòng thì lại ghét
nhau như chó với mèo. Lưu Phong cung tay nói với Trương Mỹ Nhân:
-Đa tạ tứ sư tôn quan tâm, Phong nhi sẽ cẩn thận.
“Ngươi nói vậy là ta an tâm rồi.” Trương Mỹ Nhân đột nhiên hỏi tiếp:
-Phong nhi, như lời ngươi nói thì Thái Âm Thất Tinh Huyền bá đạo dị thường, chi bằng ta sẽ bố trí tại Di Hồng viện một cái Phong Linh trận, sẽ giúp cho ngươi khi tu luyện khí tức không lộ ra ngoài, bại lộ thân phận.” Thật ra Trương Mỹ Nhân làm vậy không phải là vì quan tâm đến Lưu Phong mà nàng ta không muốn Phượng viên bị bại lộ thân phận là thế lực của người tu chân.
Lưu Phong nghe vậy cũng không hiểu sao ác phụ lại tốt với mình như thế, tuy
nhiên vẫn thi triển công phu thiết bì công, ôn nhu nói:
-Nếu vậy thì xin tứ sư tôn khó nhọc một chút vậy.
“Không cần khách khí như vậy, nói thế nào đi nữa thì ta vẫn là sư tôn của
ngươi. Lát nữa tự tay ta sẽ bày bố Phong Linh trận. Được rồi, ta và tổng đốc
đại nhân vừa thương nghị một chút, ngày mười lăm tháng này sẽ cho ngươi và Ân
Tố Tố gặp mặt, ngươi lần này không được như lần trước tùy tiện bỏ đi nữa. Lần
trước mặc dù Tổng đốc đại nhân không nói gì nhưng trong lòng đã có chút không
hài lòng, lần này ngươi phải biểu biện cho tốt đấy.”
“Mẹ kiếp, xem ra xú ác phụ này không bỏ qua cho mình, một mực bắt hắn lấy Ân
Tố Tố.”
“Phong nhi, ý ngươi như thế nào? Sao không nói lời nào vậy?” thấy Lưu Phong im
lặng, Trương Mỹ Nhân hơi bực mình, lên tiếng hỏi.