Kỳ thật, Bạch Thiên Hành trong lòng cũng có nhiều nghi vấn, Lưu Phong mô tả
nội y quả thật kích thích trí tò mò của hắn, nhưng hắn lại chưa từng thấy qua,
chưa từng xuất hiện.
“Các ngươi nên biết rằng những thứ ta nói ở đây, hiện chưa nơi nào có cả,
nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp làm vài món cho các ngươi thử sử dụng.”
Lão bảo nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, hận không ôm được Lưu Phong mà hôn hắn cảm
tạ, Bằng kinh nghiệm nhiều năm sống trong nghề thanh lâu trăng gió này, nếu đề
nghị của Lưu Phong có thể áp dụng quả thật tuyệt đối có thể thu hút khách
nhân.
Bởi vì trong lòng còn có chút chuyện, Lưu Phong khéo léo cảm tạ Bạch Thiên
Hành đã khoản đãi, nhanh chóng trở về.
Đương nhiên, về nhà vào thời gian này, đối với người bình thường mà nói đã
không còn sớm.
Trở lại Di Hồng viện, tiểu Linh nhi dưới sự chiếu cố của mẫu thân đã ngủ say.
Lưu Phong nhìn Liễu Thanh Nghi mỉm cười nói: “Thật có lỗi quá, hôm nay ta về
trễ, làm cho ngươi đi ngủ muộn. Như vậy đi, sau này nếu ta về trễ, ngươi cùng
tiểu Linh nhi đi ngủ trước đi. Ngủ quá muộn, không tốt cho da dẻ đâu” Lưu
Phong dưới sự giáo dục tốt trong suốt bốn năm ở trường đại học, trong đầu hắn
không có quan niệm xã hội phong kiến kiểu như… quan niệm về giai cấp, hắn
thủy chung không có xem Liễu Thanh Nghi như là một người hầu của mình.
Cảm nhận sự quan tâm chân thành của Lưu Phong, Liễu Thanh Nghi trong lòng thấy
ngọt ngào, bất quá trong lòng nàng vẫn còn có quan điểm của một nô tì vội nói:
“Công tử gia nói quá lời, phục vụ người chính là bổn phận của Thanh Nghi, nếu
người về trễ Thanh Nghi sẽ vẫn đợi phục vụ người trước khi đi ngủ.”
Kỳ thật mỗi ngày Lưu Phong ngâm chân trong nước nóng xong cũng không có ngủ
ngay mà tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền, nhưng việc này lại không thể giải
thích cho Liễu Thanh Nghi được.
Lưu Phong quyết định sau này sẽ cố về sớm một chút, miễn cho Liễu Thanh Nghi
phải chịu cảnh đợi chờ.
Sau đó Liễu Thanh Nghi phục vụ Lưu Phong bóp chân, mấy ngày nay thủ thuật bấm
huyệt, bóp chân của nàng đã tiến triển lên một đẳng cấp mới. Liễu Thanh Nghi
đích thực ngộ tính rất cao, thủ pháp cũng khéo, dưới sự hướng dẫn nhiều lần
của Lưu Phong, thủ pháp đã nhàn nhã vô cùng, lực đạo huyệt vị cũng nắm giữ rất
tốt.
Lưu Phong trở về Di Hồng viện mục đích lớn nhất là hưởng thụ cảm giác hảo hảo
từ tay của Liễu Thanh Nghi, hay còn gọi là hưởng thụ khoái cảm của nhân gian.
Nửa canh giờ xoa bóp huyệt đạo chấm dứt, Liễu Thanh Nghi đang định đi ra thì
bị Lưu Phong gọi lại: “Thanh Nghi, ngươi… trước khi về, ta có chút chuyện
muốn thương lượng cùng ngươi.”
Liễu Thanh Nghi nhìn thấy Lưu Phong khóe miệng xuất hiện một nụ cười mập mờ,
trong lòng giống như chú nai con kinh hoàng không thôi, tưởng rằng Lưu Phong
muốn nàng ở lại để cùng lên giường với hắn.
Những năm nay, việc thiếu gia phú hộ và thiếp thân nha hoàn cùng quan hệ vốn
cũng là chuyện bình thường. Liễu Thanh Nghi vốn cũng là bán thân nuôi miệng,
nếu hôm nay Lưu Phong yêu cầu thân thể nàng, Liễu Thanh Nghi tự nhiên cũng
không cự tuyệt.
“Công tử gia, mọi việc do người phân phó, tất cả do công tử gia làm chủ.” Liễu
Thanh Nghi cúi đầu không dám trực tiếp nhìn Lưu Phong, thầm nghĩ, trải qua ba
bốn năm không chăn gối nay lại sắp… nàng vừa kích động vừa thẹn thùng.
Nói đến chuyện gối chăn, Liễu Thanh Nghi trong lòng cũng khổ a, khi nàng vừa
sinh tiểu Linh nhi, thì trượng phu mắc bệnh, thân thể một ngày một hư nhược,
không còn tinh lực để cùng nàng quan hệ. Đáng thương Liễu Thanh Nghi vốn là
vưu vật trong thiên hạ như vậy mà lại phải khổ trong suốt ba bốn năm. (ta)
Jthèm
Trước kia, cuộc sống nghèo khó, mỗi ngày đều là vì sinh nhai cật lực cho nên
cũng không nghĩ nhiều đến điều này. Hôm nay vào Phượng viên, áo cơm không phải
lo, hơn nữa mấy hôm trước Lưu Phong chỉ dẫn bấm huyệt đã vô ý làm cho lòng
nàng như hồi xuân, dục vọng của nàng ngày càng bộc phát, báo hại nàng cơ hồ
mỗi đêm đều phải thay một cái tiết khố sạch sẽ.
“Thanh Nghi, ngươi đến đây xem?” một tiếng nói vang lên làm cho nàng bừng
tỉnh.
Liễu Thanh Nghi cũng không biết trong hồ lô Lưu Phong có chứa thuốc gì, tự như
là đã có từ trước, chỉ thấy trong tay hắn hé ra một thảo chỉ, mặt trên có dùng
than đen họa lên mấy đồ hình người kỳ quái.
“Công tử gia, đây là cái gì vậy?” Liễu Thanh Nghi vốn muốn nói Lưu Phong họa
kỹ quá kém, nhưng từ chưa ra khỏi miệng nghĩ rằng không ổn, không dám nói ra.
Lưu Phong cũng tự thấy họa kỹ của mình quả thật quá kém, tự hồ bức vẽ không có
chút ấn tượng, ngay cả Liễu Thanh Nghi thân là đàn bà cũng không nhận thấy đây
chính là thứ đồ vật nữ tính ngày đêm thân mật tiếp xúc bên trong quần áo nàng.
Thất bại, thật quá thất bại, Lưu Phong nở nụ cười một tiếng, vội vàng cẩn thận
giải thích như lần trước rồi nói: “Bây giờ đã biết đây là cái gì chưa?”
Liễu Thanh Nghi trong lòng buồn bực, công tử gia cũng thật sự là… về điểm
này cũng không minh bạch sao, ta cũng đã chuẩn bị tâm lý hảo hảo rồi mà ngươi
thân là một nam nhân lại thẹn thùng cái gì.
Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong hành động tự như kéo dài thời gian, nàng vẻ mặt
mờ mịt lắc đầu nói: “Không biết.”
Hãn, cuồng hãn, xem ra ta cũng quả thật không có khiếu làm họa sĩ. Lưu Phong ý
tứ bất hảo, gãi gãi cái trán cười hắc hắc nói: “Quên đi, ta trực tiếp nó cho
ngươi là được.”
Kỳ thật không phải Lưu Phong họa tiết không giống, mấu chốt là Lưu Phong quên
mất một yếu tố quan trọng, hắn vẽ mẫu nội y hiện đại bên trong đồ hình quần
áo, những thứ này về hình dáng so với tiết y, tiết khố tại thời đại này hoàn
toàn khác nhau, Liễu Thanh Nghi chưa từng thấy qua lần nào, đâu thể nhận biết
được.
“Đây chính là thứ mà nữ nhân các người thường xuyên mặc.”
Nghe Lưu Phong giải thích xong, Liễu Thanh Nghi hơi kinh hãi, quay đầu cẩn
thận nhìn lại đồ hình, trong lòng có vài phần minh bạch, sắc mắt nhất thời
hồng lên. Quần áo như vậy có thể nào mặc trên người?
Lưu Phong cười cười, cũng không để ý đến bộ dáng thẹn thùng của Liễu Thanh
Nghi, tiếp tục giải thích: “Cái này gọi là tam giác khố, cái này gọi là quần
hình chữ T, cái này thì viền làm bằng ren… cái này dùng để bao quanh ngực,
gọi là áo ngực, cũng có thể gọi là xu-chiêng…”
Giải thích hoàn toàn đồ hình, sau đó Lưu Phong lại bắt đầu giải thích chỗ tốt
của những món đồ này, Liễu Thanh Nhi mặc dù thẹn thùng nhưng dù sao cũng là
người từng trải, miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận được.
Đợi sau khi Lưu Phong giảng giải triền miên, nàng hiểu được những quần áo này
dùng như thế nào và cũng có chỗ tốt, bất quá cũng còn có chút thẹn thùng. Dù
sao so với quần áo tiết y truyền thống thì bộ quần áo này hở hang quá mức,
công tâm mà nói thì có chút kinh thế hãi tục.
“Công tử gia thứ tội cho nô tì nói thẳng, người thiết kế cái này quần áo bên
trong quả thật kích thích mới mẻ, nhưng mà nữ hài như thế nào có thể mặc đây?”
Liễu Thanh Nghi phát biểu chính cái nhìn của mình.
Lưu Phong cười hắc hắc: “Nếu chính là nội y bên trong quần áo, tự nhiên sẽ
không để cho người khác thấy được, nói thật ra ta thiết kế quần áo này cũng
không phải vì hương diễm cùng sự kích thích mà thật ra là lo lắng đến nhu cầu
của các bộ phận nhạy cảm, ta muốn để các bộ phận mẫn cảm này được thoải mái.”
Kỳ thật Lưu Phong họa nội y hiện đại cũng không phải là muốn kinh doanh nội y,
phổ biến cho toàn dân, hắn chỉ là muốn cho các ca kỹ thanh lâu khiêu vũ thoát
y mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng là vì dục vọng của bản thân một chút. Nhớ lại có một lần
Lưu Phong không kìm chế được dục vọng, muốn mượn nội khố của Liễu Thanh Nghi
để xuất tiết, ai ngờ vừa cầm đến nội khố của nàng, lửa dục của hắn đã hoàn
toàn tiêu tán, muốn xuất tinh cũng không được…