Lưu Phong nhìn Đình Nhi hai má đỏ bừng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đắc
ý. Đàn bà ai cũng giống nhau. Tóm lại đều thích được người khác tán dương.
Điều này thì cho dù là ở thời đại nào cũng vẫn là chân lý.
Lưu Phong lúc trước không bao giờ tin vào sự chung tình cả, nhưng hôm nay nhìn
thấy nữ tử giống người yêu của mình kiếp trước, trong lòng hắn ít nhiều đã có
sự thay đổi.
Hắn quyết định sẽ cật lực chinh phục Đình Nhi trong thời gian ngắn nhất.
“Đình tỷ tỷ, tất cả những lời ta nói đều là xuất phát từ đáy lòng mình. Người
mới biết đệ chưa lâu nên không biết khuyết điểm lớn nhất của đệ chính là không
biết nói dối, có sao nói vậy.” Lưu Phong sắc mặc nghiêm trang, từ tốn nói.
Đình Nhi thấy bộ dạng của hắn như vậy cũng có chút thương hại, không nhìn được
cười hì hì:
-Ta biết rồi, tạm thời có thể tin ngươi.
Lưu Phong nghe vậy nhất thời cảm thấy mừng rỡ trong lòng. Hắn thầm nghĩ tại
thời cổ đại này, nữ nhân quả thực là đơn giản, chỉ cần nói ngọt ngào vài câu
là có thể câu dẫn, không như phụ nữ của thời hiện đại, muốn câu dẫn cũng phải
bỏ ra rất nhiều công sức mới được. Năm đó hắn phải bỏ ra hơn một tháng cùng
rất nhiều tiền bạc và công sức mới có thể tán tỉnh được nàng.
“Không xong rồi, bây giờ đã không còn sớm nữa, sư tôn nhất định sẽ trách
phạt.” Lưu Phong vốn đang định tiếp tục trêu đùa, không ngờ Đình Nhi sắc mặt
biến đổi, lập tức vội vã trở lui.
“Đình tỷ tỷ, người không thể ở lại thêm chút nữa hay sao?” Lưu Phong nhất thời
cảm thấy quyến luyến, chưa muốn nàng trở về.
Đình Nhi khẽ cắn môi, đoạn nói:
-Đệ đệ, hôm nay sợ rằng không được, ta về trễ nhất định sư tôn sẽ trách tội. Như vậy đi, sau này có thời gian ta sẽ đến Hàn Nguyệt thủy đàm tìm ngươi chơi đùa.
Vừa dứt lời, Đình Nhi khẽ lay động thân mình, chớp mắt đã biến mất.
Mấy ngày sau, quả nhiên là Đình Nhi không thất tín, mỗi ngày vào lúc hoàng hôn
đều đến Hàn Nguyệt thủy đàm gặp hắn.
Hắn dốc hết kinh nghiệm tán gái đã tích lũy từ kiếp trước đem ra sử dụng, lại
thêm bản thân lớn mật, bạo gan. Mười ngày sau hắn đã có thể nắm tay Đình Nhi.
Một tháng sau, Lưu Phong lúc này đang giảng giải lại chuyện tình bi thảm của
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cho Đình Nhi nghe.
Đúng như hắn dự tính, tại thế giới cổ đại này vốn chưa bao giờ có một thiên
tình sử đẹp như vậy. Đình Nhi nghe xong, không khỏi dâng lên một cảm giác cảm
động, thương xót đối với thiên tình sử này.
Lau đi nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt, Đình Nhi cảm thấy có chút đau
lòng, thân thể bất giác cảm thấy run rẩy, đúng như tính toán của hắn, thừa
những dịp như vậy, hắn quả nhiên là có thể nắm tay nàng rất lâu.
Ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy của nàng nhìn hắn, ôn nhu hỏi:
-Tại sao hai người yêu nhau như vậy, cuối cùng lại không đến được với nhau?
“Chúng ta cũng đã từng yêu nhau mãnh liệt, nhưng cuối cùng cũng phải xa nhau
mãi mãi, ngay cả cơ hội hóa thành bướm cũng không có…
Lưu Phong nhất thời cảm thấy buồn bã, hắn nghĩ đến sự tình kiếp trước, không
khỏi cảm thấy đau nhói tâm can.
Nhìn Lưu Phong khuôn mặt trở nên tái nhợt, Đình Nhi nhất thời cảm thấy luống
cuống, nàng không biết vừa rồi nàng đã nói sai điều gì mà làm cho Lưu Phong
trở nên như vậy. Thậm chí có thể dễ dàng nhận thấy sự thống khổ của hắn.
“Lão tặc Thiên, tất cả mọi chuyện chính là do lão tặc Thiên gây ra.” Lưu Phong
nghiến răng, đầy phẫn hận mà nói.
Đình Nhi kinh hãi vội lấy tay bịt miệng hắn lại, hoảng sợ nói:
-Đệ đệ, không được nói bậy, có thể sẽ bị báo ứng đấy.
Thân là người tu đạo nên Đình Nhi đương nhiên là không dám nói như vậy. Theo
nàng thì Lưu Phong nói như vậy chính là đại nghịch bất đạo.
Một lúc sau Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, trên khóe miệng của hắn lộ ra
một nụ cười gian xảo, nhìn Đình Nhi nói:
-Đệ chỉ là tùy tiện mà nói ra thôi, tỷ tỷ không cần lo lắng.
Đình Nhi nghiêm mặt nói:
-Cử đầu ba thước đều có thần minh, đệ đệ sau này nhất thiết không được nói lung tung nữa đâu đấy.
Cử đầu ba thước có thần minh!
Lưu Phong đối với chủ nghĩa duy vật thì hiểu rất rõ, bất quá đối với chủ nghĩa
duy tâm thì hắn tuyệt không thể tin được, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Đình
Nhi, cuối cùng hắn cũng cam đoan một câu:
-Đình tỷ tỷ yên tâm, sau này đệ sẽ không nói bậy bạ như vậy nữa.
Ngày lại qua ngày, tình cảm giữa hai người ngày càng gần gũi, thân thiết hơn.
Đình Nhi vốn là típ người đa sầu đa cảm, thiện lương ôn nhu cho nên đối với
người nói năng hấp dẫn, kiến thức phong phú rộng lớn như Lưu Phong, nàng quả
thật là có một chút si mê hắn.
Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn buông xuống, Lưu Phong đều kể chuyện tình yêu kiếp
trước cho nàng nghe, chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ, chuyện La Thước Âu và Chu Lệ
Diệp… Mỗi lần được nghe những chuyện tình yêu bi thảm như vậy, Đình Nhi đều
dựa vào vai Lưu Phong mà cảm than, nàng cảm thấy thật bất công cho những đôi
uyên ương yêu nhau mà phải đau khổ như vậy.
Hôm nay Lưu Phong lại kể cho Đình Nhi nghe Hồng Lâu Mộng. Chỉ là hắn không nói
cho nàng biết kết cục của Lâm muội muội và Bảo nhị gia như thế nào.
“Đệ đệ, mau nói cho ta biết cuối cùng Đại Ngọc và Bảo nhị gia có đến được với
nhau hay không?”
Tất cả các câu chuyện mà Lưu Phong kể cho nàng nghe đều có một kết thúc bi
thảm, lần này Đình Nhi tin chắc rằng kết thúc chuyện tình của Lâm Đại Ngọc và
Bảo nhị gia cũng như vậy.
Lưu Phong lãnh đạm nói:
-Kết thúc câu chuyện tình yêu này chính là một đại bi kịch.
“Đại bi kịch?” Lưu Phong nói ra điều này quả đúng như dự liệu của nàng, nàng
hiểu rằng, Đại Ngọc và Bảo nhị gia tất sẽ không thể đến được với nhau.
“Đình tỷ tỷ, nếu người là Lâm Đại Ngọc thì người sẽ lựa chọn tình yêu của mình
hay là chịu sự cưỡng ép của gia đình mình?” Thật ra mục đích mấy ngày nay Lưu
Phong kể Hồng Lâu Mộng cho Đình Nhi nghe chính là vì mục đích này. Tình cảm
của hắn và Đình Nhi ngày càng tiến triển tốt hơn, song hắn cũng lo lắng sự
tình của hắn và Đình Nhi sẽ bị sư môn hai người phản đối. Lưu Phong là người
hiện đại đương nhiên hắn sẽ không khuất phục nhưng Đình Nhi dù sao cũng là một
nữ tử của thời cổ đại vẫn còn có nhiều suy nghĩ lạc hậu, cổ hủ, do đó hắn mới
kể câu chuyện này mong có thể đả thông được một ít quan niệm, tư tưởng của
Đình Nhi.
“Nếu ta là Lâm muội muội, ta nhất định sẽ gác bỏ tất cả để bảo vệ tình yêu của
chính mình.” Hoàn mỹ chính là cái đích mà tình yêu luôn hướng tới. Đình Nhi
mặc dù là nữ tử của thời cổ đại, tuy nhiên lúc này tư tưởng cũng bị Lưu Phong
tác động vào không ít, đối với tình yêu, nàng tuyệt đối sẽ giữ vững lập trường
của mình.
Nghe Đình Nhi nói như vậy, Lưu Phong bất giác nở một nụ cười, hắn cảm thấy
mình quả thật chính là một thiên tài.