Hi Du Hoa Tùng – Chương 45: Tự mình massage chân cho nha hoàn – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 45: Tự mình massage chân cho nha hoàn

Đương nhiên Liễu Thanh Nghi đối với biểu hiện của bản thân cũng chưa hề cảm
thấy hài lòng. Nàng hiểu được Lưu Phong đối với mẹ con nàng quả thật là có ơn
tái tạo. Bản thân mình chỉ có thể giặt giũ, nấu nướng, căn bản chưa thể gọi là
báo đáp. Thật đáng tiếc nếu như nàng vẫn còn một tấm thân trong sạch thì đã
đem ra báo đáp cho hắn. Lấy thân mình mà báo đáp thực ra là một biện pháp tốt
nhất.

“Có lẽ đợi Linh nhi trưởng thành, sẽ có thể hoàn thành được tâm nguyện này của
ta.” Nhỏ đã xinh xắn, lớn ắt trở thành mỹ nhân. Nàng hoàn toàn tin tưởng rằng
nữ nhi của mình khi khôn lớn sẽ trở thành đại mỹ nhân. Khi đó sẽ đem con gái
mình báo ân Lưu Phong.

Thật ra ý nghĩ như vậy tại thời đại này không thể xem là ác. Nữ nhân tại thời
đại này căn bản không có quyền gì cả. Chỉ mong lớn lên được một người tốt che
chở. Giao nữ nhi của mình cho Lưu Phong, Liễu Thanh Nghi hoàn toàn có thể yên
tâm.

Lưu Phong nhìn thấy Liễu Thanh Nghi ngồi ngây người, trong lòng cười thầm,
chẳng lẽ tiểu nương tử này đang yêu?

Đáng tiếc, nếu ta không còn là xử nam thì sẽ sẽ giúp nàng trấn áp ngọn lửa dục
vọng trong lòng…

Quên đi, cố nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa. Đợi đến khi ta thất thân với
Đình Nhi, khi đó cam đoan tối nào ta cũng sẽ gọi nàng vào bồi tiếp.

Lưu Phong cười nói: “Trên mặt ta có dính mực hay sao mà ngươi nhìn ghê vậy?

Liễu Thanh Nghi đang suy nghĩ đến xuất thần, nghe Lưu Phong hỏi như vậy, nhất
thời giật mình bối rối trả lời:

-Không có gì.

Nói xong liền đứng dậy thu dọn chén bát.

Liễu Thanh Nghi nhìn thấy thức ăn đã được Lưu Phong ăn hết sạch, trong lòng
không khỏi đắc ý:

-Công tử, thức ăn ngày hôm nay hình như hơi ít, hay là để ngày mai nô tỳ nấu nhiều thêm một chút.

“Không cần, ta ăn như vậy là đủ rồi, chỉ là không muốn phí phạm thức ăn mà
thôi.” Lưu Phong tùy ý trả lời.

“Công tử gia, vào năm nay mà một người phú gia như công tử còn biết đến đạo lý
này thì thật đáng quý.” Liễu Thanh Nghi trong mắt hiện rõ vẻ kính phục.

Lưu Phong trong lòng âm nhạc lại nổi lên, hắn biết hình tượng của bản thân
trong lòng Liễu Thanh Nghi lại lớn thêm một chút nữa.

Lưu Phong nghiêm mặt, ngâm:

-”sừ hòa nhật làm ngọ,hãn tích hòa hạ thổ. ai niệm bàn trung xan,lạp lạp giai tân khổ.”

-Cày đồng đang buổi ban trưa.

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi bưng bát cơm đầy.

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Liễu Thanh Nghi chấn kinh, nói:

-Thơ hay, thơ hay lắm, công tử quả thật là văn võ song toàn, kiến văn rộng rãi…

Liễu Thanh Nghi mặc dù là xuất thân cơ hàn thế nhưng trượng phu của nàng trước
kia cũng là tú tài nổi tiếng ở Giang Nam, cũng đã từng nhiều lần được nghe
ngâm thơ, đương nhiên là có thể phân biệt được đây là thơ hay.

“Ha ha” Lưu Phong suýt nữa đã bật cười, mặt đỏ bừng. Hắn chỉ tùy ý mượn tạm
vài câu thơ của một thi nhân đời Đường mà đã có được kết quả tốt như vậy quả
là buồn cười.

“Công tử, người đừng khiêm nhường nữa, Thanh Nghi mặc dù chỉ là nữ nhân nhưng
cũng hiểu được một chút thi từ, bốn câu thơ của người vừa rồi còn hay hơn vô
số văn nhân tài tử khác. Tiền đồ nhất định có thể sánh ngang với Chính Học
tiên sinh.

Lưu Phong ngạc nhiên hỏi:

-Chính Học tiên sinh là ai? Người này rất nổi danh sao?

Liễu Thanh Nghi có chút khó hiểu, theo lý thì công tử học rộng tài cao đương
nhiên phải biết Phuong Hiếu Nho, văn nhân đệ nhất đương triều, danh tự là
Chính Học tiên sinh chứ.

Chính Học tiên sinh là ai, Lưu Phong không biết thế nhưng Phương Hiếu Nho thì
hắn biết. Người này là trọng thần của Kiến Văn hoàng đế trong triều đại Đại
Minh cuối đời đã có một kết cục vô cùng bi thảm. Phương Hiếu Nho sau khi Yến
vương mưu phản thành công đã bị tru di cửu tộc.

“Quả thực là có một đại nhân vật như vậy?” Hắn vốn đã nhận định Hoa Hạ hoàng
triều và Đại Minh không có liên quan với nhau nhưng hai triều đại này lại có
rất nhiều điểm tương đồng.

Liễu Thanh Nghi không hiểu vì sao Lưu Phong lại hỏi như vậy, gật đầu trả lời:

-Đương nhiên là có, Chính Học tiên sanh vang danh thiên hạ, người người đều biết.

“Lưu Bá Ôn ngươi có biết không?” Lưu Phong đột nhiên nhớ tới một danh nhân
cùng thời kỳ với Phong Hiếu Nho.

Liễu Thanh Nghi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Trần Vạn Tam có biết không?” Lưu Phong vẫn có tình hỏi.

Liễu Thanh Nghi vẫn lắc đầu.

Lưu Phong thấy vậy liền khẳng định Phương Hiếu Nho chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp
mà thôi.

Đã thành tiền lệ, trước khi đi ngủ Liễu Thanh Nghi đều mang một chậu nước nóng
đến hầu hạ hắn rửa chân.

Lưu Phong mấy lần đã thử nghĩ hay là mượn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng
xoa bóp cho mình một phen.

Bất qua suy đi nghĩ lại thì hắn bỏ ngay ý định này. Trước nay trong mắt Liễu
Thanh Nghi, hắn chính là hình tượng của một người anh hùng, nếu hắn đưa ra yêu
cầu như vậy xem ra có chút không phù hợp. Hóa ra lại phá vỡ hình tượng hoàn mỹ
của hắn trong lòng nàng.

“Công tử, ngươi nghỉ sớm một chút, nô tỳ rời khỏi đây, có việc xin cứ gọi.”
Rửa chân cho Lưu Phong xong Liễu Thanh Nghi lập tức mang chậu nước ra ngoài.

Lưu Phong chợt phát hiện ra cước bộ của nàng có chút kỳ lạ vội nói:

-Thanh Nghi, chờ một chút. Chân ngươi làm sao vậy?

Liễu Thanh Nghi khẽ mỉm cười:

-Công tử, không có chuyện gì cả, có thể là do hôm nay nô tỳ có chút mệt mỏi nên hơi tê chân một chút. Nghỉ một đêm sẽ tốt thôi.

Lưu Phong nhìn Liễu Thanh Nghi bưng chậu nước trong tay, trong đầu chợt lóe
lên một ý tưởng.

-Thanh Nghi ngươi mang thêm một chậu nước nóng nữa tới đây.

Liễu Thanh Nghi còn tưởng rằng Lưu Phong muốn ngâm chân, vội vàng đi lấy cho
hắn.

“Công tử gia, để nô tỳ hậu hạ người ngâm chân.”

Lưu Phong lắc đầu nói:

-Thanh Nghi, ta không phải là ngâm chân, ta kêu ngươi mang nước nóng tới là để giúp ngươi hết tê, mỏi chân.

Nhìn Liễu Thanh Nghi vẻ mặt khó hiểu, Lưu Phong cười nói:

-Thanh Nghi, ta giúp ngươi dùng nước nóng xoa bóp chân.

Nguyên lai là hắn nghĩ tới massage. Muốn dùng phương pháp massage thời hiện
đại để giúp nàng hết tê chân.

Liễu Thanh Nghi hơi kinh hãi:

-Không được, không phải. Thanh Nghi là nô tỳ làm sao dám để công rử xoa bóp… hơn nữa nam nữ thụ thụ…

Nghĩ đến Lưu Phong nắm lấy đôi chân trần của mình, trống ngực Liễu Thanh Nghi
bất giác đập thình thịch.

Lưu Phong cười hì hì, đoạn nói:

-Ngươi đã quên chúng ta là bằng hữu hay sao? Hơn nữa ta xoa bóp cho ngươi là để chữa bệnh, không có ý gì khác đâu.

“Công tử, người hiểu lầm rồi, Thanh Nghi không phải sợ… chuyện kia” Liễu
Thanh Nghi vội vàng giải thích

Lưu Phong ngắt lời nàng nói:

-Được rồi, thừa lúc nước hãy còn nóng mau cởi giày ra, lát nữa nước nguội sẽ không còn hiệu quả tốt đâu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.