Hừ, con trâu chết này xem ra cũng không phải là tốt lành gì cả, lần đầu tiên
gặp mặt mà đã thốt ra lời khó nghe. Lưu Phong nghĩ vậy bất giác sắc mặt có
chút khó coi nhưng vì nể mặt tôn trưởng nên cũng không nói gì.
Trương Mỹ Nhân có chút kỳ quái, Hồng Đức lão đạo tựa như là có ác cảm đối với
Lưu Phong, chẳng lẽ trước đây hai người này đã có hiềm khích với nhau?
Nhưng giả thiết này cũng lập tức bị Trương Mỹ Nhân gạt bỏ. Hồng Đức lão đạo
tại tu chân giới địa vị cực cao, có thể sánh ngang với chưởng môn nhân của
Huyền Tâm chánh tông, ngày thường cũng rất khi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài,
làm sao có thể cùng Lưu Phong có mâu thuẫn được chứ.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Lưu Phong dù cho có thế nào thì cũng là đệ tử
của Phiêu Hương cốc, đánh chó cũng phải nể mặt chủ nhà. Lão mũi trâu kia trước
mặt ta cố ý chế nhạo Lưu Phong, nếu ta không lên tiếng nói vài câu thì họ lại
cho rằng Phiêu Hương cốc của ta tất không có ai chủ trì.
“Hồng Đức chân nhân khéo nói đùa, nói về Thiên đạo thì không chỉ Phong nhi mà
ngay cả ta cũng không dám tự xưng là thấu hiểu Thiên đạo. Nói như thế không
khỏi có chút cuồng ngôn hay sao.” Trương Mỹ Nhân lạnh lùng cười cười mà nói.
Hồng Đức chân nhân nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó mỉm
cười:
-Tiên tử nói thật hữu lý, lão đạo nói quả thật là có chút cuồng vọng.
Huyền Tâm chánh tông vốn là đệ nhất tông phái tại tu chân giới vốn cũng không
cần phải e ngại Phiêu Hương cốc thế nhưng Xà Hạt tiên tử nổi danh thủ đoạn độc
ác, là một nhân vật không nên trêu chọc vào, cho nên hắn cũng không muốn gây
hấn. Hơn nữa lần này hắn hạ sơn chính là phụng mệnh chưởng giáo sư huynh đến
đây đàm phán, hợp tác với Trương Mỹ Nhân. Đương nhiên sẽ không vì một tên đệ
tử bên ngoài mà cùng Trương Mỹ Nhân dẫn tới động thủ.
Trương Mỹ Nhân tự nhiên cũng hiểu được là chỉ nên dừng ở đây, không nên tiếp
tục làm căng thẳng vấn đề nữa, lập tức quay sang nói với Lưu Phong:
-Phong nhi, vị này chính là đệ tử đắc ý của Huyền Tâm chánh tông chưởng giáo chân nhân Thiên Tâm. Vị này la cao đồ của Thủy Nguyệt đại sư Đình Nhi. Xét về bối phận thì đều là sư huynh sư tỉ của ngươi.
Lưu Phong lúc này mới để ý bên cạnh Đình Nhi còn có một vị hộ hoa sứ giả.
Người này dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn, nghi biểu bất phàm. Mỗi cái
nhấc tay nhấc chân đều toát lên vẻ tiêu sái ung dung, sánh vai đứng cùng Đình
Nhi quả thật là một đôi thần tiên quyến lữ.
“Sư đệ xin ra mắt Thiên Tâm sư huynh, Đình Nhi sư tỉ.” Lưu Phong cung thân
nói.
Đình Nhi có chút thất vọng, trước kia Lưu Phong đối với mình đều thân mật gọi
là tỷ tỷ, nay như thế nào lại làm như là mới gặp nhau, quá là xa lạ.
Lần này xuống núi vốn là chỉ cần một mình Hồng Đức chân nhân bất quá Đình Nhi
cũng nhân cơ hội này đòi đi theo xuống núi.
Kỳ thực mục đích nàng xuống núi rất đơn giản, chính là để tìm Lưu Phong.
Về phần Thiên Tâm hạ sơn đương nhiên là để đóng vai hộ hoa sứ giả.
Thiên Tâm đã từ Thủy Nguyệt mà biết được sự tình Đình Nhi cự tuyệt bản thân
mình chính là vì tên tiểu tử Lưu Phong này. Hôm nay gặp mặt quả thật là cũng
không tệ. Xem ra mị lực của hắn đối với nữ tử cũng rất ghê gớm. Cũng còn may,
nếu luận về tu vi thì hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
“Xú tiểu tử, người dám tranh đoạt nữ nhân của ta. Để xem ta chỉnh ngươi như
thế nào.” Thiên Tâm từ khi nhập môn tu luyện cho đến nay thì chưa bao giờ thất
thủ, hắn lạnh lùng nhìn Lưu Phong nói:
-Lưu Phong sư đệ, nghe danh đã lâu, không bằng gặp mặt, hạnh ngộ hạnh ngộ.
“Nghe danh không bằng gặp mặt?” Lưu Phong cảm thấy nao nao trong lòng, lời này
hẳn là bao hàm thâm ý, có lẽ tên này đã sớm biết được chuyện của ta và Đình
Nhi.
“Thiên Tâm sư huynh, sư tôn của người là tu chân đệ nhất nhân, sư huynh có
được sư phụ như vậy xem ra tiền đồ sẽ thênh thang rộng mở.” Ý tứ của Lưu Phong
rất đơn giản, hắn chính là muốn ám chỉ Thiên Tâm bất quá là chỉ dựa vào danh
tiếng của sư phụ mà thôi còn bản thân hắn thì chẳng có gì đặc biêt cả.
Thiên Tâm nghe vậy có chút tức giận, đang muốn mở miệng thì Đình Nhi tiến lên
nhìn Lưu Phong:
-Đệ đệ, đã lâu không gặp hay là ta tìm chỗ nào hàn huyên một lát.
“Hàn huyên? Chẳng lẽ ngươi định chính miệng nói cho ta biết là ngươi và Thiên
Tâm đã đính ước?” Lưu Phong bất giác cảm thấy đau đầu, chuyện này dù sao cũng
không thể tránh né được. Hơn nữa trước kia tại Vân Mộng trạch cũng chỉ là nói
chuyện thân mật mà thôi, đã có gì vượt quá lễ giáo đâu, nàng cùng Thiên Tâm
đính ước cũng là chuyện bình thường.
Nhớ tới chuyện cũ, Lưu Phong cảm thấy rất hối hận, nếu biết có ngày như hôm
nay thì hắn đã tìm cách cùng Đình Nhi gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thành
thuyền thì đâu đến nỗi đau đầu như bây giờ.
“Nói chuyện thì nói chuyện, sợ cái gì cơ chứ, trước hết nghe xem ngươi nói gì
đã.” Lưu Phong thản nhiên nói:
-Được rồi, nếu Đình Nhi sư tỷ yêu cầu, đệ cung kính không bằng tuân mệnh.
Trương Mỹ Nhân lúc này mới biết Lưu Phong cùng Đình Nhi đã sớm biết nhau,
không trách hai người vừa thấy nhau nàng đã nhận thấy trong mắt họ có gì đó
khác lạ. bây giờ đã hiểu được thì ra là đôi cẩu nam nữ này đang liếc mắt đưa
tình.
Nghĩ thông suốt được điều này, Trương Mỹ Nhân cũng hiểu được vì sao Hồng Đức
đạo nhân có ý bêu xấu Lưu Phong. Cũng hiểu vì sao Thiên Tâm nhìn Lưu Phong với
ánh mắt thù địch.
“Xú tiểu tử qua nhiên là lắm đàn bà thích. Bất quá lần này ngươi gặp phiền
toái lớn rồi đây.” Trương Mỹ Nhân âm thầm bật cười. Đình Nhi và Thiên Tâm là
chuyện Huyền Tâm chánh tông đã an bài hết thảy, ngươi làm sao có thể chen chân
vào được.
Mắt nhìn thấy Đình Nhi sóng vai cùng Lưu Phong chuẩn bị rời khỏi, Thiên Tâm
nóng lòng, thân ảnh lập tức chớp động đứng trước mặt Đình Nhi ngăn cản:
-Đình Nhi, muội không thể cùng một nam tử xa lạ ở chung một chỗ được.
Đình Nhi sắc mặt bình thản, khẽ nhíu mày:
-Thiên Tâm sư huynh, chuyện của ta không cần ngươi quản.
Thiên Tâm nóng lòng vội hỏi:
-Đình Nhi chẳng lẽ muội đã quên những lời dặn dò của Thủy Nguyệt sư thúc?
“Mẹ nó, ngươi là cái thứ gì mà dám cản đường lão tử chứ.” Lưu Phong nhìn gã
Thiên Tâm mặt trắng mà trong lòng nổi giận, chẳng qua hắn đánh không lại chứ
nếu không đã dạy cho tên mặt trắng này một bài học.
Đình Nhi hừ lạnh một tiếng:
-Thiên Tâm sư huynh, ngươi không nên mang sư tôn ra uy hiếp ta. Ta không phải là một tiểu hài tử nữa. Làm như thế nào ta tự có định kiến. Còn chúng ta mặc dù là sư huynh muội thế nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút về cách xưng hô. Sau này xin gọi ta là Đình Nhi sư muội.
Lưu Phong vừa nghe như vậy trong lòng xuất hiện một chút hy vọng. Đình Nhi
dường như đối với vị hôn phu tương lai của mình có chút chán ghét.
Hồng Đức đạo nhân cũng lên tiếng:
Đình Nhi, ngươi thế nào lại nói chuyện với sư huynh như vậy? Dẫu sao đi nữa
thì các ngươi sau này cũng sẽ trở thành phu thê.
Trước khi hạ sơn chưởng giáo sư huynh đã dặn dò hắn phải để mắt vun đắp cho
Đình Nhi và Thiên Tâm. Ai mà biết được tới đây lại gặp phải một tên xú tiểu tử
xen vào làm cho Đình Nhi trở nên lạnh lùng với Thiên Tâm.
Lưu Phong bĩu môi:
-Hồng Đức tiền bối, người nói lời này xem ra có chút không đúng, Đình tỷ tỷ và Thiên Tâm sư huynh vốn là sư huynh muội, Đình tỷ tỷ muốn Thiên Tâm gọi là sư muội thì có gì sai?
Chứng kiến thấy thái độ của Đình Nhi đối với Thiên Tâm, Lưu Phong liền chuyển
đổi cách xưng hô với Đình Nhi sang thành Đình tỷ tỷ cho hai tên mũi trâu này
tức tối một phen.
Thiên Tâm thấy hết lần này đến lần khác Lưu Phong gọi là Đình tỷ tỷ, xem ra
tình huống quả thật là không hay rồi.
Hồng Đức đạo nhân vốn là muốn cất lời giáo huấn Lưu Phong nhưng thấy Trương Mỹ
Nhân đứng bên cạnh, cũng không thể làm gì hơn, chỉ hừ lạnh một tiếng mà thôi.
“Đệ đệ, chúng ta đi.” Đình Nhi thấy Lưu Phong thái độ đối với mình đã có chút
thân thiện, lập tức muốn rời khỏi đây cùng hắn hàn huyên tâm sự cho thỏa nỗi
nhớ mong.