Liễu Thanh Nghi nghe vậy lại thêm một lần nữa hiểu lầm Lưu Phong, vừa rồi nhìn
thấy đoản côn của hắn lừng lững vươn cao, chắc là do lửa dục hoành hành, bây
giờ lại muốn đi ra ngoài, chín phần là muốn đi đến Phong Nguyệt lâu vui vẻ.
Nam nhân ư? E là tên nào cũng như vậy mà thôi!
Linh nhi lúc này đang trầm tư suy nghĩ, đại ca ca và mẫu thân đều là người
lớn, tại sao hạ thân lại khác nhau như vậy? Nhưng xem ra mẫu thân mình có chút
đẹp hơn, không có cái ‘cây’ kỳ lạ, xấu xí kia.
Lưu Phong nếu lúc này biết được suy nghĩ của Linh nhi, e là sẽ lăn đùng ra mà
ngất. Ý nghĩ này của Linh nhi thật là dọa người ta chết mà.
Cuộc sống Lưu Phong cứ như vậy nhàn hạ trôi qua, chớp mắt lại một tháng nữa
trôi qua.
Truơng Mỹ Nhân vài lần thúc giục Lưu Phong gặp Ân Tố Tố nhưng đều bị Lưu Phong
mượn hết lý do này đến lý do khác cự tuyệt, khi nào còn chưa thể chứng minh Ân
Tố Tố có phải là người bình thường hay không thì Lưu Phong đối với chuyện này
hoàn toàn không muốn nghĩ tới.
Trương Mỹ Nhân bất đắc dĩ cũng phải chiều theo ý hắn, mà lần lữa kéo dài.
Tĩnh vương gia lần trước được Trương Mỹ Nhân tặng cho một viên đan dược, sau
đó trước mặt Bạch Mi đạo nhân đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về Phượng viên,
ngăn cản ý định xuống núi trong đầu lão đạo này.
Về phần Vương Đức Vọng, đầu tiên là đến phủ Tổng đốc thăm dò ai ngờ lại bị Ân
Nguyên Đạo tránh mặt, mặc kệ hắn.
Sau đó hắn lại cất công tới Phượng viên một chuyến, cũng đồng dạng như vậy,
người tiếp hắn là Tố nương, còn Trương Mỹ Nhân cũng không ra mặt.
Tình thế này Vương Đức Vọng cũng không biết làm thế nào, cũng may sư tôn của
nữ nhi hắn là Bạch Mi đạo nhân đã đồng ý đứng ra dàn xếp chuyện hôn sự này,
hắn cũng cảm thấy an tâm đôi chút.
Mối hận của Vương Bảo Nhi cứ tạm thời gác lại. Đợi cho đến khi nữ nhi của hắn
thành thân với Lưu Phong, khi đó lấy tư cách nhạc phụ đại nhân giáo huấn con
rể, trả thù cho con trai cũng chưa muộn.
Bất quá Vương Đức Vọng cũng có chút đau đầu… chưa nói đến Phượng viên có
đồng ý chuyện hôn sự này không nhưng con gái hắn Vương Đông Đông thì kiên
quyết từ chối chuyện hôn sự này, cho dù chết cũng không lấy Lưu Phong hơn nữa
còn nói sẽ giết tên ác tặc này.
Trải qua hơn một tháng ở chung, Liễu Thanh Nghi dần dần từ bỏ cái nhìn lúc
trước đối với Lưu Phong. Nàng cảm giác được Lưu Phong đích thị là một nam nhân
tốt, là người chánh trực, thương yêu mọi người, không phân biệt giai cấp, lại
có bản lĩnh hơn người, thật là nam tử hoàn mỹ. Chỉ tiếc hảo nam nhân như vậy
chỉ có thể là chủ nhân của mình.
Sáng sớm hôm nay Lưu Phong đang muốn đi ra ngoài, thì bị Tố nương giữ lại:
“Thiếu gia, chủ nhân hôm nay phân phó, nói hôm nay ngươi không thể ra ngoài
được, đợi lát nữa có khách quý tới yêu cầu người phải bồi tiếp.”
Không phải là Ân Tố Tố chủ động đi đến đây đấy chứ? Lưu Phong thấp giọng hỏi:
“Tố nương tỷ tỷ có phải là Ân Tố Tố hay không…”
Tố nương tự nhiên biết ý tứ của Lưu Phong, cười nói: “Thiếu gia yên tâm, không
phải người của Tổng đốc phủ.”
“Vậy là người của tuần phủ đại nhân?”
“Cũng không phải.”
“Vậy là ta an tâm.” Lưu Phong bây giờ mà nghe đến Tổng đốc hoặc Tuần phủ tức
thì đầu đau như búa bổ, xú lão bà, mẫu dạ xoa Trương Mỹ Nhân chọn vợ cho hắn,
đương nhiên là không tốt, hôn nhân của lão tử phải do lão tử làm chủ.
Đợi đến giữ trưa khách quý mới đến, Lưu Phong vốn không muốn tới nhưng Trương
Mỹ Nhân không ngừng năm lần bảy lượt phái người đến mời, không thể làm gì khác
hơn là sửa sang lại y phục tới ra mắt.
Bước vào đại sảnh vừa vặn gặp Tố nương, Lưu Phong vội vàng thấp giọng hỏi: “Tố
nương tỷ tỷ, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Có cần phải điều
động toàn bộ nhân lực của Phượng viên để chuẩn bị đón tiếp như vậy không?” Từ
sáng sớm Lưu Phong đã phát hiện thị nữ nha hoàn hay gia đinh mỗi người đều y
phục chỉnh tề, thì trong lòng biết người đến đây phải có thân phận cực cao.
Tố nương nhìn lại Lưu Phong gọi nàng là tỷ tỷ, trong lòng có chút ngọt ngào,
thấp giọng nói: “Nghe nói là một vị trưởng bối cùng hai vị đệ tử của Huyền Tâm
chánh tông. Ta thấy hai người đệ tử đó thật là một đôi giai nhân, một nam một
nữ đều là rồng phượng trong chốn nhân gian…”
“Được rồi thiếu gia người nhanh lên vào đi thôi, chủ nhân đang chờ người giới
thiệu đó” Tố nương khích lệ Lưu Phong vài câu, lập tức nghĩ tới chính sự, vội
vàng thúc dục Lưu Phong
Huyền Tâm chánh tông trưởng bối, sẽ là người nào đây chứ? Lưu Phong quyết định
vào xem, tốt nhất là có thể làm quen với người này, ngày sau mình cũng có thể
nghe tin tức Đình Nhi, hắn tự mình cũng hiểu được cùng Đình Nhi tương lai
không thể kết thúc tốt đẹp được, nhưng một khi còn hy vọng thì tuyệt không thể
bỏ qua.
Mỹ nữ trong thiên hạ đương nhiên là không phải là nhiều, có thể kết duyên với
một mỹ nữ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Đi vào đại sảnh, một vị giai nhân thân mặc bạch y đập ngay vào mắt của hắn.
Khí chất trang nhã cao quý, khuôn mặt đẹp như ngọc, cặp mắt trong veo như nước
hồ thu, song mũi mảnh dẻ thẳng tắp, bờ môi anh đào hé lộ một nụ cười tự nhiên.
Thân thể như vân như tuyết, tố nhã tịnh khiết, kết hợp với khí chất băng thanh
ngọc cốt tạo thành một mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành.
“Sắc đẹp chim sa cá lặn có lẽ là hợp với nàng nhất!”Lưu Phong cảm giác được
thành ngữ đẹp đến nỗi chim sa cá lặn dùng trong trường hợp này là thích hợp
nhất.
Trương Mỹ Nhân thấy Lưu Phong đi đến liền đứng dậy nói: “Phong nhi, đến đây tứ
sư tôn giới thiệu cho ngươi vài vị bằng hữu của Huyền Tâm chánh tông” Trong
đại sảnh đều là người quen, Trương Mỹ Nhân thân phận là chủ nhân cũng không
chỗ nào cố kỵ.
Nghe tên Lưu Phong vị giai nhân thân vận bạch y, thân hình có chút run rẩy,
nàng vội vàng đầu lại ánh mắt chuyển sang nhìn Lưu Phong.
“Là nàng, Đình Nhi?”Lưu Phong hơi kinh hãi, cảm giác có chút ngoài ý muốn, vừa
rồi nghĩ muốn làm quen với đạo hữu của Huyền Tâm chánh tông để có được tin tức
của Đình Nhi, không ngờ bây giờ có thể trực tiếp gặp được nàng.
Trong cuộc sống có một số việc tưởng chừng như là kỳ diệu vậy.
“Lão thiên, ngừơi cho ta cơ hội nữa phải không?”
Lưu Phong cảm giác được lần này tái ngộ rõ ràng lão thiên lại cho hắn cơ hội.
Đã lâu không nhìn Đình Nhi so với trước càng thêm xinh đẹp, chỉ là người có
chút hơi gầy, khuôn mặt có chút tiều tụy. Nghĩ vậy hắn dám chắc ngày hôm đó,
sư tôn nàng sau khi quay về đã trách phạt nàng rất nặng.
Lưu Phong hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, cả thế giới lúc này trong mắt hắn
cũng chỉ có Đình Nhi là đang tồn tại mà thôi.
Cảm giác này thật quen thuộc, nó cũng giống như là lần đầu tiên hắn gặp nàng
tại Hàn Nguyệt thủy đàm. Hắn cho dù đến chết cũng không thể nào quên được cảm
giác kỳ diệu này.
Sau đó hai người đồng thời cùng nhau luận đàm nhân sinh thế sự, lý tưởng, tình
yêu… cơ hồ như hai người bạn lâu năm vậy. Vốn là Lưu Phong có kế hoạch biến
Đình Nhi thành hồng nhan tri kỷ của mình. Ai mà biết được chính mình bị Trương
Mỹ Nhân đáng chết gọi tới Giang Nam không có cơ hội gặp lại nàng.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian hai người tại Hàn Nguyệt thủy đàm, Lưu Phong
trong lòng nhất thời cảm thấy xúc động.
Chỉ là vừa nghĩ tới Đình Nhi đã đính ước với người khác, Lưu Phong trong lòng
không khỏi chua xót trên mặt có chút buồn bã.
“Phong nhi lại đây ra mắt Huyền Tâm chánh tông Hồng Đức tiền bối.” Trương Mỹ
Nhân thấy Lưu Phong nhìn chằm chằm Đình Nhi, vội vàng hô lên một tiếng nhắc
nhở.
Lưu Phong lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Đình Nhi mỉm cười, đi đến Hồng
Đức hành lễ: “Vãn bối Lưu Phong ra mắt Hồng Đức tiền bối.”
Hồng Đức cũng không đứng dậy hướng ánh mắt vào người Lưu Phong cẩn thận đánh
giá vài lần: “Không sai, không sai. Đáng tiếc tư chất kém một chút, theo đuổi
Thiên đạo thật là vô vọng.”