Lưu Phong cảm giác trên mặt có chút nóng lên, cố ý cười lớn một tiếng: “Thanh
Nghi, tuy nói ngươi là do ta mua về, nhưng ngươi cũng không cần xưng là nô tỳ,
ta cùng người khác nói chuyện, cũng không có quan niệm phân chia giai cấp. Từ
hôm nay trở đi mẹ con hai người yên tâm ở lại Di Hồng viện này. Ta cam đoan
không ai dám khi dễ các người. Về phần nấu cơm chẻ củi những công việc nặng
nhọc như vậy, ngươi không cần phải làm. Phượng viên đã có lũ nha hoàn và mấy
lão bộc làm hết.” Lưu phong nghĩ để cho vưu vật này làm những việc nặng nhọc
như chẻ củi nấu cơm, không phải là lãng phí lắm sao… ^^
Liễu Thanh Nghi đứng dậy liếc mắt nhìn Lưu Phong có chút lo lắng. Chẳng lẽ hắn
ta cũng nhìn vào nhan sắc của mình, muốn thân thể của mình uh?
Bất quá Liễu Thanh Nghi cũng sớm giác ngộ. Chính mình là bán thân, chỉ cần Lưu
Phong đáp ứng chiếu cố con gái của mình, thì thân thể này cho hắn cũng có làm
sao…
Có đôi khi tình mẫu tử vô cùng vĩ đại. Nó có thể khiến cho người con gái coi
sự trong sạch như tính mạng có những quyết định điên cuồng như vậy.
Liễu Thanh Nghi lại tự cười mình. Sao lại có cái ý nghĩ trèo cao vậy chứ. Lưu
Phong là ai. Chính là con rể của tổng đốc đại nhân, lại là Phượng viên thiếu
gia, nếu hắn muốn đàn bà, thì loại nào mà chẳng có. Như thế nào đối với một
người đã làm mẹ như mình mà cảm thấy hứng thú chứ…
“Công tử, vậy ngài bảo nô tỳ phải làm cái gì đây?” Mang tâm trạng bất an trong
lòng, Liễu Thanh Nghi yếu ớt hỏi một câu.
Xinh đẹp giống như ngươi vậy, tự nhiên là để cho ta ôm, hầu hạ ta đi ngủ…
bất quá những lời này Lưu Phong cũng chỉ là nghĩ thôi, không dám nói ra. Thật
vất vả mới xây dựng được hình ảnh đẹp trong lòng nàng, hắn không muốn dễ dàng
để bị hủy hoại bởi những lời lẽ như vậy.
Lưu Phong hờ hững nói: “Phượng viên hạ nhân rất nhiều, thật ra ngươi cũng
chẳng cần làm cái gì, ngày thường giúp ta trông coi tiểu viện là được rồi, còn
nếu ngươi thực sự muốn làm cái gì đó, thì tùy vào khả năng của ngươi chọn việc
mà làm.” Lưu Phong nói đến đây cũng không tiếp tục giải thích nữa.
Cái này đối với Liễu Thanh Nghi có đôi chút khó khăn, có khả năng làm gì đây?
Một người đàn bà thì khả năng đầu tiên chính là bồi tiếp nam nhân… chẳng lẽ
công tử là đang ám chỉ…
Liễu Thanh Nghi nhận ra Lưu Phong là người khó hiểu. Cuối cùng cũng không hiểu
ra được ý của hắn là gì. Bất quá chuyện đã tới nước này, đã bước chân vào
Phượng viên, cũng không đến lượt nàng hối hận nữa rồi. Liễu Thanh Nghi quyết
định chỉ cần Lưu Phong đối tốt với Linh nhi, thì bất kể làm nô tỳ hay là trâu
ngựa hoặc là chính thân thể của nàng cũng không là vấn đề quan trọng.
Trong lúc này từ Phượng Vệ, Trương Mỹ Nhân cũng biết được chuyện xẩy ra. Đánh
nhau với Vương Bảo Nhi cũng không có gì đáng nói, cái loại công tử ỷ thế bức
hiếp người khác, Lưu Phong ra tay giáo huấn cũng không có gì. Nhưng Lưu Phong
không nên lăng nhục Vương Đông Đông. Mông của nữ nhân ngoại trừ chính tướng
công của mình, còn nam tử khác vạn lần không thể nào chạm vào. Lưu Phong lại
hết lần này đến lần khác đánh vào mông của cô ta. Chuyện này nếu truyền ra
ngoài, Vương Đông Đông đừng mong có thể gả cho người khác.
Trương Mỹ Nhân luôn có hảo cảm đối với phụ nữ, nhất là nữ tử xinh đẹp thì lại
càng thương tiếc. Quyết định gọi Lưu Phong lại giáo huấn hắn một phen, còn nếu
cứ như vậy để hắn cho qua chuyện, có thể ngày sau lại gây phiền toái cho mình.
Đang muốn sai nha hoàn Như Ngọc đi gọi Lưu Phong tới thì quản gia Tố nương vào
báo có Tĩnh Vương gia đến bái phỏng. Chuyện giáo huấn Lưu phong đành tạm gác
lại.
Lại nói đến Tĩnh vương gia, cả Hoa Hạ hoàng triều có ai không biết đến. Hắn
chính là đại cữu của đương kim hoàng thượng, cùng hoàng đế đánh chiếm giang
sơn, chiến công hiển hách, từng mấy lần cứu thiên tử trong lúc nguy hiểm. Lại
là người trung thành cẩn cẩn. Cho nên được phá cách phong làm Vương gia mà
không cần đổi họ hoàng đế. Đến khi Hoa Hạ hoàng triều trong ngoài ổn định,
Tĩnh Vương gia lại từ bỏ tất cả các chức vụ, lui về Giang Nam dưỡng lão.
Tuy nói như thế nhưng môn sinh của Tĩnh Vưong cũng trải rộng khắp nơi. Đến nay
mỗi người cũng đều là quan lớn. Cho nên cũng không có ai dám coi thường vị
vương gia ở ẩn này. Ngày thường cũng như ngày lễ lúc nào cũng có người của các
địa phương, các châu quận đến bái phỏng.
Tĩnh vương gia ko từ chối một ai, cho dù là ai cũng đều nhiệt tâm tiếp đãi,
chỉ cần người tuân thủ một điều. Không cho phép mang theo lễ vật tiền bạc. nếu
không thì xin mời ngươi lập tức rời đi.
Việc này truyền tới dân gian, dân chúng càng ca tụng, danh tiếng của Tĩnh
vương càng cao…
Trương Mỹ Nhân có chút kỳ quái. Tuy nói là Phượng viên cùng Tĩnh vương phủ đều
ở tại Giang Nam, nhưng ngày thường hai nhà đều không có qua lại. Như thế nào
hôm nay lão vương gia lại tự mình thượng môn bái phỏng?? Chẳng lẽ có đại sự gì
sao??
Trong lúc đó Tố nương đã dẫn Tĩnh vương gia đi vào phòng khách, Trương Mỹ Nhân
vội bước ra nghênh tiếp.
Tĩnh vương gia mặc dù đã già nhưng tinh thần vẫn còn sung mãn. Tóc bạc như
tuyết, mày rậm xếch ngược, trong mắt tỏa ra tinh quang, cho người khác một cảm
giác như thái sơn áp đỉnh, khí thế vô cùng bá đạo.
“Trương Mỹ Nhân xin ra mắt Tĩnh vương gia” Trương Mỹ Nhân tu chân thân phận
không có lộ ra, cho nên dựa theo bối phận lúc này, nàng đối với Tĩnh vương gia
phải hành lễ với trưởng bối.
“Tứ cô nương ko cần đa lễ, không có việc thì không cầu tam bảo. Bổn vương hôm
nay đến đây là có chuyện quan trọng muốn cùng người thương nghị” Trương Mỹ
Nhân ở Phiêu Hương cốc đứng hàng thứ tư, cho nên bên ngoài nàng luôn tự xưng
là tứ cô nương.
Trương Mỹ Nhân lạnh nhạt nói: “Vương gia nói quá lời, có việc gì xin cứ phân
phó”
“Phân phó thì không dám.” Tĩnh vương gia mỉm cười, nói: “Kỳ thật hôm nay bổn
vương đến vì một chuyện vui, chính là một đại hỷ sự.”
“Hỉ sự!” Trương Mỹ Nhân nhất thời bị Tĩnh vương làm cho hồ đồ. Không hiểu được
ý của Tĩnh vương, cái hỉ sự này không biết ở đâu mà đến…
“Tứ cô nương ko cần phải vội, trước hết nghe ta nói đã” Tĩnh vương gia nâng
chén trà lên uống một ngụm rồi nói: “Tứ cô nương cho ta hỏi, Phượng viên có
phải có một vị thiếu gia tên gọi là Lưu Phong có phải không?”
Trương Mỹ Nhân khẽ gật đầu: “Không sai, Phong nhi từ trước đến nay ở cùng với
ba vị tỷ tỷ của ta, bây giờ đã trưởng thành nên cho hắn đến đây để học hỏi
kinh nghiệm.”
“Bất hảo!” Trương Mỹ Nhân vừa rồi không để ý, bây giờ trong nháy mắt hiểu được
cái hỉ sự theo lời Tĩnh vương gia là cái gì. Nếu như nàng đoán ko nhầm, Tĩnh
vương gia hôm nay đến đây, chắc là vì việc Lưu Phong đã lăng nhục Vương Đông
Đông. Đã sớm nghe nói sư phụ của Vương Đông Đông là Bạch Mi đạo trưởng, hôm
nay xem ra lời đồn đại là không giả. Có thể mời Tĩnh vương gia đến đây nói
chuyện… sợ rằng chính là lão đạo hữu Bạch Mi kia rồi.
Quả nhiên, Tĩnh vương gia nói: “Tứ cô nương, chúng ta đều là người nhanh gọn,
ta cũng không muốn nói nhiều. Bổn vương đến đây để nói chuyện hôn sự của Lưu
Phong thiếu gia.”
Trương Mỹ Nhân vội vàng hỏi tới: “Vương gia, phải chăng là nữ nhi của Giang
Nam tuần phủ Vương Đức Vọng?”