Trung niên lão đạo lạnh nhạt nói: “Xem ra tình báo của Yến vương quả thật quá
tệ, Trương Mỹ Nhân chỉ là theo định kỳ trở về Vân Mộng trạch vài lần mà thôi,
đại bộ phận thời gian đều ở tại Giang Nam Phượng viên.”
“Đa tạ Thiên Sư chỉ điểm.” Đạo Diễn thành tâm tỏ vẻ cảm kích.
Không đúng a, Phượng viên liên minh cùng Hoàng thái tôn, Trương Thiên Sư hẳn
là không có hảo tâm nhắc nhở mình như vậy. Đạo Diễn thầm nghĩ trong này có
chút không đúng.
Bình thường, Trương Thiên Sư chỉ mong muốn mình chết, không có lý do gì bây
giờ lại nhắc nhở mình đề phòng Xà Hạt tiên tử. Mượn tay Xà Hạt tiên tử giết
mình không phải là ý của hắn sao?
Trương Thiên Sư tự nhiên nhìn ra suy nghĩ của Đạo Diễn, lạnh lùng giải thích:
“Đạo Diễn, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, Phượng viên mặc dù là cùng với
Hoàng thái tôn liên minh, nhưng ta không thích con người của Trương Mỹ Nhân.
Người này ỷ vào một thân tu vi của mình mà hoành hành bá đạo, hơn nữa tại tu
chân giới cũng có tiếng xấu, cùng Thiên Sư đạo của ta nhiều lần đối địch. Gần
đây nghe đồn nàng ta tu luyện một môn tà công, hấp thụ tinh túy nam tử. Ta mặc
dù hy vọng ngươi chết đi nhưng cũng không hy vọng ngươi chết mơ hồ không minh
bạch vào tay yêu nữ này.
Trương Thiên Sư như vậy mà nói, Đạo Diễn tự nhiên hiểu rõ được, không thốt lên
lời nào nữa. Thiên Sư đạo làm việc thật quang minh lỗi lạc, phò trợ chính
nghĩa, dĩ nhiên bọn họ không hợp với Xà Hạt tiên tử cũng là bình thường.
“Thiên Sư, mặc kệ mục đích ngươi nói cho ta biết điều này như thế nào, ta cũng
thập phần cảm kích. Hôm nay ta nợ ngươi một mối ân tình, ngày sau ta nhất định
phụng hoàn.”Nói xong Đạo Diễn liền phi thân rời đi.
Mọi việc biến chuyển như thế này, hắn nghĩ phải nhanh chóng thông tri cho Yến
vương điện hạ, tạm đình chỉ kế hoạch đối phó với Phượng viên. Xà Hạt tiên tử
tuyệt đối không phải là đối thủ dễ dàng ***ng vào. Tối thiểu tình thế trước mắt
như vậy không thể tùy tiện động đến Phượng viên được.
Trương Thiên Sư nhìn phương hướng Đạo Diễn rời đi, khóe miệng lộ ra vẻ tươi
cười, trong lòng thầm cười trộm, đây chính là mục đích mà hắn mong muốn.
Phượng viên tại phe phái của Hoàng thái tôn chính là một thế lực lớn, là một
lực lượng không thể thiếu để xác định ngôi vị Hoàng đế cuối cùng, do đó mọi sự
tình liên quan đến Phượng viên ngàn vạn lần không thể có sai lầm. Truong Thiên
Sư ngày hôm nay có ý làm sáng tỏ địa vị của Trương Mỹ Nhân mục đích rất đơn
giản chính là muốn Yến vương chiếu cố, cắt đứt ý niệm đối địch với Phượng
viên.
Trương Thiên Sư mặc dù đã từ quan, nhưng trước mối họa hoàng triều trong tương
lai, trước mắt cũng có chút ưu tâm, nếu không cũng không đến Giang Nam tìm quý
nhân.
Ngay khi Trương Toàn mang theo mấy trăm trợ thủ chạy đến thì Lưu Phong đã sớm
mang theo hai mẹ con thiếu phụ vị thành niên rời đi, trên mặt đất chỉ còn vị
thiếu chủ và hai vị cao cấp thị vệ, lập tức vội vàng kêu người mang ba người
trở về.
Vương Đức Vọng chứng kiến nhi tử mình bị người khác đả thương thành bộ dạng
này, cực kỳ giận dữ hữu thủ đập xuống bàn, một góc bàn lập tức biến thành
những mảnh vụn nhỏ bay tung tóe. Có thể thấy được hắn đang phẫn nộ cùng cực và
công lực của bản thân cũng thâm sâu như thế nào.
“Trương Toàn, rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra?” Vương Đức Vọng ánh mắt chuyển
hướng đến tên gia nô Trương Toàn. Trong mắt ánh lên đốm lửa giận dữ.
Trương Toàn trước giờ chưa từng thấy qua Tuần phủ đại nhân giận dữ như vậy,
nhất thời bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run run, kêu lên một tiếng
quỵ té đập đầu xuống đất nhưng ngay cả một câu nói cũng không thốt nên lời.
“Phế vật, thật sự là phế vật vô dụng, không biết Bảo Nhi như thế nào lại thu
dụng một lũ phế vật các ngươi?” Vương Đức Vọng hừ lạnh một tiếng, không hề để
ý đến cái trán đã rướm máu của gia nô, mà hướng ánh mắt về hai vị thị vệ, Tạ
Khai, Tạ Sơn: “Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra? Đối phương là ai mà có thể
an nhiên đả thương hai ngươi thành bộ dạng như thế này?”
Hai vị thị vệ Tạ Khai, Tạ Sơn chính là do một tay Vương Đức Vọng lựa chọn hộ
vệ cho nhi tử của mình. Hai người này đã đi theo hắn bên người mấy năm nay,
chẳng những tu vi tinh tiến, hơn nữa trải qua nhiều lần vào sinh ra tử trên sa
trường, vị tất một võ lâm cao thủ bình thường có thể là đối thủ của họ. Có thể
đánh họ thành bị thương như vậy, Vương Đức Vọng dám chắc đây không phải là
hạng vô danh tiểu tốt.
Tạ Khai, Tạ Sơn vội vàng thuật lại mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa còn khuyên
bảo Vương Đức Vọng trước hết không nên nóng lòng báo thù. Không biết đến lai
lịch của Lưu Phong như thế nào, chỉ nói đến một thân công phu như vậy cũng đã
kinh người.
Hảo an ủi vài câu, Vương Đức Vọng để cho gia đinh, Tạ Khai, Tạ Sơn đi xuống,
an tâm tĩnh dưỡng.
Lúc này, Vương Bảo Nhi cũng đã chuyển tỉnh nhìn thấy gia phụ vội vàng đứng
lên: “Cha, người nên vì con báo thù a. Người nên vì con làm chủ a?”
Vương Đức Vọng nhìn thoáng qua đứa con nghịch tử này. Bình thường vẫn bảo hắn
chuyên tâm học võ, ai ngờ hắn hết lần này đến lần khác đều không nghe, suốt
ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng đám lưu manh làm những chuyện không
ra gì, cuối cùng bị giáo huấn một trận.
Bất quá, nhi tử của ta thì để Vương Đức Vọng ta giáo huấn, người khác dựa vào
cái gì mà giáo huấn nó. Nghĩ vậy Vương Đức Vọng quát một tiếng nói: “Bảo Nhi,
ngươi cũng biết lai lịch tên đó? Cha nhất định làm chủ cho con, chỉ cần tra rõ
ràng thân phận hắn, ta lập tức mang binh lính kéo đến toàn gia nhà hắn, trả
thù cho ngươi hết giận.” Tạ Khai, Tạ Sơn đã sớm khai báo, nhưng cũng chỉ là
biết nguyên nhân chứ không hề biết lúc sau Lưu Phong đã nói ra lai lịch của
mình.
Vương Bảo Nhi suy nghĩ một lúc, mặt biến sắc nói: “Phụ thân đại nhân, lần này
đích thực là phiền toái lớn, hắn nói hắn là hiền tế của Tổng đốc đại nhân.”
“Tổng đốc đại nhân?” Vương Đức Vọng sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ chẳng lẽ là
nguyên nhân lúc trước, lần này lão Vương bát đản cố ý xuống tay với Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, ngươi có chắc hắn nói là người của Tổng đốc phủ?”. Vương Đức Vọng
vội vàng hỏi tới.
Vương Bảo Nhi gãi gãi trán, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, ta nhớ
ra rồi, người đó trước khi đi tựa hồ còn nói muốn báo thù thì tìm đến Phượng
viên.”
Nghe được hai tiếng Phượng viên, Vương Đức Vọng sắc mặt nhất thời kinh hãi,
bất chấp nhi tử thương thế ra sao, một tay nắm hắn, gắt gao hỏi: “Ngươi cùng
với Phượng viên đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Bảo Nhi bị phụ thân tra hỏi, ủy khuất đứng lên khóc nói: “Hắn là Phượng
viên thiếu gia. Ban đầu hắn cũng không nói qua thân phận. Nếu đã sáng tỏ thân
phận của hắn con như thế nào lại cùng hắn tranh giành nữ nhân.” Vương Bảo Nhi
đương nhiên cũng biết Phượng viên tại Giang Nam thực lực thế nào, đừng nói đến
chuyện phục thù, cho dù là Tổng đốc đại nhân cũng không dây vào được a.
“Đồ hỗn đản. Ngươi là nghịch tử, ngày thường nói ngươi thu liễm một chút, tĩnh
tâm học một chút bản lãnh, nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác không
nghe, đi sanh sự khắp nơi. Người khác ngươi không chọc vào, nhưng ngươi lại
chọc vào Phượng viên thiếu gia.”
Cùng tồn tại tại một địa phương kiếm sinh ý, Vương Đức Vọng hiểu được thực lực
của Phượng viên vô cùng lớn. Không chỉ nhìn qua sinh ý của họ mà đằng sau lưng
còn che giấu một thế lực lớn. Đừng nói đến nhị phẩm quan viên tại địa phương
này cho dù là ở kinh đô nhất phẩm quan viên thậm chí vương công quý tộc đối
với Trương Mỹ Nhân cũng kết minh hữu.
“Cha, họa do con gây ra, do con gánh chịu hậu quả, con bây giờ đi Phượng viên,
muốn sống muốn chết tùy hắn định đoạt”.
Trước kia đều là Vương Bảo Nhi đánh người, hôm nay lại bị người đánh, trong
lòng vốn có uỷ khuất, không ngờ cha chẳng những không muốn vì mình xuất đầu mà
còn trách mình không hiểu sự, hắn phẫn nộ đứng lên, lập tức muốn rời đi.