Trong lúc Trương Mỹ Nhân cùng Lưu Phong song song bước xuống xe thì nữ tử kia
quay lại thấp giọng nói với Trương Mỹ Nhân vài câu.
Trương Mỹ Nhân mỉm cười, dáng vẻ như hài lòng. Nàng tự nhiên hiểu rõ. Nếu nàng
đến đây một mình thì Ân Nguyên Đạo tự nhiên là phải đích thân ra nghênh tiếp.
Chỉ vì hôm nay mình dẫn theo con rể tương lai của hắn nên hắn tự nhiên phải
bày ra kiểu cách, chỉ phái quản gia ra đón tiếp.
Ân Nguyên Đạo lúc này cũng không phải là thoải mái. Đồng ý hôn sự cùng Phượng
viên, kỳ thực là do hắn tự mình quyết định, chưa hề hỏi qua ý kiến của Ân Tố
Tố. Hôm nay con rể tương lai lần đầu đến nhà, Ân Nguyên Đạo lo lắng nữ nhi của
mình gây ra chuyện, bỏ đi nên nên cũng đang đau đầu về vấn đề này.
Vốn là Ân Tố Tố khi biết được chuyện hôn sự của mình đã kiên quyết không
nhượng bộ, mặc cho cha nói thế nào nàng cũng không chịu nghe theo. Thậm chí
còn dùng cái chết để uy hiếp. Đáng thương cho Ân Nguyên Đạo có một đứa con gái
bảo bối làm sao dám bức bách quá đáng. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là
thỏa hiệp cùng con gái, hôn sự có thể từ từ mà nghĩ cách. Nhưng chuyện hôm nay
tuyệt không thể nào tùy tiện được. Trương Mỹ Nhân là ai trong lòng Ân Nguyên
Đạo hiểu rõ hơn ai hết. Làm mất mặt mũi của nàng đối với Tổng đốc phủ nhất
định không phải là chuyện tốt.
Ân Tố Tố cũng ko phải là người không biết suy nghĩ, càng không phải là người
con gái bất thường. Nàng chỉ là không muốn gả cho một người mà mình chưa từng
gặp mặt, hơn nữa gặp mặt rồi cũng chưa chắc nàng đã thích người đó. Ân Tố Tố
cùng các nữ tử khác có điểm bất đồng, bản thân nàng vốn là người cứng cỏi,
nàng vẫn thường hy vọng có thể làm chủ chuyện hôn nhân của mình. Nhất định
không chịu gả cho một người mà mình không hề có tình cảm.
Phượng viên rất có danh tiếng, nhưng mà Phượng viên thiếu gia thì lại là lần
đầu tiên nàng nghe nói, trước đây cũng chưa hề trông thấy qua. Ân Tố Tố tất
nhiên đối với hôn sự này không chịu chấp nhận. Hơn nữa nàng vốn đã có ác cảm
đối với Trương Mỹ Nhân, mặc dù cha nàng và Trương Mỹ Nhân có quan hệ rất tốt,
nhưng nàng vẫn không thích người phụ nữ đó. Trong con mắt của nàng thì Trương
Mỹ Nhân là một người phụ nữ không đứng đắn. ‘Thượng bất chính hạ tắc loạn’ từ
đó mà suy ra thì nhất định Phượng viên thiếu gia cũng không phải người tốt đẹp
gì.
Sau khi Ân Nguyên Đạo rời khỏi, Ân Tố Tố gọi nha hoàn thân cận đến thì thầm
dặn dò, nhất nhất theo ý của nàng mà đi an bài mọi việc.
“Bất kể ngươi là Phượng viên thiếu gia hay là Long viên thiếu gia… ta cam
đoan sẽ tiếp đãi ngươi thật tốt!” ngẫm lại diệu kế của mình, Ân Tố Tố bất giác
lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
Bên trong phòng khách, Trương Mỹ Nhân đã dẫn Lưu Phong diện kiến nhạc phụ đại
nhân tương lai Ân Nguyên Đạo. Lại nói Ân Nguyên Đạo cũng là lần đầu tiên thấy
Lưu Phong, nhìn kỹ thì quả thật là một thiếu niên anh tuấn, nghi biểu bất
phàm. Mày kiếm mắt sáng, anh tư hào sảng, hai mắt lấp lánh hữu thần, không
giận mà uy, quả nhiên là phi thường.
Cơ bản là ấn tượng đầu tiên của Ân Nguyên Đạo với vị con rể tương lai này quả
là không tồi. Còn về phần có hay không trở thành con rể thật thì còn phải từ
từ nghiên cứu. Đương nhiên nói cách khác, cho dù Lưu Phong không có tài cán gì
đặc biệt, chỉ bằng vào tài sản của Phượng viên thì cho dù ngồi không cũng đủ
ăn trăm năm không hết, đây là thực tế không hề khoa trương hay nói quá. Còn về
chuyện một trăm năm tiếp theo thì Ân Nguyên Đạo thật sự không cần lo lắng tới,
khi đó thì chính mình đã chết, con gái, con rể cũng chết. Nguyên tắc làm người
của Ân Nguyên Đạo chính là như vậy, chỉ nhìn vào thực tế trước mắt mà thôi.
Lưu Phong nhìn trộm Ân Nguyên Đạo vài lần, chỉ thấy lão tuổi tác xấp xỉ tứ
tuần, thân hình cao lớn, hai mắt lấp lánh hữu thần, trên người để lộ ra một
khí tức quý tộc. Tổng thể mà nói là một con người tốt tướng. Theo căn cứ di
truyền học của kiếp trước mà suy luận thì tổ tiên hắn cũng nhất định là người
phi thường.
Trương Mỹ Nhân cùng Ân Nguyên Đạo sau một hồi hàn huyên vài câu đột nhiên chăm
chú đề cập đến chính sự. Bất giác quên đi sự có mặt của Lưu Phong ở đó.
Lưu Phong thấy hai người nói chuyện chính sự bỗng nhiên có cảm giác buồn chán,
nhìn quanh quất chỉ thấy phía trước phòng khách là một hoa viên trăm hoa đua
nở, lập tức im lặng đứng lên bước ra ngoài.
Đang muốn tản bộ ngắm hoa nhưng đúng lúc này hắn lại mơ hồ nghe được mấy người
thị nữ bên ngoài đang tụ tập bàn tán về chuyện của tiểu thư nhà mình.
Lưu phong biết rằng nghe trộm chuyện của người khác là một việc không quang
minh chính đại chút nào, nhưng là sự tình có liên quan đến vị hôn thê tương
lai của mình. Hắn không khỏi cảm thấy tò mò.
Âm thầm vận khởi Thái Âm Thất Tinh Huyền tâm pháp, Lưu phong dễ dàng nghe được
câu chuyện của đám thị nữ này.
“Ta nghe hình như tiểu thư của chúng ta và thiếu gia Phượng viên sẽ kết thân
phải không?”
“Có đúng như vậy không? Ngươi đã gặp qua vị thiếu gia của Phượng viên chưa? Có
thể sánh cùng tiểu thư của chúng ta hay không?”
“Mới rồi dâng trà lên, ta có lén nhìn một cái quả thật là đẹp vô cùng, hợp với
tiểu thư của chúng ta sẽ thành một đôi trời đất tạo nên. Đáng tiếc…”
“Tiểu Hoa, ngươi tiếc cái gì?? Không phải ngươi cũng hoài tâm mộng tưởng đến
Phượng viên thiếu gia đấy chứ? Đừng quên thân phận của chúng ta đấy.”
“Tỷ tỷ ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Ta nói đáng tiếc là có nguyên nhân”.
Tiểu Hoa ngừng lại một chút, nhìn quanh xác định là không có ai mới thấp giọng
nói: “Các ngươi có thể không biết, tiểu thư chúng ta từ nhỏ mắc một loại quái
bệnh, không thể cùng phòng với bất cứ ai, hơn nữa nghe đại phu nói không thể
sống quá được hai mươi tuổi.”
“Thật ư Tiểu Hoa?”
“Hừ.” Tiểu Hoa dáng điệu hoảng sợ nói: “Các ngươi là hai người là tỉ muội tốt
nhất của ta. Hôm nay cho dù nghe được cái gì cũng ngàn vạn lần chỉ nên ghi tạc
trong lòng, nếu để tiết lộ ra thì cái mạng nhỏ của chúng ta cũng khó mà bảo
toàn.”
“Mẹ kiếp, Trương Mỹ Nhân này đáng chết thật, lão tử làm thế nào mà bỏ qua cho
ngươi? Chuyện thanh lâu dạo nọ lão tử còn chưa tính tới. Giờ ngươi lại tống
cho ta một mụ vợ chết yểu. Đúng là không thể đo được lòng dạ đàn bà. ‘Tối độc
phụ nhân tâm’ mà.” Lưu Phong cảm giác được trong bụng một cỗ tức khí đang dâng
tràn, mạnh mẽ.
“Nóng nảy, xúc động rất dễ sinh ra tâm ma. Hãy tỉnh táo, tỉnh táo lại.” Nghĩ
cho kỹ thì tu vi của Trương Mỹ Nhân chính là cảnh giới Kim Đan kỳ, Lưu Phong
không thể làm gì hơn là bình tĩnh tìm cách đối phó.
Hít sâu vào rồi thở ra, không khí trong lành thế giới lại trở nên tươi đẹp.
Lưu Phong rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, chỉ là trong lòng đối với Trương Mỹ Nhân
thì hận càng thêm hận mà thôi.
Hôn nhân của ta phải do ta làm chủ, để cho cái bọn mối mai chó má này đi gặp
quỷ đi. Hừ lạnh một tiếng bỏ tất cả lại sau lưng Lưu Phong một mình rời khỏi
Tổng Đốc phủ.
Nha hoàn thân tín của Ân Tố Tố chứng kiến Lưu Phong phất tay áo rời khỏi, vội
vã chạy đi báo ngay tin tức tốt lành này cho tiểu thư.
Ân Tố Tố tất nhiên thập phần cao hứng tuy nhiên nàng lại có chút tò mò, Hoa
Hoa đã làm như thế nào mà Lưu Phong lại chịu bỏ đi: “Hoa Hoa nói xem ngươi đã
dùng biện pháp nào khiến hắn rời khỏi vậy?”
Hoa Hoa tươi cười nói lại kế hoạch của mình cho tiểu thư nghe. Ân Tố Tố nghe
xong bật cười, đưa tay cốc vào trán Tiểu Hoa một cái giả vờ giận nói: “Ngươi
nha, thật là thất đức mà, ngay cả ta mà cũng dám trù ẻo là không thể sống quá
hai mươi, để xem ta thu thập ngươi như thế nào đây.”
“Tiểu thư, nô tỳ an bài mọi thứ tất cả cũng là vì tiểu thư thôi mà: “Hoa Hoa
biết tiểu thư không tin chuyện quỷ thần. Đối với cái gì nguyền rủa hay không
may mắn đều không hề kiêng kị. Cho nên lúc trước mới đưa ra kế sách đó, dọa
cho Lưu Phong chạy dài.