Thật vất vả, khó khăn lắm Trương Mỹ Nhân mới xuất ra được một câu nói bình
thường, Lưu Phong nhanh chóng trả lời: “Bẩm sư tôn, Phong nhi năm nay vừa tròn
mười tám”
“A a.” Trương Mỹ Nhân mỉm cười, ý bảo Lưu Phong ngồi xuống.
“Mười tám, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, vi sư mấy ngày trước có tìm cho ngươi
một mối nhân duyên, gia đình họ ngày hôm qua đã đáp lời nói là trước hết phải
gặp ngươi.”
“Kháo, tặc bì nương quả nhiên không phải hảo tâm” Lưu Phong âm thầm hối hận,
lúc trước nên nhìn trộm vài lần ả tắm rửa nữa như thế mới có thể xem là đã trả
thù được một chút.
Ngày hôm nay lại còn bố trí cho mình thêm một bông hoa độc, định gả cho mình
nữa, xem ra mụ này không thấy ta chết thì không cam lòng mà.
“Tứ sư tôn, Phong nhi niên kỉ còn nhỏ, không muốn sớm như vậy đã kết hôn?”.
Lưu Phong vội vàng từ chối, kiên quyết không cho Trương Mỹ Nhân hoàn thành kế
hoạch độc ác của ả.
Trương Mỹ Nhân mỉm cười nói: “Ngươi cũng mười tám tuổi rồi, còn nhỏ gì nữa,
phải biết rằng người bình thường đã kết hôn cùng sống chết từ năm mười lăm,
mười sáu tuổi rồi. Ngươi yên tâm, vi sư giúp ngươi kết hợp mối lương duyên này
bảo đảm ngươi hài lòng, người này chính là thiên kim tiểu thư của Giang Nam
Tổng đốc phủ Ân Tố Tố. Tố nhi tại Giang Nam này danh tiếng thật sự là rất nổi
bật, không những xinh đẹp hơn người mà còn kiến thức trác việt. Hôm nay đúng
là vừa tròn mười sáu tuổi. Mấy tháng nay, không biết có bao nhiêu tài tử, hiệp
khách, vương tôn quý tộc khác cầu thân, nhưng nàng tâm khí cao ngạo, tất cả
đều cự tuyệt. Vi sư nghĩ đến ngươi cùng Tố nhi thật là một đôi trời sinh nên
tìm người mai mối cho ngươi, không ngờ Tổng đốc đại nhân lập tức đáp ứng. Đây
chính là tuyệt hảo cơ hội, ngươi không thể bỏ qua.”
Nghe xong Trương Mỹ Nhân giới thiệu Ân Tố Tố, Lưu Phong trong lòng có chút
thích thú, nếu là thiên kim của Tổng đốc phủ, chắc hẳn là người thuần khiết,
có lẽ vẫn còn tấm thân trong sạch. Dù sao chính mình sớm muộn cũng phải thành
thân, không bằng… trước tiên cứ đáp ứng, đợi đến khi hiểu rõ thực hư đã rồi
tính tiếp.
“Tứ sư tôn, đã như vậy, Phong nhi hết thảy sẽ tuân theo theo sự an bài của
người.”
Trương Mỹ Nhân thấy Lưu Phong đáp ứng, nhất thời thở dài một hơi, vội vàng kêu
Tố nương bảo hạ nhân chuẩn bị lễ phẩm, một lúc sau chính thức xuất phát.
Nói đến Trương Mỹ Nhân lần này an bài Lưu Phong tương thân, quả thật cao thâm
khả trắc, nhưng tuyệt không phải theo Lưu Phong nghĩ. Tổng đốc phủ thiên kim
Ân Tố Tố quả thật như thiên tiên trong thiên hạ, nhân phẩm, văn hoa đều vang
xa ngàn dặm. Trương Mỹ Nhân tin rằng thứ nhất muốn Lưu Phong sớm ngày thành
thân, có thể đoạn tuyệt tình ý của tam tỷ với hắn, thứ hai cũng lợi dụng cơ
hội này từng bước từng bước phát triển thêm quan hệ giữa Phượng viên và Tổng
đốc phủ.
Đương nhiên mọi chuyện không đơn giản như Trương Mỹ Nhân đã nói với Lưu Phong,
vì để tiến hành chuyện này, nàng cũng đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết.
Lưu Phong được Tố nương hầu hạ thay một bộ hoa phục, tùy ý hỏi: “Tố nương,
ngươi có từng gặp qua, ra mắt vị… thiên kim Tổng đốc? Nàng trông như thế
nào?”
Lưu Phong thầm nghĩ, hiểu được Trương Mỹ Nhân tuyệt sẽ không có hảo tâm đối
với hắn như vậy, tâm địa độc ác như rắn rết, làm sao lại tốt đến nỗi giới
thiệu cho mình một vị tuyệt sắc giai nhân chứ. Không chừng Ân Tố Tố này lại
chính là một ả biến thái đấy chứ?
Tố nương lắc đầu, khẽ cười một tiếng, nói: “Đại thiếu gia đừng nóng nảy như
vậy, Tố nương cũng chưa thấy qua Tổng đốc thiên kim tiểu thư nhưng suy cho
cùng tiểu cô nương này tại Giang Nam thành danh đã lâu, nhất định cũng là một
vị tuyệt sắc giai nhân.”
Kỳ thật Tố nương vì Tổng đốc thiên kim mà phải lo lắng, nàng đã biết Lưu Phong
mắc bệnh hoa liễu, không khỏi có chút ưu tư, cô gái này gả cho Lưu Phong quả
thật là vùi hoa dập liễu.
Lưu Phong hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Tố Nương, nếu không chắc chắn
đã cấp cho nàng ta một cước.
“Tố nương, Tổng đốc thiên kim là đẳng cấp nào?? vì sao Phượng viên tùy tiện
nói ra là bọn họ lập tức đồng ý hôn sự?”
Từ lúc Lưu Phong vào Phượng Viên, Trương Mỹ Nhân không hề cho hắn quản lý
chính sự. Đối với chuyện của Phượng Viên, hắn chỉ biết được một ít vỏ ngoài,
còn năng lực thật sự nhiều ít bao nhiêu hắn không hề hay biết. Hôm nay nhân cơ
hội này mà thăm dò Tố nương.
Tố nương mặc dù ko hiểu được cái gì gọi là đẳng cấp, nhưng cũng hiểu được hơn
phân nửa ý tứ của thiếu gia liền mỉm cười nói: “Thiếu gia có điều chưa biết,
Phượng viên tại Giang Nam có thể danh tiếng không so được với Tổng đốc phủ,
nhưng cho dù là vương tôn quý tộc ở tận kinh thành cũng đều biết là trong địa
giới Giang Nam này, các ngành kinh doanh buôn bán một phần lớn đều là sản
nghiệp của Phượng viên.”
Nghe Tố nương giới thiệu, Lưu Phong thầm giật mình, dù muốn dù không cũng phải
khâm phục năng lực của vị tứ sư tôn này. Nàng kinh doanh Phượng viên không ngờ
tại Giang Nam có ảnh hưởng vượt qua cả thương nghiệp hoàng gia. Cơ hồ trên
phương diện tơ tằm, trà, thuốc… hình thành một khả năng độc quyền trên thị
trường…
“Tố nương, thật sự là như vậy hay sao? Hay là ngươi nói khoa trương vậy? Triều
đình có thể cho thương gia lũng đoạn nghành thương nghiệp đến như vậy sao?”
Sĩ, nông, công, thương, theo như Lưu Phong biết thì trong số đó thương nhân là
bị coi thường nhất, theo lý thuyết thì triều đình sẽ không cho thương gia có
được thế lực lớn như vậy.
Tố nương cười giải thích: “thiếu gia có từng nghe qua quan lại và thương nhân
cùng nhau đồng hành hay chưa?? Phượng viên có quyền lực, tất nhiên đó là tất
yếu. Không dối gạt người, ngay cả vị Hoàng thái tôn kia cũng được Phượng viên
hậu thuẫn.”
Tố nương vừa nói, Lưu phong lập tức hiểu được sự tình bên trong, trách không
được ngay cả Tổng đốc phủ cũng phải kính trọng Phượng viên vài phần.
Nhắc tới vị Hoàng thái tôn kia, Lưu Phong không khỏi nhớ đến Liễu Phương Du
trong lịch sử Trung Quốc, nhưng nếu hai đoạn lịch sử tương tự nhau thì cảnh an
bình của Phượng viên cũng sẽ không được lâu dài bao lâu nữa.
Chỉ mong chuyện đó chỉ do mình tưởng tượng cho xong. Dù sao Phượng viên cũng
như Phiêu Hương cốc đều cũng đã gắn vào số mệnh của Hoàng thái tôn. Sống cùng
sống, chết cùng chết…
Tổng đốc phủ nằm tại phía Nam của Phượng viên, chỉ cách có một chút lộ trình.
Trương Mỹ Nhân an bài thỏa đáng cùng Lưu Phong mỗi người một xe ngựa xuất
phát. Xe được kéo bằng ngựa thuần chủng vách xe màu đỏ sậm, lại được khảm hổ
phách sáng bóng. Lộng lẫy, danh quý thanh kỳ. Một màu vàng nói lên sự phú quý
huy hoàng. Lưu Phong dùng ngón tay khẽ ***c một lỗtrên xe, phát hiện xa đội đi
đến đâu, người trên đường đều dạt ra đến đó.
Sau nửa canh giờ, hơn mười người đã xuyên qua trung tâm phồn hoa vượt qua một
ngã tư, lập tức đến ngay trước cửa Tổng đốc phủ.
Hai bên xe ngựa là sáu nữ tử khôi giáp, đầu lĩnh là một huyền y nữ tử xinh
đẹp… đầu tiên xuống ngựa rồi sau đó cầm bái thiếp đi tới trước cửa.
Phía trước cửa là một vị trung niên quản gia, vội chạy tới nhận bái thiếp vào
trong thông báo. Không bao lâu đại môn màu đỏ hoàn toàn mở ra, tên quản gia đi
ra: “Đại nhân nhà ta đang đợi các vị tại phòng khách phía trong, xin mời các
vị theo ta vào trong.”
Nử tử vừa trình bái thiếp thấy Tổng đốc đại nhân không tự mình tiếp đón nét
mặt có chút không vui vẻ.