Lưu Phong lập tức nhận ra ngay Tố nương tiện phụ trước mặt, cự tuyệt hắn không
phải vì nàng là nữ nhân đoan chính mà hiển nhiên là vì nàng biết được bản thân
mình đã nhiễm bệnh hoa liễu. Chuyện thật rõ như ban ngày.
Mục đích đã đạt được, Lưu Phong cũng không cần ả an bài cho mình cái gì là
nhân vật, vưu vật… huống chi nếu để Tố nương an bài cho hắn ắt sẽ gửi cho
hắn toàn là những hoa độc sắc nhọn, không giang mai thì cũng là lậu…
“Tố nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm ý của ta rồi” Lưu Phong lãnh đạm nói.
-Ngươi mau sắp xếp phòng ngủ cho ta, mấy ngày hôm nay đi đường mệt mỏi, ta muốn đi nghỉ sớm một chút.
Tố nương thấy Lưu Phong sắc mặc nghiêm trang, không giận mà có uy, cũng không
dám chậm trễ, vội vàng đi chuẩn bị phòng ốc cho hắn.
…
Kinh đô hoàng thành. Trong thượng thư phòng.
Hoa Hạ đại đế lúc này đang xem xét các sớ văn từ dưới dâng lên. Đọc đến mật
thư của Chỉ huy sứ Phùng Nguyệt, khóe miệng khẽ xuất hiện tiếu ý, khẽ gật gật
đầu tỏ vẻ hài lòng.
-Bạch Thọ quả nhiên không làm trẫm thất vọng. Người này phụ trách điều tra tình báo tại Giang Nam gần nửa năm nay quả nhiên là đã phát hiện ra rất nhiều chuyện. Ngươi thông báo cho hắn, nói hắn nhanh chóng điều tra ra tất cả các thế lực của Yến vương tại Giang Nam cho ta. Còn viên tuần phủ có quan hệ với bộ hạ của Yến vương cũng phải điều tra cho rõ ràng, bất quá nhớ dặn hắn phải chú ý, ngàn vạn lần không thể ‘đả thảo kinh xà’. Tất cả phải đợi mệnh lệnh của ta, mặc dù có thể tìm ra tội chứng rõ ràng nhưng cũng không thể khinh thường vọng động.
Phùng Nguyệt cung kính nói:
-Thần đã hiểu rõ.
Hoa Hạ đại đế gật đầu, sau đó tiếp nhận bức mật thư thứ hai từ tay Phùng
Nguyệt.
Sau khi đọc xong, Hoa Hạ đại đế nhất thời sắc mặt đại biến, nhãn trung bắn ra
quang mang kỳ lạ, ánh mắt ngưng trọng lại trên người Phùng Nguyệt:
-Hiện nay phụ trách tình báo tại Yến kinh có bao nhiêu người?
Phùng Nguyệt vội vã trả lời:
-Bệ hạ, chẳng lẽ người đã quên ba năm trước đây đã hạ chỉ cho Hoàng thái tôn Tần Kiếm Phi phụ trách tình báo ở Yến kinh sao?
Hoa Hạ đại đế ngửa mặt lên suy nghĩ một lát đoạn nói:
-Có việc này sao? Xem ra ta đã già, chuyện ba năm trước mà cũng không nhớ được.
Phùng Nguyệt vội lên tiếng an ủi:
-Bệ hạ, long thể của người bây giờ đang ở thời kỳ xuân thu cường thịnh, quên một chút việc nhỏ cũng không có gì là ghê gớm lắm. Còn có thần nhắc nhở cho bệ hạ…
Hoa Hạ đại đế nghe vậy, khẽ mỉm cười, nhìn hắn hỏi:
-Phùng Nguyệt, ngươi theo ta cũng đã hai mươi năm. Ngươi nói xem ta lựa chọn Hoàng thái tôn là người kế thừa ngôi vị có chút mạo hiểm nào không?
Phùng Nguyệt không nghĩ ra thiên tử lúc này lại hỏi đến vấn đề này, sắc mặt có
chút sợ hãi, cúi đầu không dám nói. Mặc dù mình đã theo hầu thiên tử hai mươi
năm, được thánh thượng ân sủng không ít, thế nhưng sự việc liên quan đến hoàng
gia, Phùng Nguyệt cũng không dám to gan hồ ngôn loạn ngữ được.
“Thần e rằng… thần e là…” Phùng Nguyệt khẽ liếc mắt phát hiện ra Hoa Hạ
đại đế đang lạnh lùng nhìn mình thì từ sâu trong đáy lòng phát sinh một nỗi sợ
hãi không diễn tả được, hai chân nhũn ra, lập tức quỵ gối xuống mặt đất.
Hoa Hạ đại đế thấy vậy, lập tức cười nói:
-Phùng Nguyệt, trẫm chỉ tùy tiện hỏi ngươi thôi, ngươi xem qua những thông tin tình báo này đi rồi nói ra ý kiến của người cho ta nghe.
Phùng Nguyệt căng thẳng tiếp nhận lấy mật thư tình báo đọc, đọc xong sắc mặt
biến đổi liên tục, có chút bất an lo lắng.
“Yến vương mấy năm ngắn ngủi vừa qua không ngờ binh lực dưới tay đã vượt qúa
hai mươi vạn. Xem ra tin đồn bên ngoài không phải là không có căn cứ. Yến
vương quả thật là muốn tạo phản ư?” Hoa Hạ đại đế lạnh lùng cất tiếng, hai mắt
bắn ra hai đạo lãnh quang hung bạo.
Phùng Nguyệt lúc này cũng không dám lên tiếng, ngồi im thin thít.
Hoa Hạ đại đế đột nhiên nhìn Phùng Nguyệt, cao giọng nói:
-Nói cho Tần Kiếm Phi đặc biệt phải chú ý đến mọi động tĩnh của Yến phủ, có tin tức gì lập tức cho thám tử hồi báo, phong cho Tần Kiếm Phi lên Phó chỉ huy sứ cẩm y vệ. Giang Nam bây giờ là địa phương quan trọng nhất, tuyệt đối cần phải lưu ý đến.
Thăng Tần Kiếm Phi lên Phó chỉ huy sứ cẩm y vệ, xem ra bệ hạ đã quyết định đem
ngôi vị của mình truyền cho Hoàng thái tôn. Bắt đầu từ bây giờ mình cũng nên
tỏ thái độ thân cận với Hoàng thái tôn một chút, điều này sẽ đảm bảo vững chắc
cho tương lai của bản thân mình.
“Bệ hạ, hạ thần đã biết nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không làm bệ hạ thất
vọng.”
…
Phùng Nguyệt rời đi không lâu thì một người mặc tử y bát quái đạo bào, mặt đẹp
như ngọc, mày kiếm mắt phượng, râu dài chấm ngực, được Chấp sự thái giám dẫn
đến thượng thư phòng.
Hoa Hạ đại đế lúc này tựa như đang đắm chìm trong suy nghĩ, hay tay chắp sau
lưng, hai mắt khép hờ. Trải qua nhiều năm chinh chiến trên sa trường, khiến
cho đại đế toàn thân toát ra một loại khí phách uy vũ bức người, tuyệt đối có
thể trấn áp khí thế của người trước mặt. Vị đạo sĩ dáng vẻ tiên phong đạo cốt
đến trước mặt đại đế bất giác cũng phải cung kính, thận trọng hơn trước.
Một lúc sau, Hoa Hạ đại đế mới quay đầu lại, lãnh đạm nói:
-Thiên Sư, ngươi đã tính toán ra quý nhân hiện đang ở phương nào hay chưa?
Trương Thiên Sư vẻ mặt có chút miễn cưỡng, không tự nhiên, buồn bã trả lời:
-Bệ hạ, lão đạo vô năng, cố gắng hết sức vẫn chỉ có thể đoán biết được thiên cơ, nhưng tìm ra được quý nhân hiện giờ đang ở đâu thì vẫn thất bại.
Hoa Hạ đại đế nhìn vẻ buồn bã của Trương Thiên Sư không khỏi thương cảm cho
hắn, không đành lòng nặng lời trách mắng. Mặc dù hắn chưa phải là thần tiên
đắc đạo phi thăng tuy nhiên cũng có khả năng thấu hiểu thiên cơ. Thời gian gần
đây vì ra sức phò tá mình, đã nhanh chóng từ một người trung niên đã chuyển
thành một lão già tóc bạc, hơn nữa vì tiết lộ thiên cơ mà giảm thọ mười hai
năm, quả nhiên là đã chịu thống khổ không ít.
“Thiên Sư, thật là vất vả cho ngươi quá.”
Trương Thiên Sư vội vàng đáp lời:
-Vì hoàng triều mà dốc hết sức lực, lão đạo tuyệt đối không ngại khó khăn, chỉ là sức lực có hạn, không thể tiếp tục nghiên cứu thiên đạo nữa, khiến bệ hạ thất vọng. Bệ hạ, lão đạo muốn xin từ chức quan Khâm Thiên giám của mình.
Hoa Hạ đại đế, sắc mặt đại biến, kinh ngạc cùng cực, không sao hiểu được.
-Thiên Sư, trẫm không hề trách ngươi, thiên cơ khó dò, sự thế vô thường, chuyện này trẫm không hề trách ngươi.
Hoa Hạ đại đế vốn biết rõ bản sự của Trương Thiên Sư, từ ngày có người này đảm
nhận chức vụ Khâm Thiên giám của hoàng triều, thì mọi việc quan trọng trong
triều đều có thể tiên đoán trước được, nhờ vậy mà có thể xử lý ổn thỏa. Hôm
nay nếu người này cáo quan thì Hoa Hạ hoàng triều đương nhiên sẽ mất đi một
trụ cột của triều đình, Hoa Hạ đại đế dĩ nhiên là không muốn chuyện này xảy
ra.
Trương Thiên Sư tựa hồ như đã lường trước được thái độ của thiên tử, lập tức
giải thích:
-Bệ hạ, xin hãy nghe lão đạo nói, lần này lão đạo đã làm chuyện nghịch lại thiên ý, tiết lộ thiên cơ, phải chịu sự trừng phạt của trời đất, không những bị tổn thọ mà ngay cả đạo hạnh cũng bị giảm đi rất nhiều. Công tâm mà nói thì giờ đây lão đạo cũng còn thích hợp giữ chức Khâm Thiên giám nữa. Hy vọng bệ hạ có thể ân chuẩn cho lão đạo từ quan, đi đến Giang Nam truy tìm tung tích của quý nhân.
Trương Thiên Sư muốn từ chức, Hoa Hạ đại đế vốn đang rất lo lắng nhưng nghe
hắn nói sẽ đi đến Giang Nam truy tìm tung tích của quý nhân bất giác cũng động
lòng. Chuyện này quả thật là không sai, nếu có thể tìm ra tung tích của quý
nhân thì so với việc giữ hắn lại trong cung ắt lợi hại hơn rất nhiều lần.
“Thiên Sư, theo lời ngươi nói thì quý nhân rất có thể ở Giang Nam hay sao?”
Trương Thiên Sư gật đầu nhẹ giọng nói:
-Lão đạo đã tận lực nghiên cứu, mặc dù không chính xác cho lắm nhưng cũng có thể thấy được một chút thiên cơ, theo như lão đạo thì có khả năng là quý nhân đang ở trong phạm vi của Giang Nam. Lão đạo cả đời tận lực báo quốc nhưng lần này thất bại trong gang tấc, cảm thấy không cam lòng, xin bệ hạ niệm tình xưa ân chuẩn cho lão đạo từ quan, lấy thân phận thường nhân đi đến Giang Nam.
Hoa Hạ đại đế suy nghĩ một lúc lâu, sau đó dứt khoát nói:
-Thiên Sư, nếu như ngươi đã quyết ý như thế thì trẫm sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi.
Trương Thiên Sư trên mặt hiện lên sự cảm kích, nhìn Hoa Hạ đại đế, sau đó quay
người chầm chậm rời khỏi thượng thư phòng.
“Thiên Sư, dừng bước đã.” Hoa Hạ đại đế đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng
liền lên tiếng gọi.
-Thiên Sư, theo người thì chức quan Khâm Thiên giám nên giao lại người nào?
Trương Thiên Sư khẽ ngẩn người suy nghĩ một lúc, thận trọng nói:
-Nếu bệ hạ tin tưởng lão đạo, lão đạo xin tiến cử đồ đệ Tu Duyên.
“Tu Duyên?” Hoa Hạ đại đế trong lòng cảm thấy hơi do dự.
-Tu Duyên, có phải là còn quá trẻ để đảm nhận trọng trách này hay không?
Trương Thiên Sư từ tốn nói:
-Tài, chí vốn không phụ thuộc vào tuổi tác, Tu Duyên tuy còn trẻ nhưng đã học hết chân truyền của lão đạo, để hắn làm Khâm Thiên giám là thích hợp nhất.
Hoa Hạ đại đế gật đầu nhẹ giọng nói:
-Được, trẫm nghe ngươi sẽ phong cho Tu Duyên làm Khâm Thiên giám của hoàng triều. Còn nữa, trẫm có một chút tặng phẩm cho ngươi đây.
Nói xong Hoa Hạ đại đế lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài trên có hình Kim
Long nhe nanh múa vuốt đưa cho hắn.
Trương Thiên Sư nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt đột biến, đang định lên tiếng thì
Hoa Hạ đại đế đã cắt lời:
-Ngươi không cần nói gì cả, trẫm luôn tin tưởng ngươi.
Trương Thiên Sư vẻ mặt nghiêm trang, cung kính cúi đầu, dùng hai tay đỡ lấy
lệnh bài…
…
Đảo mắt một cái, Lưu Phong đã đến Phượng viên được hơn một tháng.
Hắn ở đây nhưng trong lòng rất buồn bực, lúc trước ở Phiêu Hương cốc thì tứ sư
tôn liên tục hối thúc hắn hạ sơn nhưng khi tới đây thì chẳng hề giao cho hắn
việc gì, hơn nữa cả tháng nay Trương Mỹ Nhân cũng rất ít khi lộ diện, ngoài
trừ mấy ngày mới đến hắn còn thấy nàng, sau đó cho tới nay thì hắn chỉ gặp
được tứ sư tôn có bốn lần.
Cũng còn may là mọi người tại Phượng viên không phân biệt là thân phận cao
thấp, ngay cả Tố nương cũng mặc nhiên xem hắn là đại thiếu gia của Phượng viên
cho nên cuộc sống của hắn tại đây cũng rất thoải mái.
Đương nhiên chuyện Trương Mỹ Nhân ra tay ám hại hắn, Lưu Phong tuyệt đối không
quên cho nên đối với tất cả các nữ nhân trong Phượng viên, hắn chỉ trêu đùa
một chút mà thôi, tuyệt đối không dám lên giường với bất cứ ai.
Phong Nguyệt Tà: “Thế thái nhân tình là gì? Vợ tốt, bạn tốt, giờ ta mới hiểu
được. Cám ơn mi cuộc sống.”