Hi Du Hoa Tùng – Chương 197: Hạo Thiên Kiếm – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 197: Hạo Thiên Kiếm

“Tiền bối muốn đưa cho ta một vật? Chúng ta không đánh nhau nữa chứ?” Lưu
Phong thần sắc đầy vẻ nghi hoặc hỏi.

Tuyệt sắc kiếm tiên hừ một tiếng: “Dựa vào một chút tu vi chó mù, mèo què của
ngươi mà muốn đánh nhau với ta?”

“Vậy là tiền bối không định giết vãn bối?” Lưu Phong khẽ thở phào một hơi nhẹ
nhõm.

Tuyệt Sắc kiếm tiên cười mắng: “Ngươi thế nào mà giống như đầu gỗ vậy? Nếu ta
thực sự muốn giết ngươi thì một kiếm cũng đủ chém ngươi thành trăm mảnh rồi,
cần gì phải tốn công như vậy.”

“Thì ra là người muốn thử bản lãnh của vãn bối?” Lưu Phong cuối cùng cũng
thông suốt. Hiểu được ý muốn của Tuyệt Sắc kiếm tiên.

“Cũng may là ngươi không đến nỗi ngu lắm.” Tuyệt Sắc kiếm tiên cũng không hề
để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mấy người tu chân tại hiện trường mà nhìn Lưu
Phong nói tiếp: “Thái Âm Thất Tinh Huyền lợi hại là không sai nhưng nhuyễn
kiếm và kiếm pháp của ngươi quá kém, không cách nào phát huy được toàn bộ uy
lực của Thái Âm Thất Tinh Huyền.”

“Nói như vậy là tiền bối muốn cấp cho vãn bối vũ khí?” Lưu Phong tư duy trong
đầu nhanh chóng xoay chuyển.

“Có thể nói như vậy.” Tuyệt Sắc kiếm tiên nói: “Ta có một món quà tặng cho
ngươi là một thanh Tiên kiếm và pháp quyết chân chính Thái Âm Thất Tinh kiếm
pháp.”

Đạo Đức chân nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội bước lên trước, cung kính
nói: “Xin hỏi vị tiền bối này có phải danh xưng Tuyệt Sắc kiếm tiên trong
truyền thuyết?”

Kiếm tiên không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới đồ tử đồ tôn
của Huyền Tâm chánh tông còn có người nhớ đến thân phận của ta.”

“Quả nhiên là tiền bối.” Đạo Đức chân nhân nghe xong kinh hãi, cung kính hành
lễ: “Huyền Tâm chánh tông đệ tử Đạo Đức chân nhân xin ra mắt sư thúc tổ.”

Sư thúc tổ? Thiên Tâm nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, thì ra người mạnh mẽ này
chính là phe ta.

Nghĩ vậy, Thiên Tâm vội vàng bước lên trước, thỉnh an: “Đệ tử Thiên Tâm xin ra
mắt sư tổ.”

Mẹ nó, không biết sao tên trâu bò này lại là tổ tiên của Huyền Tâm chánh tông.
Hắn rõ ràng là chê bai miệt thị Huyền Tâm chánh tông cơ mà? Chả hiểu chuyện gì
xảy ra nữa. Lưu Phong quyết định im lặng xem diễn biến. Dù sao gã trâu bò này
đối với mình cũng không tệ lắm.

“Được rồi, đừng tìm ta nhận bừa quan hệ lên. Đạo Đức tiểu bối, nếu ngươi đã
biết được lai lịch của ta thì cũng phải biết ta và Huyền Tâm chánh tông sớm đã
cắt đứt quan hệ.” Kiếm tiên đối với kiến lễ của đám hậu bối không hề hài lòng,
ngược lại trong mắt lại toát ra một sự lạnh lùng, hiểm độc.

Lưu Phong thấy vậy, trong lòng mừng như điên, bộ dáng oai phong bước lên nhìn
Tuyệt Sắc kiếm tiên nói: “Tiền bối, gia sự của người vãn bối không nên tham
gia nhưng vãn bối vẫn thắc mắc đích thật tiền bối là tổ tông của Huyền Tâm
chánh tông sao?”

Tuyệt Sắc kiếm tiên dường như không muốn đề cập đến chuyện cũ, nghe Lưu Phong
hỏi vậy, vẻ mặt hết sức khó coi: “Không hỏi linh tinh nữa.”

Lưu Phong vốn muốn tiếp tục hỏi nữa nhưng thanh âm của Bạch Khiết trong đầu
hắn vang lên: “Tiểu tử, đừng hỏi nữa. Đó là chuyện hắn rất kiêng kỵ.”

“Ngươi nên nghĩ biện pháp để hắn giao cho ngươi tiên kiếm và kiếm pháp có phải
hay hơn không?”

Lưu Phong không cho là đúng: “Bạch Khiết madam, ngươi sai rồi, ta không muốn
bị hắn đánh lần nữa.”

“Tuyệt Sắc kiếm tiên nói về kiếm đạo thì trong tu chân giới không ai bằng hắn,
nếu có thể học được một chút bản lĩnh của hắn sẽ rất có lợi.”

“Tiền bối, người không phải nói có một món lễ vật cho vãn bối hay sao?” Nếu
ngay cả Bạch Khiết cũng nói là đúng thì Lưu Phong tuyệt không thể bỏ qua cơ
hội này.

Thiên Tâm thấy tổ tông của mình cho tình địch lễ vật, trong lòng nổi lên sự
ghen ghét, hận không thể ngay lập tức chém Lưu Phong thành muôn vạn mảnh nhỏ:

“Sư thúc, nhanh nói cho tổ sư gia biết Lưu Phong và Huyền Tâm chánh tông chúng
ta giờ đây có khả năng đối đầu. Có bảo vật gì thì nên truyền cho đệ tử mới
phải.” Thiên Tâm nhỏ giọng thúc dục.

Đạo Đức chân nhân tức muốn nổ đom đóm, chỉ tiếc không thể tự tay tát cho tên
sư điệt ngu ngốc này hai tát. Còn nói là thiên tài là huyền thoại, ngay cả
biểu hiện cũng thật là thất vọng. Lão nhân gia đã sớm nói cùng Huyền Tâm chánh
tông chấm dứt quan hệ. Ngươi lại muốn nói cái rắm gì nữa.

“Đây là Hạo Thiên Kiếm.”

Kiếm tiên lấy từ trong người ra một thanh tiên kiếm toàn thân trong suốt, giơ
lên, trầm giọng: “Kiếm này có linh tính, ngươi có thể sở hữu được nó hay không
thì còn phải xem vào tạo hóa của người nữa.”

Nói đến đây, Hạo Thiên Kiếm lập tức bay lên không trung, kim quang chớp lóe,
chiếu sáng cả tứ phương.

“Mau đi chế ngự Hạo Thiên Kiếm.” Thanh âm của Bạch Khiết trong đầu Lưu Phong
nhanh chóng truyền đến.

Lưu Phong vội vàng phi thân tiến lên, xuyên qua vạn trượng hào quang của Hạo
Thiên Kiếm, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm. Bất quá chuyện lại không thuận
lợi như hắn nghĩ. Hạo Thiên Kiếm tựa hồ không chịu khuất phục trước Lưu Phong.
Một cỗ cường đại lực lượng từ thân kiếm truyền đến. Nếu Lưu Phong không sớm
chuẩn bị thì e Hạo Thiên Kiếm đã vuột khỏi tay.

“Không được dừng lại, không được buông tay. Có thể trở thành chủ nhân của Hạo
Thiên Kiếm hay không thì ngươi phải dựa vào chính mình.” Kiếm tiên cau mày,
sắc mặt có vẻ trầm trọng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Lưu Phong không dám chậm trễ, trong lòng biết chắc đây là bảo vật, dụng hết
lực lượng toàn thân, nắm chặt lấy chuôi kiếm. Bất quá phản lực từ Hạo Thiên
Kiếm truyền lại cũng càng ngày càng tăng lên. Thời gian không lâu, hổ khẩu của
Lưu Phong đã bị phản lực chấn động, máu tuơi không ngừng rỉ ra.

Đình Nhi có chút lo lắng, bất chấp thể diện của mình, la lớn: “Đệ đệ, cố lên,
không đầu hang. Đệ nhất định là làm được.”

Trương Mỹ Nhân mặc dù không thích Lưu Phong lắm nhưng biết Hạo Thiên Kiếm nếu
rơi vào tay Lưu Phong thì Phiêu Hương cốc không nghi ngờ gì nữa chính là
chuyện rất tốt.

Vì thế nàng cũng nhanh chóng cổ vũ cho hắn: “Phong nhi, cố lên, ta tin tưởng
ngươi nhất định sẽ thành công.”

Trương Thiên Sư cũng vừa mừng vừa lo. Lưu Phong-hài tử này quả nhiên vận khí
rất tốt, ngay cả Tuyệt Sắc kiếm tiên trong truyền thuyết cũng giúp đỡ. Nếu hắn
có thể thu được Hạo Thiên Kiếm thì tương lai sẽ trợ giúp được cho hắn rất
nhiều.

“Công tử, không được buông ra. Ngươi nhất định phải thành công.” Trương Thiên
Sư huy vũ quyền đầu, lên tiếng cổ vũ.

Tại nơi này chỉ có Đạo Đức chân nhân, Thiên Tâm và Quái tăng Đạo Diễn là không
lên tiếng. Trái lại trong lòng lại âm thầm cầu khẩn Lưu Phong không thành
công. Hắn vốn dĩ là ở vị trí đối địch với bọn họ, đương nhiên là họ không muốn
hắn có được tiên kiếm trong truyền thuyết.

Cường đại lực lượng từ Hạo Thiên Kiếm đã khiến cho Lưu Phong dần dần kiệt sức.
Thái Âm Thất Tinh Huyền trong cơ thể đã vận chuyển đến cực hạn. Kim Đan trong
Đan điền cũng vì vận dụng đến tột cùng nên tối sầm trở thành ảm đạm, không còn
lấp lánh như trước nữa.

Thân thể của Lưu Phong đã bắt đầu xuất hiện nhưng run rẩy nhỏ. Hai má vốn hồng
nhuận cũng trở nên tái nhợt. Hổ khẩu máu chảy ra đã nhiễm hồng cả hai tay
nhưng hắn vẫn như cũ không buông tay ra. Lưu Phong đứng trước cơ hội tăng
cường lực lượng tốt như vậy hắn không thể nào bỏ qua được.

Kiếm tiên thở dài trong lòng: “Xem ra Hạo Thiên Kiếm xuất thế quá sớm.”

“Tiểu tử, nếu không được thì buông ra đi. Ta sẽ cấp cho ngươi Pháp kiếm.” Kiếm
tiên cuối cùng đã lên tiếng khuyên bảo. Uy lực của Hạo Thiên Kiếm lão hiểu rất
rõ. Nếu Hạo Thiên Kiếm vẫn kiên trì không nhận chủ thì Lưu Phong rất có thể bị
Hạo Thiên Kiếm gây nên chấn thương, thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng của
hắn.

Lưu Phong lắc đầu, quật cường nói: “Ta sẽ không buông ra.”

Bạch Khiết tựa hồ cũng thấy được nguy cơ, vội lên tiếng: “Không nên. Đừng miễn
cưỡng. Hạo Thiên Kiếm xuất thế không hợp thời cơ. Ngươi không thể trở thành
chủ nhân của nó được. Mau buông ra nếu không ngay cả tính mạng cũng khó giữ
được.”

Lưu Phong hỏi: “Buông Hạo Thiên Kiếm ra? Trên đời này có còn thanh kiếm nào
mạnh hơn nó không?”

“Ngoại trừ thanh Tuyệt sắc trong tay người nọ thì tại tu chân giới không còn
thanh kiếm nào có thể so đọ với Hạo Thiên Kiếm cả.”

Câu trả lời của Bạch Khiết càng làm cho Lưu Phong thêm cương quyết.

“Lách tách!”

Một vài tiếng nổ nhỏ bắt đầu xuất hiện, Hạo Thiên Kiếm trên thân kiếm bắt đầu
bắn ra những tia chớp nhỏ, mục đích muốn đánh văng hai tay Lưu Phong đi. Nhưng
hắn vẫn như trước nắm chặt không buông.

“Ngươi cần gì mà làm vậy chứ?” Kiếm tiên giờ phút này có chút hối hận. Nếu sớm
biết như vậy đã cho hắn một thanh Pháp kiếm, cho dù uy lực không bằng Hạo
Thiên Kiếm nhưng cũng có thể bảo đảm tính mạng cho Lưu Phong. Vốn là vì thấy
Lưu Phong tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền nên muốn giúp hắn, không ngờ lại là
hại hắn.

“Không buông ra, không buông ra.” Mặc cho Hạo Thiên Kiếm phản kháng như thế
nào, Lưu Phong vẫn kiên trì giữ chặt, trong lòng không ngừng tụng niệm câu
khẩu ngữ trên.

Mắt nhìn thấy lực lượng của hắn dần bị tiêu hao hết. Mọi người dần đã trở nên
lo lắng. Chưa thu phục được Hạo Thiên Kiếm thì e là hắn đã bị Hạo Thiên Kiếm
hủy diệt.

Đình Nhi cố gắng đến gần Lưu Phong, giúp hắn chống cự Hạo Thiên Kiếm nhưng chỉ
đến được cách Lưu Phong ba thước thì bị một đạo kiếm ý cường đại ngăn cản lại.

Trương Mỹ Nhân và Trương Thiên Sư cũng thử nhưng vẫn đồng dạng thất bại.

Kiếm tiên thở dài một hơi: “Vô dụng. Hạo Thiên Kiếm là thượng cổ thần binh.
Các chủ nhân trước đây đều là kiếm tiên. Bây giờ đã là vật vô chủ nhưng trong
thân kiếm đã ẩn chứa vô thượng kiếm ý của các chủ nhân trước đây. Ngay cả ta e
là cũng không thể đến gần được.”

Đình Nhi nóng nảy kêu lên: “Tiền bối, chúng ta bây giờ nên làm gì? Không lẽ
nhìn hắn bị Hạo Thiên Kiếm hại chết.”

Kiếm tiên hừ lạnh một tiếng: “Nói bậy. Hạo Thiên Kiếm là chính nghĩa chi kiếm.
Nó không hại người. Nếu Lưu Phong phải chết thì cũng là vì lòng tham của hắn.
Nếu hắn không tham thần binh thì mau buông tay.”

“Tiền bối, bất kể là người nói thế nào nhưng chuyện này cũng là do người gây
ra. Hy vọng người có thể cứu hài tử này.” Trương Mỹ Nhân cũng hiểu được nếu
Lưu Phong chết đi thì nàng sẽ không biết trả lời thế nào với ba vị tỷ tỷ. Nhất
là nhị tỷ, tam tỷ. Những người này mỗi tháng đều phát tin hỏi thăm tin tức của
Lưu Phong. Từ việc này có thể thấy được là đối với Lưu Phong hết mực quan tâm.
Nếu hắn giờ phút này chết đi thì đối với mình cũng là phiền toái lớn.

“Hiện tại cứu hắn cũng chỉ có thể là chính hắn. Nếu bây giờ hắn buông tay ra
thì sẽ thấy một tia sinh cơ.” Kiếm tiên thở dài nói.

Hết thảy đều là thiên ý!

“Đệ đệ, mau buông tay ra, buông Hạo Thiên Kiếm ra…” Đình Nhi không ngừng thử
đến gần Lưu Phong, lớn tiếng khuyên bảo hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.