Tân ma ma của Phong Nguyệt lâu đứng nhìn Lưu Phong quay người rời khỏi, khóe
miệng nàng lập tức nở một nụ cười lạnh lẽo. Quả nhiên là một tên tiểu tử đáng
thương, thân thể đã bị nhiễm bệnh hoa liễu, không hề biết cái chết đang tiến
đến gần. Một nam tử phong lưu tuấn tú như vậy đáng tiếc…
Lưu Phong trở về khách sạn, cẩn thận nhớ lại chuyện tối qua nhưng bất kể hắn
suy luận như thế nào cũng nghĩ không ra cuối cùng là kẻ nào muốn hại hắn.
Hắn đi đến thế giới này cũng chỉ mới biết được vài người, nhưng hắn quả quyết
những người này tuyệt không thể hại hắn.
Suy nghĩ nửa ngày đến nỗi đầu óc choáng váng cũng lần không ra đầu mối, không
còn cách nào khác, hắn đành phải gác lại, không suy nghĩ nữa.
Lưu Phong xuống lầu, kêu một bàn thức ăn, ăn uống như rồng leo hổ cuốn. Sau
khi no say, hắn quyết định trong khi chờ tứ sư tôn liên lạc thì sẽ tìm cách
đột nhập vào trang viên thần bí đó tìm hiểu mọi chuyện xem sao.
“Xin hỏi vị này chính là Lưu Phong, Lưu công tử?” Vừa mới bước ra khỏi đại môn
của khách sạn, Lưu Phong suýt chút nữa đã va vào một nữ tử trung niên rất đẹp,
bất quá vẻ đẹp của nữ tử này rất khác người, cặp mắt của nàng hút hồn người
khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đây là câu hồn nữ tử?
Lưu Phong bất giác cảm thấy kinh hãi, mị thuật của người này thật lợi hại,
nhất cử nhất động đều có thể thu hồn nhiếp phách người khác.
“Đúng vậy, ta chính là Lưu Phong. Xin hỏi vị tiểu thư này như thế nào lại biết
ta?” Nữ tử này mà hắn gọi là tiểu thư xem ra có chút không ổn, nhưng Lưu Phong
trong giây lát cũng không thể nghĩ ra cách xưng hô khác. Nếu như tại kiếp
trước của hắn thì phải gọi là a di. Nhưng tại đây thì hắn không biết nên xưng
hô như thế nào cho phải.
Trung niên nữ tử như một đóa mẫu đơn kiêu ngạo, nhẹ nhàng hé mở làn môi anh
đào nói:
-Ta không biết công tử, người biết công tử là chủ nhân của ta. Công tử xin xem qua thứ này.
“Phiêu Hương lệnh?” tiếp nhận lệnh phù tinh xảo trên tay, Lưu Phong trong lòng
mừng rỡ thầm nghĩ cuối cùng cũng tìm được tổ chức của mình.
“Là do tứ sư tôn phái tiểu thư tới?” Mặc dù có Phiêu Hương lệnh thế nhưng để
chắc chắn, Lưu Phong vẫn phải hỏi câu này.
Trung niên nữ tử gật đầu, có chút cung kính nói:
-Công tử, xin mời lên kiệu, chủ nhân đang ở trang viên chờ người.
“Được, chúng ta đi.” Lưu Phong vốn là định quay lại phòng lấy hành lý của mình
rồi mới đi, nhưng nghĩ lại hiện giờ đã liên lạc được tổ chức, mấy thứ nhỏ nhặt
đó cũng không cần quan tâm nữa.
Lưu Phong đến bây giờ mới phát hiện ra tứ sư tôn của mình tại Giang Nam thực
sự là có thế lực lớn. Cách an bài mọi chuyện một cách công phu, tận tình như
vậy, không phải ai cũng có thể làm được.
Hai chiếc kiệu đều có bốn người khiêng, phía trước có gia đinh mở đường, bên
phải có nha hoàn tỳ nữ đi theo, đằng sau là võ sư hộ tống, thanh thế khiến cho
người khác phải kinh hãi. Quả thực là bát diện uy phong.
“Cũng không biết mấy năm không gặp nhau, thái độ của tứ sư tôn đối với ta có
chuyển biến gì không? Lần trước gặp nhau đã cách nay sáu năm, không biết bây
giờ gặp lại, tứ sư tôn đối đãi với ta như thế nào?”
“Công tử, đã đến nơi, xin mời hạ kiệu” Trung niên nữ tử tự mình vén tấm rèm
che lên, nũng nịu nói với hắn.
Lưu Phong vội vàng thanh tỉnh lại tâm thần, khom lưng bước xuống kiệu, vừa
đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời hắn vô cùng kinh hãi. Trang viên
trước mắt chính là nơi mà tối hôm qua hắn đã đi theo xú ma ma mà đến đây.
“Chuyện gì xảy ra thế này nhỉ?” Đại não Lưu Phong nhất thời rối tung.
Trung niên nữ tử tựa hồ phát hiện ra bộ dạng không bình thường của hắn, vội
hỏi:
-Công tử, sắc mặt của người sao lại khó coi như vậy, không phải người đang bị bệnh đấy chứ?
Lưu Phong miễn cưỡng nở một nụ cười, hàm hồ nói:
-Chắc là do tại hạ ngồi kiệu không quen, cảm thấy hơi đau đầu một chút.
Quả thực là đầu óc hắn lúc này có chút mê muội, nhưng không phải do ngồi kiệu
mà là bởi chuyện đêm hôm qua.
Nếu tòa trang viên này là phủ đệ của tứ sư tôn, vậy thì kẻ tối qua đã an bài
Xuân Hạnh hãm hại mình, chủ nhân thần bí, có lẽ cũng chính là tứ sư tôn
Phát hiện này khiến hắn không cách nào tiếp nhận được cả. Mặc dù biết rõ tứ sư
tôn đối với mình có chút ác cảm nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra nàng
lại đối đãi với hắn như vậy.
Hoa liễu! Phải biết rằng tại thời đại này, ai mắc phải bệnh hoa liễu đều bị
cho là hạ lưu, vô sỉ. Nhưng lại chưa có phương pháp chữa khỏi, nam nhân bình
thường mà mắc phải chứng bệnh này lập tức bị mọi người xa lánh rồi từ từ chết
trong sự đau khổ, hoặc xấu hổ quá mà chết.
“Mẹ nó, lão tử cùng con tiện phụ này không thù không oán, vì sao mà phải dung
đến phương pháp thâm độc như thế này để ám hại ta?” May mà Lưu Phong cơ cảnh,
khám phá ra sự thật từ Xuân Hạnh, nếu không giờ này hắn quả thực là đã chẳng
còn sống được bao lâu nữa.
“Công tử sao lại đứng đây suy nghĩ như vậy chứ? Chủ nhân tự mình xuất môn đón
người đấy” Trung niên nữ tử đang định bắt chuyện với hắn, chợt một âm thanh
vọng đến, nữ tử vội vàng đứng sang một bên.
Từ cửa trang viên truyền đến tiếng bước chân đều đặn gõ nhẹ xuống đất. Một mùi
hương êm dịu, theo gió bay đến. Lưu Phong khẽ rùng mình, ngẩng đầu nhìn lại,
chỉ thấy một mỹ nhân chừng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười đi tới. Mỹ nhân
dung mạo quả nhiên là tương xứng với câu nói ví von chim sa cá lặn, hoa nhường
nguyệt thẹn. Hai mắt nàng trong veo, mang theo sự ngây thơ của thiếu nữ mới
lớn, da thịt sáng bóng như ngọc, thân thể tràn đầy sức sống.
Mặc dù đã sáu năm không gặp, nhưng Lưu Phong liếc mắt một cái cũng có thể nhận
ra đây chính là Phiêu Hương cốc tứ sư tôn Trương Mỹ Nhân. Sáu năm trôi qua,
Lưu Phong từ một hài tử trở thành một thanh niên trưởng thành, thế nhưng tứ sư
tôn của hắn vẫn thế, dung nhan không hề thay đổi hơn nữa còn xinh đẹp hơn
trước rất nhiều. Đáng tiếc vẻ ngoài xinh đẹp như Bồ Tát nhưng trong lòng lại
độc ác như rắn rết.
“Xà Hạt mỹ nhân!”
Trương Mỹ Nhân, mở to cặp mắt ngây thơ to tròn của mình ra nhìn chằm chằm Lưu
Phong, vẻ mặt thánh thiện của nàng thật là không có chút tì vết, không nghĩ ra
được lại là để che dấu ác tâm trong lòng.
“Đáng tiếc ngươi cũng không còn tư cách nam nhân lâu nữa đâu.” Trương Mỹ Nhân
trong lòng thầm cảm thấy thoải mái, dường như hôm nay thời tiết quả thực rất
đẹp, bầu trời xanh ngắt, mây trắng phiêu lãng, chim ca líu lo trên cành cây,
tâm tình của nàng thực sự là rất tốt.
“Phong nhi, cuối cùng ngươi cũng đã đến, ta đã đợi ngươi nhiều năm rồi.”
Trương Mỹ Nhân cố nén ác tâm trong lòng, tự nhiên dắt tay Lưu Phong đi vào
trong trang viên.
Đi vào trong Lưu Phong mới biết nơi này vốn có tên là Phượng viên.
Lưu Phong lúc này cũng đồng dạng, cố gắng kìm nén phẫn nộ trong lòng, để tứ sư
tôn nắm tay cùng sóng bước, đi bên cạnh nàng.
“Đồng tính luyến ái, Xà Hạt độc phụ…” Lưu Phong trong lòng không ngừng chửi
rủa tổ tông bảy mươi đời của Trương Mỹ Nhân, nhưng mặt ngoài lại phải giả dạng
tươi cười, vừa đi vừa vui vẻ đàm đạo cùng Trương Mỹ Nhân.
Trương Mỹ Nhân cùng hắn hàn huyên, hỏi về sự tình ở Phiêu Hương cốc. Một lúc
sau nàng lấy cớ bận việc, giao mọi chuyện của Lưu Phong cho quản gia an bài,
còn mình thì đứng dậy, rời khỏi trang viên.
Lưu Phong lúc này mới biết trung niên nữ tử đi đón mình được gọi là Tố nương,
cũng chính là quản gia của Phượng viên.
Tố Nương thấy Lưu Phong diện mạo anh tuấn, cử chỉ phong lưu tiêu sái, nếu
không phải tên tiểu tử này mắc bệnh hoa liễu, nàng ta ắt là đã thi triển mị
lực câu dẫn hắn rồi.
“Công tử, chủ nhân bận rộn công việc cả ngày. Từ ngày hôm nay người chính là
đại thiếu gia của Phượng viên, người có chuyện gì cứ phân phó cho ta, ta nhất
định sẽ hoàn thành.”
Tố Nương mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân vì sao chủ nhân lại hạ sát thủ, làm
cho mỹ nam tử này dính bệnh hoa liễu, nhưng có một chuyện nàng rất rõ ràng đó
là chủ nhân đã nói mỹ nam tử này sẽ là đại thiếu gia của Phượng viên. Tại đây
tôn ti trật tự, cấp bậc trên dưới phải phân minh tách bạch, nàng đương nhiên
hiểu rõ phận sự của mình.
“Vậy sao? Có đúng là ta đưa ra mệnh lệnh gì ngươi cũng hoàn thành đúng không?”
Lưu Phong giả vờ đóng kịch, hai mắt hau háu như những tên sắc lang vô lại,
nhìn chòng chọc vào bộ ngực của Tố nương.
Tố nương đột nhiên nghĩ, thì ra là chủ nhân mình hạ độc thủ là vì tên tiểu tử
này mới nhỏ tuổi mà đã háo sắc như vậy, tuyệt không thể để cho hắn hại đời con
gái nhà lành thêm nữa.
Tuy là như vậy nhưng quan hệ chủ tớ rất rõ ràng, nếu thật sự Lưu Phong muốn
cùng nàng hoan hảo thì nàng cũng không thể cự tuyệt.
“Thiếu gia cái này… ta… ta” linh cơ nhất động, Tố nương lập tức nói:
-Thiếu gia, ta vừa hay lúc này đã gần đến kỳ… ‘Nguyệt sự’, không thể bồi tiếp thiếu gia được, hay là để nô tỳ giới thiệu cho người mấy người tuyệt đối có thể gọi là tuyệt sắc vưu vật?