“Im ngay!” Xú ma ma vội vàng đưa tay bịt miệng Xuân Hạnh lại, không cho nàng
nói nữa.
“Xuân Hạnh, không nói gì nữa, ngươi cứ tiếp tục giả trang là một xử nữ cho ta,
ngàn vạn lần không được để lộ thân phận thật của ngươi. Ta cho ngươi biết một
chút vậy. Chuyện này không phải là ta muốn làm mà chính là chủ nhân hạ mệnh
lệnh xuống phân phó. Nếu ngươi để lộ chuyện này ra, cả ta và ngươi đều gặp
phiền toái lớn đấy.”
Nghe nói là mệnh lệnh của chủ nhân đưa xuống, Xuân Hạnh nhất thời ba hồn bảy
vía đều bay mất sạch, sợ hãi cùng cực.
Xú ma ma tiếp tục nói:
-Xuân Hạnh, ngươi không cần lo lắng. Ta quan sát kỹ rồi, vị công tử đó bất quá cũng chỉ là nhóc con mới lớn mà thôi, chỉ cần ngươi diễn cho tốt, xong việc lần này ta sẽ trả lại cho ngươi khế ước bán thân, cấp thêm cho ngươi năm trăm lượng bạc, trả lại tự do cho ngươi.
Kim tiền quả thật là có sức mạnh vô song. Xuân Hạnh nghe vậy, thân hình run
lên, nhất thời không thể tin vào những điều mình vừa được nghe, giọng run run
nói:
-Ma ma yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ hoàn thành sứ mạng này…
Quay trở về phòng của Lưu Phong, Xuân Hạnh đã thấy rượu và đồ nhắm được dọn
đầy trên bàn. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lưu Phong rót rượu, gắp thức
ăn cho hắn.
Lưu Phong miệng không ngừng ăn uống nhưng trong đầu lại không ngừng tính toán,
cẩn thận nhìn Xuân Hạnh thân hình không ngừng đong đưa uốn éo, thập phần quyến
rũ, khuôn mặt ửng hồng, khóe mắt tràn đầy xuân ý hết lòng chiều chuộng hắn.
Lưu Phong càng âm thầm quan sát càng nhận thấy giống như giả thiết mà hắn đưa
ra. Nhìn bộ dạng của nàng lúc này, hắn đã dám chắc hơn phân nửa, nữ tử này
không còn là xử nữ nữa rồi.
“Công tử, lần này là lần đầu của chàng sao?” Có lẽ bị lửa dục kích thích mà
Xuân Hạnh không còn đề phòng nữa, nàng khẽ cười hì hì, ép sát thân mình vào
người Lưu Phong mà hỏi.
Lưu Phong sự thật chính là lần đầu tiên nhưng nghe Xuân Hạnh hỏi như vậy cũng
cảm thấy có chút bối rối, thời đại này mà xử nam đi đến thanh lâu vẫn là một
chuyện hiếm thấy.
Lưu Phong giả vờ nghiêm mặt, vòng tay ôm eo của nàng, tay kia liên tục xoa bóp
dày vò bộ ngực của nàng, hỏi ngược lại:
-Xuân Hạnh cô nương cũng là lần đầu tiên hay sao?
Xuân Hạnh nghe vậy, sắc mặt hiện lên vẻ xấu hổ, một lúc lâu sau mới thẹn
thùng, khe khẽ nói:
-Thiếp… cũng là lần đầu tiên.
“Ha ha, ngươi là lần đầu tiên mà sao mông và ngực tựa như không còn chút đàn
hồi nào nữa, cứ như cao su xài lâu mất hết tính đàn hồi vậy. Ta là thiếu niên
mới lớn nhưng cũng không phải là đầu bò. Ngươi mà còn là xử nữ thì chắc tất cả
kỹ nữ trong thiên hạ cũng là xử nữ.”
Mặc dù Lưu Phong trải qua hai kiếp người vẫn còn là xử nam thế nhưng năm đó
học đại học hắn cũng mấy tên bạn vô lại cũng đã từng tranh luận phán đoán xem
nữ tử có còn là xử nữ hay không vô số lần, phim ảnh xxx hắn xem cũng không ít,
muốn lừa hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lưu Phong nãy giờ giả ngây giả ngô, hai tay liên tục thám hiểm thân thể Xuân
Hạnh, vuốt ve bóp o vài lần là đã có thể khẳng định nữ tử này nhất định không
còn đồng trinh nữa.
“Mẹ nó, Phong Nguyệt lâu này nên gọi là Hắc lâu thì mới đúng, ta đã hào phóng
trả cho các ngươi một phiến kim diệp tử, vậy mà các ngươi lại định lừa gạt lão
tử… thật sự là các ngươi muốn gì đây?”
Lưu Phong thấy Xuân Hạnh không đề cập tới chuyện xử nữ nữa, cũng không truy
hỏi, chỉ liên tục bắt nàng uống rượu, mỗi một chén rượu, hắn lại thưởng cho
nàng mười lượng bạc.
Xuân Hạnh từ khi bước chân vào thanh lâu đến bây giờ cũng chưa từng gặp được
ai hào phóng như hắn, không nói nhiều, mà uống liên tục.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Xuân Hạnh cũng đã uống được khoảng 50 chén.
Mặc dù tửu lượng của nàng hơn người nhưng lúc này cũng đã hơi say.
Rượu có thể làm cho bản tính nổi loạn, Xuân Hạnh vốn chẳng phải là nữ tử đàng
hoàng gì, rượu vào càng chẳng cần phải ý tứ gì nữa, nhìn Lưu Phong như cây
ngọc trước gió, xuân tình dâng trào, vẻ mặt lẳng lơ nói:
-Công tử, xuân tiêu rất ngắn, chúng ta lên giường an giấc sớm một chút.
Lưu Phong mỉm cười:
-Thời gian vẫn còn sớm, nàng hãy cùng ta uống vài chén nữa. Như vậy đi, bây giờ nàng uống một chén, bổn công tử sẽ cho nàng một trăm lượng bạc.
“Một trăm?” Xuân Hạnh nhất thời trở nên hồ đồ, song nhãn tinh quang sáng rực
vội vàng nói:
-Công tử, lời chàng nói là thật sao?
Lưu Phong rút ra tờ ngân phiếu một trăm lượng, tiện tay t vào ngực ả. Xuân
Hạnh mừng rỡ như điên, không còn giả thần giả quỷ nữa, tiếp tục điên cuồng
uống rượu.
Mười chén liên tục uống hết sạch sẽ, Xuân Hạnh lúc này đã hoàn toàn không còn
tỉnh táo, toàn thân mềm nhũn, ngay cả đầu cũng gục xuống bàn. Lưu Phong hừ
lạnh một tiếng, hỏi:
-Xuân Hạnh, nói cho ta biết ngươi có đúng là vẫn còn đồng trinh hay không?
‘Vị tửu hậu, thổ chân ngôn’ (uống rượu vào tất sẽ nói thật) câu này quả thực
không sai. Xuân Hạnh nửa say nửa tỉnh lè nhè nói:
-Công tử, không dối gạt chàng, năm mười ba tuổi thiếp đã vào thanh lâu, bán thân cho đến nay đã năm năm, chàng nói xem ta có còn là xử nữ hay không?
Nói xong nàng dùng tay gạt hết đống bát đĩa trên bàn xuống, tiếp tục ngủ.
“Ha, may mà ta cơ trí hơn người, bằng không hôm nay đã trở thành con lừa đen.”
Lưu Phong thầm mắng trong lòng con mụ xú ma ma vô lương tâm.
“Xuân Hạnh ơi!” hắn dùng tay lay động thân hình của nàng, gọi dậy. Lưu Phong
muốn thừa dịp này tìm hiểu xem mụ xú ma ma lừa gạt hắn như vậy không biết còn
mục đích gì khác không. Theo phân tích của hắn thì hắn ra tay hào phóng như
vậy, đáng ra mụ xú ma ma phải tiếp đãi chu đáo chứ sao lại bày trò lừa gạt hắn
như thế này?
“Xuân Hạnh, nàng rõ ràng là không còn xử nữ nữa, vì sao ma ma của ngươi còn
kêu ngươi đến bồi tiếp ta?” Lưu Phong tiếp tục tra hỏi.
Xuân Hạnh mê man hồ đồ, suy nghĩ một lát rồi nói:
-Ma ma nói chuyện này là do chủ nhân phân phó.
“Công tử, để thiếp nói cho chàng biết một bí mật.” Xuân Hạnh cố gắng ngước đầu
lên nhìn Lưu Phong, cười cười nói:
-Ta đã mắc bệnh hoa liễu.
“Mẹ cha tổ tông mười tám đời đứa nào là chủ nhân nơi này. Lão tử và hắn làm gì
có thâm cừu đại hận mà hắn sử dụng thủ đoạn âm độc này đối phó với ta. Chó
chết thật.” Lưu Phong trong mắt hiện rõ sát khí bừng bừng, hận không thể băm
vằm chủ nhân của Phong Nguyệt lâu ra thành trăm mảnh.
“Xuân Hạnh, chủ nhân của nàng là ai? Hắn bây giờ đang ở đâu?” Lưu Phong thật
sự có điểm khó hiểu, bản thân mình đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hạ
sơn, quan hệ xã hội của hắn cực kỳ đơn giản, mới chỉ gặp qua vài người. Không
biết tại sao lại bị ám toán ác độc như vậy, đối phương đương nhiên là muốn
tặng cho hắn một món quá gọi là ‘bệnh hoa liễu’. Thật sự quá ác độc.
Xuân Hạnh cố gắng vung tay lên, mơ màng nói tiếp:
-Chủ nhân chính là chủ nhân chứ ai.
Nói xong những lời này, Xuân Hạnh gục xuống bàn, mặc cho Lưu Phong tra hỏi đủ
kiểu cũng chỉ trả lời một câu như vậy.
Lưu Phong hạ sơn vốn nghĩ sẽ phong lưu khoái hoạt một phen, chuẩn bị được nếm
mùi vị trinh nữ, ai ngờ lại bị lừa gạt, trong lòng hắn bây giờ rất bực bội tức
tối, quyết định nhất định sẽ tìm hiểu cho bằng được đám người này tại sao lại
lừa gạt hắn.
Suy nghĩ một hồi, Lưu Phong quyết định tạm thời sẽ âm thầm tuân theo sự an bài
của đối phương, sau đó sẽ từ từ vén bức màn này lên.
Quyết định như vậy, Lưu Phong bèn ôm lấy Xuân Hạnh, đặt lên giường, sau đó cẩn
thận dán lỗ tai vào sát tường, vận dụng chân nguyên linh khí sử dụng ‘Linh
thính’.
Quả nhiên là bên kia bức tường có tiếng hô hấp truyền đến. Thật là may mắn,
bên kia đúng như dự tính của hắn, có người nghe lén, may mà lúc nãy nói chuyện
với Xuân Hạnh hắn đã nói rất nhỏ.