Song thủ Lưu Phong loạn động, chà xát nhịp nhàng với nhịp vặn vẹo trên bờ mông
tròn lẳng của Tố Nương.
Cho đến giờ Lưu Phong vẫn chưa hiểu được tại sao Tố Nương lại trở nên chủ động
như vậy?
Sau khi liên tục xuất khí hai lần, Tố Nương mới yên tĩnh ôm cổ Lưu Phong, khóe
mắt ngân ngấn lệ, hai má đỏ hây hây cùng khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Hôm nay thật sự ngoài dự liệu của Lưu Phong, hai lần hoan ái vừa rồi, Tố Nương
hoàn toàn chủ động, không có chút nào ra dáng giống như xử nữ. Hơn nữa cả hai
lần đều là Tố Nương cưỡi ngựa, Lưu Phong làm ngựa cho nàng cưỡi, cảm giác đảo
ngược làm cho hắn cảm giác thập phần khoái hoạt.
Đương nhiên loại sự tình này Lưu Phong có cầu cũng chẳng được. Hắn thật sự
thích đàn bà chủ động kích tình. Ở trên giường, nữ nhân càng dâm đãng hắn càng
hưng phấn.
Sau khi dư âm khoái hoạt của cuộc hoan ái tan hết, Lưu Phong ôm Tố Nương trong
lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Tố Nương tỷ tỷ, thật là nhìn không ra nàng lợi hại như
vậy. Có thật là nàng vẫn còn là xử nữ không?”
Tố Nương dịu dàng nói, trong giọng pha lẫn khẩu khí bất mãn: “Đại bại hoại
chàng đó, đã chiếm được tiện nghi người ta rồi còn hỏi như vậy. Công phu của
Tố Nương thật sự không tồi phải không? Nhưng thật sự người ta vẫn còn là xử nữ
đó.”
Lưu Phong cười nói: “Tố Nương tỷ tỷ, nàng đem tấm thân xử nữ cho ta, không
phải là muốn ta chăm sóc nàng cả đời đó chứ?”
Tố Nương giả vờ cả giận nói: “Chàng nói vậy là ý gì? Có phải là xong việc rồi
định chạy làng bỏ rơi người ta phải không?”
Lưu Phong không khỏi cứng lưỡi. Thật sự muốn hắn thu nạp nàng cũng không phải
không có biện pháp, chỉ là hắn không biết ăn nói làm sao với Trương mỹ nhân
biến thái kia thôi.
Không đợi Lưu Phong mở miệng, Tố Nương đã mỉm cười: “Chàng không cần bận tâm,
Tố Nương không cần chàng chịu trách nhiệm, chúng ta chỉ là tình một đêm mà
thôi”.
Tình một đêm? Lưu Phong trong lòng không khỏi hoan ca ầm mỹ, thầm nghĩ: đúng
là đàn bà thành thục có khác.
“Thiếu gia, Tố Nương còn muốn nữa”
Lưu Phong hốt hoảng: “để lần sau đi…”, thường nói lần đầu tiên từ xử nữ biến
thành đàn bà không thể chịu được nhiều lần, thế nhưng Tố Nương thì lại khác,
hai lần vừa rồi chưa đủ thỏa mãn”con mèo nhỏ” của nàng.
Tố Tố cười khẽ cười kiều mị, nhẹ nhàng vuốt ve côn bổng ỉu xìu của Lưu Phong
nói: “Trông thật đáng thương a, cho phép tiểu đệ đệ chàng nghỉ ngơi vài ngày.
Vài ngày nữa nhân gia sẽ lại tìm chàng.”
“Thiếp ra ngoài trước, một lúc nữa chàng hãy ra, tránh để cho Phượng Vệ trông
thấy” Tố Nương vừa mặc lại trang phục vừa nói.
…
Rời khỏi phòng, sắc trời đã sáng rõ. Lưu Phong có tật giật mình, lặng lẽ lui
vào lý ốc.
Ăn xong điểm tâm, Hồ An hớt hải chạy tới báo tin cho hắn Thiên Thượng Nhân
Gian xảy ra chuyện, mời Lưu Phong qua xử lý.
Lưu Phong nhất thời không khỏi ngỡ ngàng, Thiên Thượng Nhân Gian có Kim Long
Bang, thủ bị phủ, lại có Cẩm Y Vệ, ba thế lực coi sóc, tự nhiên không có mấy
người dám đến đây làm loạn. Mà Hồ An vừa đến nói rằng đối phương có địa vị vô
cùng lớn, cho dù Vương Bảo Nhi cũng không xử lý được.
Vừa đến nơi, Vương Bảo Nhi cùng tất cả chưởng quỹ của Thiên Thượng Nhân Gian
đã có mặt đợi Lưu Phong.
“Nói đi, tình hình ra sao?”
“Công tử gia, là như thế này, sáng sớm nay có vài khách nhân nói là khách của
Yến Vương phủ, phụng lệnh Yến Vương tam công tử Chu Cao Phi đến đây lựa chọn
vài vũ công thành thục vũ thoát y đến Yến Vương phủ biểu diễn. Chúng ta đã từ
chối bọn họ, nhưng bọn họ biểu hiện vô cùng bá đạo. Vì lo lắng thân phận của
đối phương nên mọi người không dám tự tiện xử lý, không còn cách nào khác hơn
là mời huynh tới đây…” Thanh Âm kể lại tường tận cho Lưu Phong.
Đúng lúc đó, mấy tên tri khách của Yến Vương phủ cười nói huyên náo đi tới:
“Chưởng quỹ, thế nào rồi? Đã nghĩ thông suốt chưa? Bọn ta cần mười vũ nữ thoát
y. Chỉ cần các ngươi đồng ý, Yến Vương Phủ sẽ trả các ngươi gấp mười lần.”
Thanh Âm nở nụ cười duyên đáp lại: “Các vị đại nhân, ta đã nói rõ ràng rồi mà,
các cô nương ở Thiên Thượng Nhân Gian không ai muốn rời xa khỏi đây.”
“Đây là ý tứ gì?” tên tri khách cầm đầu sắc mặt đại biến, lớn tiếng hỏi.
Lưu Phong hắc hắc cười một cách gian xảo, nói theo: “Lời Thanh Âm nói rất dễ
hiểu, ta nghĩ chỉ cần là người có chút đầu óc đều có thể dễ dàng hiểu ý của
nàng. Không biết hai vị đây có hiểu không?”
“Hỗn trướng, ngươi là ai? Ta nói chuyện cùng chưởng quỹ, ngươi có tư cách gì
nói chen vào?” một tên tri khách cao lớn bước lên phía trước, ma quyền sát
chưởng, đôi mắt nhỏ tí hi, thoạt nhìn khiến cho người ta có cảm giác như người
đứng trước mặt là người mù.
“Lão Tam, quay lại, như vậy không có quy củ.” tên tri khách cầm đầu thấy Vương
Bảo Nhi đối diện Lưu Phong nói chuyện hết sức cung kính, rõ ràng hắn tuyệt đối
không phải người thường.
“Vị huynh đệ này, xin hỏi phải xưng hô thế nào?” tên tri khách cầm đầu vô cùng
lễ phép hỏi Lưu Phong.
Vương Bảo Nhi vội vàng giới thiệu: “Vị này là đại lão bản của chúng ta-Phượng
Viên Lưu Phong.” Vương Bảo Nhi cố ý nhấn mạnh hai chữ Phượng Viên, ngầm ý nhắc
nhở tri khách Yến Vương Phủ: muốn gây sự trước hết nên cân nhắc nặng nhẹ.
Tên tri khách nọ đứng lên, chắp tay cười nói: “Nguyên lai là công tử gia, hạnh
ngộ, hạnh ngộ. Công tử, nguyên lai là như thế này, do Chu tam công tử nhớ màn
vũ thoát y hồi trước nên đã lệnh chúng ta tìm mười vũ nữ thoát y về biểu diễn
tại Yến Vương phủ. Vị Thanh Âm chưởng quỹ này đã nói với chúng ta: chờ người
lại mới có thể làm chủ chuyện này. Bọn tại hạ cũng đành chờ tại nơi này, chẳng
biết công tử có nể mặt chút không?”
Lưu Phong lạnh nhạt hỏi: “Thanh Âm, có đem quy củ Thiên Thượng Nhân Gian nói
qua cho mấy vị đây không?”
“Có.” Thanh Âm vội trả lời
“Theo quy củ, ngoại trừ trường hợp đôi bên tương hợp các cô nương đồng ý, hoặc
giả trở thành lão bà của người ta. Nếu không, tất cả các cô nương còn lại ở
Thiên Thượng Nhân Gian sẽ không được phép mua qua bán lại.” Thanh Âm nói xong,
đứng sau lưng Lưu Phong bật cười khanh khách như lũ xã hội đen đang đàm phán.
Tên tri khách nọ nghe vậy, lạnh lùng nói: “Không có quy củ không thành phương
viên, Thiên Thượng Nhân Gian có quy củ là chuyện tốt, bất quá, quy củ cũng tùy
từng đối tượng. Chẳng lẽ không thể phá lệ cấp cho Chu tam công tử chút mặt
mũi?”
Nực cười, lão tử và Yến Vương phủ đã ở thế đối lập, bảo lão tử cho các ngươi
mặt mũi sao? Nằm mơ đi. Chu tam công tử thì sao? Lão tử chẳng những không để
gái cho ngươi mà còn cướp vị hôn thê của ngươi, xem ngươi làm gì được lão tử.
“Phá lệ? Ngươi bảo có được không?” Lưu Phong liếc mắt đánh giá tên tri khách
nọ, khóe môi khẽ mỉm cười hỏi lại.
Tên tri khách nọ cười cười đáp: “Nếu ta là công tử, dám chắc ta sẽ phá lệ…”
Lưu Phong cười nói: “Nếu ngươi là ta, dám chắc ngươi có thể phụng tống miễn
phí phải không?
Tên tri khách nọ hắc hắc cười nói: “Công tử quả nhiên là người thông minh. Nói
chuyện cùng người thông minh thật là sảng khoái.”
“Đúng vậy, con trai thật sự là vô cùng thông minh. Điều này ai cũng có thể
công nhận. Nhưng ta phỏng đoán con trong khi sinh đầu rơi xuống đất”. Lưu
Phong buồn bã cười nhạt.
Tên tri khách nọ nhất thời sửng sốt, vẻ mặt rồi bời không hiểu nổi ngụ ý bên
trong.
Vương Bảo Nhi hé miệng cười trộm, thầm nghĩ: người này quả nhiên ngu ngốc, câu
nói như vậy cũng không hiểu thâm ý bên trong. Nhìn vẻ mặt người nọ, Vương Bảo
Nhi đột nhiên tràn ngập tin tưởng vào trí tuệ mình, một loại cảm giác ưu việt
xông lên trong lòng.
Thanh Âm thành thật nhắc nhở vị tri khách nọ: “Ý của công tử gia là: đại nhân
ngươi nha, trong khi sanh đầu đập xuống đất, đầu óc có vấn đề.”
Sắc mặt tri khách nọ biến đổi kịch liệt, bây giờ đã hiểu ý Lưu Phong đang chửi
hắn. Bất quá, hắn cũng không chút tức giận, thoạt nhìn bỗng trở nên âm trầm,
nở nụ cười nói: “Công tử nói chuyện vô cùng phong phú. Bất quá ta cũng phải
nhắc nhở công tử một câu. Chúng ta chính là phụng mệnh Chu tam công tử. Công
tử cho dù không nhìn mặt tăng cũng chẳng nể mặt phật sao?
“Chu tam công tử… thôi được rồi, nói cả nửa ngày ta vẫn không rõ Chu tam
công tử này rốt cuộc là cái loại gì?” Lưu Phong tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu muốn
thỉnh giáo.
“Công tử, con người ta nhẫn nại có giới hạn.” người nọ lạnh lùng”ngươi lần nữa
nói lời vũ nhục Chu tam công tử là có ý gì?”
“Ngươi nhẫn nại?” Lưu Phong lập tức cười thất thanh, ”ngươi cũng biết con
người ta nhẫn nại có giới hạn ư? Ta không muốn nói nhảm cùng ngươi nữa. Nói
trắng ra đi, rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
“Công tử, ta nói lại lần cuối cùng, Chu tam công tử muốn tìm mấy người biểu
diễn vũ thoát y về biểu diễn ở Vương phủ, không biết ý công tử thế nào?” Người
nọ nhìn liếc mắt nhìn Thanh Âm, khẩu khí cung kính tựa như chưa từng có xuất
ra những lời nặng nề vừa nãy vậy.
“Quy củ của Thiên Thượng Nhân Gian không thể phá bỏ. Nếu cái vị gì Trư công tử
(nó chơi chữ, Chu 朱 với Trư 猪 đọc vần phết đấy chứ) quả thật yêu thích các cô
nương Thiên Thượng Nhân Gian thì ta có thể xem xét một chút.” Lưu Phong kiên
nhẫn giải thích.
“Là Chu tam công tử, không phải là cái gì Chu.” Tên tri khách nọ nhấn mạnh.
Lưu Phong chợt hiểu ra: “Đúng rồi, không phải trư.”
Người nọ cười lạnh hỏi: “Công tử, ngươi chẳng lẽ để ta cứ như vậy về đối mặt
với Chu tam công tử sao?”
“Đương nhiên, không có quy củ thì không thành phương viên, Thiên Thượng Nhân
Gian là sản nghiệp của ta, sao có thể vì một người, cái gì trư mà phá lệ. Vẫn
là câu nói kia, nếu quả thật cái gì trư kia muốn kết hôn với các cô nương
Thiên Thượng Nhân Gian thì ta còn có thể xem xét một chút.” Lưu Phong lạnh
nhạt trả lời.
“Công tử, ngươi không phải đang nói chơi đó chứ? Chu tam công tử là than phận
gì, làm sao có thể cưới kỹ nữ làm vợ?” người nọ bất mãn nói.
Nói đến kỹ nữ, sắc mặt Thanh Âm nhất thời đại biến, nổi giận nói: “vị đại nhân
này, xin chú ý cách dung từ. Các cô nương của chúng ta là nghệ thuật biểu diễn
giả, không phải kỹ nữ. Nếu Chu tam công tử nhà các ngươi muốn tìm kỹ nữ, thì
ta thấy các người đi nhầm chỗ rồi.”
“Công tử, việc gì phải cùng người xa ngàn dặm đối địch, Chu tam công tử nhà
chúng ta rất muốn cùng người kết giao bằng hữu.” Người nọ thấy cứng không được
bắt đầu chuyển sang mềm dẻo.
Kết giao bằng hữu, mấy lần hắn muồn giết ta, hai nhà nhất định là địch nhân,
Lưu Phong lạnh lùng nói: “Những gì cần nói ta đều đã nói. Hai vị nếu nghe
không hiểu hãy về mà chậm rãi nghĩ đi, nha.”
“Công tử, bất quản ngươi có nguyện ý hay không, nói thì ta vẫn phải nói.”
Người nọ cao giọng nói: “Người không muốn Thiên Thượng Nhân Gian Ngu Nhạc
Thành phát triển tại Yến kinh sao? Kinh tế ở Yến kinh không thể so với Giang
Nam sao? Công tử nên mở mắt nhìn xa một chút.”
Lưu Phong hừ một tiếng, cười nói: “Ta vốn tầm nhìn hạn hẹp, không nhìn được
xa, chỉ có thể thấy ích lợi trước mắt. Như vậy đi, đợi khi nào ta nghĩ lại,
muốn mở rộng ở Yến kinh rồi hãy nói.”
“Công tử, ngươi có nghĩ là Chu tam công tử đối với lời nói của ngươi có hài
lòng không?” tên tri khách nọ biết rằng Lưu Phong vô cùng kiêu ngạo. Nếu là
trước kia khẳng định hắn đã không chịu đựng nổi mà ra tay rồi. Đáng tiếc thế
lực Phượng Viên sau thật quá lớn. Uy hiếp một chút thì được nhưng đánh người
thì khẳng định là không được. Yến vương mặc dù thế lớn nhưng cũng không vì Chu
tam tìm đàn bà mà gây xung đột với Phượng Viên.