“Huống hồ ta cũng chưa có bại, ta vẫn còn khả năng tái chiến.” Nói xong hắc
ảnh miễn cưỡng cầm chắc trường kiếm trong tay.
Hắc ảnh lúc này tựa hồ như phát điên, ánh mắt trở thành đỏ rực, miệng rú lên
như quái thú.
“Mẹ nó thằng này điên rồi.”
Lưu Phong âm thầm cảnh giác, nhuyễn kiếm trong tay phát ra bích ngọc quang
mang, mang theo lôi đình khí thế phá thiên diệt địa. bắn ra.
Hắc ảnh chống đỡ rất khó khăn. Cường đại công kích của Lưu Phong khiến cho
thân thể hắn run lên bần bật. Sắc mặt tái nhợt.
Ngay khi Lưu Phong tưởng rằng hắn đã không còn khả năng chiến đấu nữa thì bóng
đen lại xuất hiện kỳ tích. Hắn đột nhiên phát ra một tràng cười quỷ dị, làm
cho người ta quả thực lạnh gáy.
Lưu Phong nghe xong tràng cười, bất giác trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh hãi.
Nguyên nhân là vì hắc ảnh đã vô thanh vô tức tiêu thất. Lưu Phong không còn
cảm nhận được khí tức của hắn nữa.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì hắn đã tưởng mình đang nằm mơ.
Lưu Phong cẩn thận vận chuyển chân nguyên linh khí, phóng xuất ra thần thức
truy tìm khí tức của hắc ảnh. Nhưng cho dù hắn đã dùng đủ mọi cách cũng không
cách nào tìm ra hắc ảnh.
Đột nhiên hắn cảm giác được sau lưng mình có gì đó khác lạ. Xoay người lại đã
thấy không biết tự bao giờ hắc ảnh đang trừng mắt nhìn hắn.
“Ta sẽ giết ngươi.” Hắc ảnh tựa như biến thành một kẻ khác. Sắc mặt lạnh lùng
như thây ma. Mi tâm xuất hiện sát khí dày đặc.
Một cỗ khí tức tà dị từ thân thể hắc ảnh theo gió tỏa ra. Lưu Phong bất giác
kinh hãi nhíu mày. Hắc ảnh này như thế nào lại tỏa ra khí tức tà ác như vậy?
Hắc ảnh hét lên một tiếng, trong tay phóng ra một đạo hắc mang, bắn đến Lưu
Phong.
Lưu Phong thần sắc bình tĩnh, kiếm quyết dẫn động, tạo thành kiếm khí phòng
thủ.
Giữa không trung, Lưu Phong và hắc ảnh hòa nhập vào nhau phong cuồng chém
giết. Kiếm quang mịt mù, hắc khí sung mãn. Hai đạo kiếm khí quấn quýt lấy
nhau.
Một lúc sau lưỡng đạo kiếm khí hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau.
Hắc ảnh tựa hồ vẫn không hài lòng với kết quả này, trong mắt bắn ra một tia
sát khí, rống lên, thân thể thiểm điện lao về phía Lưu Phong.
Áp lực cường đại lập tức ập đến, cuồng phong gào thét tạo thành một hắc sắc
phi kiếm đâm thẳng vào tim Lưu Phong.
Lưu Phong sắc mặt trắng bệch, nghiến răng chống đỡ, hai chân liên tục thối lui
về phía sau để giảm áp lực. Lúc này đột nhiên một tiếng chim vang lên. Một đạo
thanh quang tựa như lưu tinh xẹt vào giữa hai người.
“Ầm, ầm!”
Một âm thanh chấn động thiên địa vang lên. Lực công kích của hắc ảnh hoàn toàn
nện lên đạo thanh quang tiêu thất. Lưu Phong cũng nhờ thế chỉ bị phản lực chấn
bay đi. Khí huyết nhộn nhạo, quay cuồng, giống như bị trọng chùy nện vào ***g
ngực.
Hắc ảnh không giết được Lưu Phong không cam lòng, Lưu Phong chưa đứng vững đã
thấy hắc ảnh cầm trường kiếm lao tới.
Kiếm quyết thập phần quái dị, trường kiếm trong tay biến thành màu đen sẫm,
hắc sắc kiếm khí phong cuồng chém đến.
“Phi nhi, tránh ra, để ta đối phó” Lưu Phong đã nhận ra đạo thanh quang đó
chính là Phi nhi. Có Phi nhi lược trận hắn hoàn toàn yên tâm tâm. Quyết định
sẽ tự mình chiến đấu với hắc ảnh. Chiến đấu sẽ khiến người ta tiến bộ. Đổ máu
sẽ khiến người thành thục.
Hắc ảnh hết lần này đến lần khác vẫn không giết được Lưu Phong thế nhưng vẫn
không chịu buông tha. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một ý niệm, đó là giết chết
Lưu Phong.
“Ta sẽ giết ngươi!” Hắc ảnh lại một lần nữa phát ra câu nói này cứ như một con
robot vậy. Bất quá trong lòng hắn càng lúc càng rối loạn. Chỉ một mình Lưu
Phong đã không giết được. Bây giờ Lưu Phong lại có thêm trợ thủ, khả năng hoàn
thành nhiệm vụ càng thêm khó khăn. Bất quá hắn không còn sự chọn lựa nào khác.
Lưu Phong tâm bình khí hòa, nắm chắc nhuyễn kiếm trong tay, kiếm quyết như bão
táp mưa sa chém ra. Hắc ảnh mặc dù điên cuồng công kích liều mạng nhưng cũng
không cách nào phá vỡ phòng ngự của Lưu Phong.
Ngay lúc này đột nhiên Phi nhi tra tra kêu lên báo cho hắn biết có người đang
tới.
Quả nhiên trong chốc lát, tại giữa cao không xuất hiện một đạo quang huy chói
mắt. Một lão đầu thân bận đạo bào, ngự kiếm đi đến.
Hắc ảnh tưởng rằng đó là trợ thủ của Lưu Phong, trong lòng không khỏi cảm thấy
tuyệt vọng.
Lưu Phong lại tưởng đó là trợ thủ của hắc ảnh, trong lòng cũng chấn động.
Phi nhi ngay lập tức vỗ cánh bay ra phía trước chủ nhân, sẵn sàng nghênh đón.
Từ trang phục của người mới đến thì có thể đoán rằng đó là một đạo sĩ. Đạo sĩ
này đối với Phi nhi tựa hồ có chút kinh ngạc: “Thần điểu? Đây có phải là thần
điểu mà gần đây đã làm cho Vân Mộng trạch dậy sóng. Thần điểu đạt đến Nguyên
Anh kỳ cảnh giới.”
“Xinh hỏi phía trước có phải là Cẩm y vệ Tuần Sát Sử Lưu Phong?” Lão đạo không
muốn gây hiểu lầm cho song phương phía trước vội lên tiếng trước.
Lưu Phong kinh hãi, người mới đến có thể biết được thân phận Cẩm y vệ của mình
hiển nhiên là người trong quan trường, còn không thì phải có quan hệ với Cẩm y
vệ.
“Tôn giá là người phương nào? Tại hạ chính là Lưu Phong.” Lưu Phong bây giờ
cũng bình tĩnh, cảm thấy bớt lo. Từ khẩu khí của người này, xem ra là bạn chứ
không phải địch nhân.
“Lão đạo chính là Trương Thiên Sư hiện nay là Cung phụng của Cẩm Y Vệ” Trương
Thiên Sư từ ngày rời khỏi hoàng triều cho đến nay liền trở thành Cẩm Y Vệ Cung
phụng. Đừng xem thường Cung phụng. Mặc dù là chỉ tương đương với quan viên cửu
phẩm thế nhưng lại cầm Tử Hư Chân Long Lệnh trong tay. Cũng đại biểu cho thánh
thượng, có thể điều động toàn bộ Cẩm Y Vệ. Ngay cả Vệ Trường đại nhân trong
truyền thuyết cũng không thể so sánh được.
Cẩm Y Vệ Cung Phụng? Không biết. Trương Thiên Sư? Danh hào này cũng không biết
nốt.
“Nguyên lai là Thiên Sư. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Lưu Phong một kiếm chém
ra bức lui hắc ảnh sau đó lùi lại xoay người chắp kiếm thi lễ.
“Công tử cũng biết lai lịch của đạo hữu này?” Trương Thiên Sư chỉ vào hắc ảnh
mà hỏi.
Lưu Phong lắc đầu nói: “Không biết, người này quật cường, cho dù chết cũng
không chịu nói ra chủ nhân phía sau.”
“Không thành vấn đề, công tử chỉ cần bắt lấy hắn, lát nữa Phùng Nguyệt và Bạch
Thọ sẽ dẫn thêm viện binh đến. Bản lĩnh hỏi cung của Cẩm Y Vệ rất lợi hại.”
Lưu Phong nghe vậy mới hoàn toàn tin tưởng vào thân phận của lão đạo này. Có
khả năng sai khiến Phùng Nguyệt và Bạch Thọ quả thật Cung Phụng thật có quyền
năng rộng lớn.
“Thiên Sư, người đợi một lát nhé. Xem ta thu thập tên tặc nhân này.” Lưu Phong
cố tình trước mặt vị hành gia này biểu diễn một chút.
“Huynh đài kia, ngươi không phải muốn giết ta hay sao? Xin mời.” Lưu Phong rất
lịch sự thể hiện động tác mời gọi đối thủ.
Hắc ảnh bị thái độ ngạo mạn, tự tin của Lưu Phong làm cho phát cuồng.
Hắn như một cơn gió lốc ập đến, toàn lực chém giết.
Nhuyễn kiếm bắn ra kiếm hoa đầy trời, trong đó có vài đạo bạch sắc kiếm quang
hình thành thực thể xuyên phá vào chỗ sơ hở của hắc ảnh.
Hắc ảnh sắc mặt đại biến, thần sắc có chút sợ hãi, trường kiếm trong tay bay
múa, tựa như hung thần ác sát vậy.
Không ngờ bạch sắc kiếm khí sắc bén, thế như chẻ tre xuyên qua tầng tầng lớp
lớp kiếm ảnh, đâm thẳng vào ngực hắc ảnh. Hắc ảnh hống lên một tiếng, loạng
choạng lùi ra sau. Kiếm ảnh hoàn toàn tiêu tán.
Hắc ảnh cảm giác như đạo bạch sắc kiếm quang nọ đang tiến sâu vào thân thể,
ngũ tạng, kinh mạch trở nên lạnh lẽo khác thường, Bạch sắc kiếm quang cứ như
đang từ từ ăn mòn khí tức của hắn vậy.
Trương Thiên Sư đứng một bên quan chiến, vừa mừng vừa sợ. Không nghĩ đến Lưu
Phong đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ. Thật là ngoài sự tưởng tưởng của lão. Đến bây
giờ Phiêu Hương Cốc đã có năm người đạt đến Kim Đan kỳ cộng thêm một con tiểu
điểu Nguyên Anh kỳ nữa. Thế lực như vậy tại tu chân giới cũng thật là hung
hậu.
May là hắn quyết đoán, lựa chọn giải pháp hợp tác với Lưu Phong. Nếu không thì
sẽ có thêm một địch nhân rất đáng sợ.
Hắc ảnh rống lên một tiếng, toàn thân dâng lên một cỗ khí tức tà ác, giương
nanh múa vuốt, cuồn cuộn bao trùm lấy Lưu Phong.
Chung quanh nhất thời trời đã tối lại càng tối sầm xuống, cuồng phong nổi lên,
mái tóc của Lưu Phong cũng theo gió tung bay phần phật.
Lưu Phong hai hang lông mày nhíu lại, nhuyễn kiếm trong tay phát ra quang mang
chói mắt.
“Ám đan?” Trương Thiên Sư mắt nhìn thấy biến hóa của tu chân nọ, không khỏi
thất kinh kêu lên.
Hắc ảnh tựa như đang chuẩn bị liều mạng, quanh thân khí tức tà ác càng dày
đặc, ngưng tụ lại phảng phất như hình dáng ngọn lửa, chuyển động.
Lưu Phong cắn răng, hữu thủ căng cứng, chém xuống, nhuyễn kiếm hóa thành một
tia chớp bắn ra.
Kiếm quang gần tới nơi. Chỉ thấy hắc ảnh phát ra một tiếng rú bén nhọn, thanh
chấn cửu thiên. Ầm ầm. Một tiếng nổ vang lên. Một cột khói hình nấm bốc lên
trời, lấy hắc ảnh làm trung tâm tỏa ra như sóng biển.
Một cỗ áp lực cường đại xuất hiện, thân thể Lưu Phong vô phương kháng cự,
không cách nào điều khiển được thân thể mình nữa, cỗ khí tức quỷ dị này lập
tức xiết chặt lấy thân thể hắn.
Phi nhi lo lắng nhìn chằm chằm vào không trung.
“Khắc khắc!” Hắc ảnh mắt thấy Lưu Phong không thể thoát ra được sự phong tỏa
của khí tức tà ác, liền phát ra một tràng cười kì dị. Vẻ mặt rất đắc ý.
Ngay lúc này, Trương Thiên Sư ngự kiếm lao tới, xuyên vào cỗ khí tức tà ác.
Tay cầm Tử Hư Chân Long Lệnh, miệng niệm pháp quyết, thôi dẫn lệnh bài phát ra
Tử Hư Chân Long Khí.
Một sự biến hóa nhanh chóng xảy ra. Trương Thiên Sư đi đến nơi nào, khí tức tà
ác liền tiêu tán.
Hắc ảnh sắc mặt đại biến, trong lòng kinh hãi không thôi. Trên mặt lộ ra nét
khó tin.
Bảo vật. Lưu Phong thấy Trương Thiên Sư có lệnh bài lợi hại như vậy, lòng tham
nổi lên. Nghĩ rằng nếu lệnh bài đó của mình thì thật là tốt.
“Công tử, ta đã phá vỡ tà khí của hắn. Bây giờ ngươi cứ yên tâm đánh nhau với
hắn.” Trương Thiên Sư tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của Lưu Phong, vội thu lại
lệnh bài cho vào ngực, lùi ra khỏi chiến trường.
“Không có khả năng… không có khả năng…” Mắt thấy Lưu Phong từng bước từng
bước đến gần mình. Hắc ảnh kêu rú không ngừng, hắn thật sự khó tiếp nhận sự
thật.
“Cái gì mà không có khả năng? Ngươi bây giờ chỉ có duy nhất một cơ hội, đó là
nói ra chủ nhân của người. Nếu không ngươi chỉ có đường chết.” Lưu Phong quan
tâm nhất vẫn là người đứng sau chuyện này.