Hi Du Hoa Tùng – Chương 146: Công tử gia, người nói dối thiếp. – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 146: Công tử gia, người nói dối thiếp.

“A!” Liễu Thanh Nghi duyên dáng kêu to lên một tiếng: “Ghét quá đi, công tử,
tay người đang làm gì đó?”

Lưu Phong cười hắc hắc cúi đầu nhìn xuống, xem ra là hữu thủ của mình làm việc
cũng có hiệu quả đây. Chỉ thấy hơi ướt át, hơi nóng bỏng, hơi mềm mại, hơi…”

“Thanh Nghi, nàng đi theo ta, ta sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất đâu.”
Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Thanh Nghi, nàng có muốn đến làm việc
tại Thiên Thượng Nhân Gian không?”

Liễu Thanh Nghi nghe vậy sắc mặt đại biến, hỏa dục nhất thời đình chỉ: “Công
tử, người muốn đuổi Thanh Nghi đi sao?”

Lưu Phong nhất thời ngạc nhiên. Hắn bản ý là muốn cho Liễu Thanh Nghi đến
Thiên Thượng Nhân Gian làm việc. Thiên Thượng Nhân Gian ngày càng phát triển,
vấn đề về nhân lực tâm phúc cũng làm hắn đau đầu. Lần trước Ân Tố Tố đề nghị
đến Thiên Thượng Nhân Gian làm việc, hắn đã nghĩ đến Liễu Thanh Nghi. Hắn hiểu
được với tài hoa và sự khéo léo của người phụ nữ từng trải như nàng tuyệt đối
có thể trở thành một chưởng quỹ tài năng. Hơn nữa người có thể làm cho hắn tin
tưởng bây giờ rất ít.

“Thanh Nghi, nàng hiểu lầm ý ta rồi. Ta sao lại để cho nàng rời xa ta chứ. Ta
chỉ sợ nàng cả ngày quanh quẩn trong Di Hồng viện đâm ra nhàm chán, nên muốn
cho nàng ra ngoài làm việc.” Lưu Phong vội vàng giải thích.

Liễu Thanh Nghi nghe vậy, sự lo lắng mới biến mất: “Công tử, Thanh Nghi không
muốn đi. Thiếp chỉ muốn là nha hoàn của công tử. Thiếp chỉ muốn ở bên cạnh hầu
hạ công tử.”

Lưu Phong nghe vậy cảm động, lấy tay khẽ nâng cằm nàng lên, hôn lên chiếc
miệng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng một nụ hôn thật sâu.

-Nếu nàng không muốn thì thôi. Ta vốn chỉ sợ nàng nhàm chán.

Liễu Thanh Nghi mở to đôi mắt của mình nhìn hắn, nói: “Công tử, phúc phận lớn
nhất của cuộc đời Thanh Nghi chính là gặp được công tử. Mặc dù biết là không
thể nào ngày nào công tử cũng ở nhà nhưng bất kể là công tử đi đâu người hãy
nhớ Thanh Nghi mỗi ngày đều ở nhà chờ công tử về…”

Lưu Phong sống mũi có chút cay cay. Có một tấm chân tình như thế quả thật là
may mắn.

“Thanh Nghi, ban ngày nàng làm việc nhiều. Ngủ sớm một chút đi.” Lưu Phong
vuốt ve mái tóc của nàng ôn nhu nói.

“Hic!” Liễu Thanh Nghi nghe hắn nói vậy, khuôn mặt tràn đầy vẻ thất vọng, hạ
thể cũng tương tự như vậy, cảm thấy mất mát trống vắng.

“Thanh Nghi, nàng có tâm sự gì vậy?” Lưu Phong ôm nàng từ phía sau. Hai tay
đặt lên bụng nàng. Dáng vẻ rất thành thật.

Liễu Thanh Nghi thoáng do dự một chút, thu lấy dũng khí nói: “Công tử, Thanh
Nghi tưởng… ‘tiểu Thanh Nghi’… đang muốn lớn lên.”

Lưu Phong cố kìm để không bật cười, hai tay từ từ bò lên hai vú, nhẹ nhàng xoa
xoa kích thích. Vài lần như vậy, song nhũ cương cứng tựa như muốn nhảy xổ ra
thoát khỏi trói buộc của áo ngực. Lưu Phong nhân cơ hội này từ phía sau cởi bỏ
áo ngực nàng ra.

“Thanh Nghi, ta sẽ làm cho ‘tiểu thanh nghi’ trở thành đại thanh nghi…” Lưu
Phong hàm hồ kề sát tai nàng nói, một tay lần xuống vùng tam giác trong nội
khố của nàng vuốt ve vùng da thịt nóng ấm nhất của nữ nhân.

Liễu Thanh Nghi rên lên một tiếng, thân thể run lên, giọng đứt quãng nói:
“Công tử, … người có… có thích sờ vào ‘tiểu thanh nghi’ không?”

Lưu Phong trong lòng âm nhạc nổi lên. Liễu Thanh Nghi ngày xưa vẫn thẹn thùng,
bẽn lẽn. Bây giờ lại lớn mật khiêu khích mình. Thật là muốn người ta chết…
sướng mà.

“Thích!”

Lưu Phong khẽ chồm mặt ra phía trước, tìm đến môi nàng, đầu lưỡi tiến nhập vào
miệng nàng, hôn một hơi thật lâu.

Liễu Thanh Nghi rên hư hử trong cổ, không đẩy Lưu Phong ra mà ngược lại hai
tay vít chặt lấy đầu hắn, thủ chỉ nhẹ nhàng thọc sâu vào dày vò mái tóc của
hắn.

“Yeah!”

Ngẩng đầu lên, Lưu Phong thuận tay cởi bỏ nốt nội khố của nàng, vỗ vỗ tay vào
mông nàng: “Thanh Nghi ta cũng muốn chỗ này lớn lên.”

Liễu Thanh Nghi hoàn toàn lõa thể, vừa thẹn vừa hưng hấn hỏi: “Công tử, để
Thanh Nghi thổi tắt đèn đã… Tránh cho bị người khác nhìn thấy.”

Liễu Thanh Nghi nói ra lời này cũng không phải là thừa. Đứng bên ngoài nhìn
vào cửa sổ, từ ánh sáng của ngọn đèn hắt lên cửa sổ, hẳn là có thể nhìn thấy
tư thế, động tác của hai người.”

Lưu Phong nhìn nàng hoàn toàn lõa thể, dục hỏa bốc lên, thật sự không muốn
lãng phí thời gian. Hắn cười hi hi, khẽ búng ngón tay một cái, cách không tiêu
diệt ngọn nến phá đám kia.

Trong bóng tối, Liễu Thanh Nghi nép sát vào người hắn, thì thầm: “Công tử,
người thật là lợi hại.”

“Ồ, ta có gì là lợi hại đâu?” Lưu Phong lúc này rất vô sỉ, côn bổng bắt đầu
dựng đứng lên nhúc nhích trước bụng Liễu Thanh Nghi.

“Công tử, Thanh Nghi bây giờ không còn sợ bổng bổng này nữa.” Liễu Thanh Nghi
khẽ kêu lên, nắm lấy côn bổng đang nhúc nhích, hé mở chiếc miệng anh đào xinh
xắn ngậm lấy côn bổng, từ từ ‘thôn phệ’ nó.

Cũng chẳng biết bao lâu nữa. Lưu Phong thở dốc ra, hừ lên một tiếng. Côn bổng
đang diễu võ dương oai nhất thời xìu xuống, phảng phất như phượng hoàng gãy
cánh vậy.

Liễu Thanh Nghi lúc này chợt ngồi dậy, vẻ mặt đỏ bừng nhìn Lưu Phong cả giận
nói: “Công tử… người gạt thiếp…”

Lưu Phong lau đi mồ hôi trên trán, nghi hoặc hỏi: “Ta lừa nàng cái gì?”

Liễu Thanh Nghi nở nụ cười quỷ dị nói: “Người không phải nói… cái… cái
nước kia… rất ngọt mà.”

“Ọc!”

Lưu Phong suýt chút nữa đã lăn ra mà ngất. Quên mất là mình đã nói với Thanh
Nghi chuyện này.

Thực ra mùi vị của cái thứ tinh trùng, tinh dịch ấy hắn cũng không hề biết.
Chỉ là tại kiếp trước đọc trong vài cuốn sách dâm thư có nói thứ dịch thể này
có vị rất ngọt nên mới nói lại cho Thanh Nghi nghe.

Tiền thế, lúc học đại học, hắn đã cùng một số bạn học tranh cãi kịch liệt về
vấn đề này. Bất quá cuối cùng không tìm được đáp án thuyết phục.

Riêng bản thân Lưu Phong, hắn cho rằng có một ngàn nữ nhân thì khi ăn dịch thể
này sẽ cảm nhận thành một ngàn mùi vị khác nhau.

Kỳ thật tiền thế hắn rất muốn kiểm tra vấn đề này nhưng vẫn không có cơ hội
thực hiện được. Đình Nhi thì sống chết cũng không chịu ăn cái thứ nước quỷ
quái này.

Bây giờ hắn đã có cơ hội kiểm chứng, hơn nữa cơ hội này lại đột nhiên mà tới.

Cảm tạ lão thiên, cảm tạ đất mẹ… Lưu Phong thầm cảm thấy vui mừng. Cuối cùng
sự nghiệp nghiên cứu xem tinh dịch có mùi vị gì của hắn đã có thể thành công.

“Thanh Nghi bảo bối của ta. Mau nói cho ta biết là rốt cuộc ngươi cảm thấy
được mùi vị của nó như thế nào?”

Liễu Thanh Nghi đỏ mặt, lắc đầu lia lịa nói: “Công tử, người thật là đáng
ghét…”

Ta ngất, xem ra nữ nhân đều như nhau. Trước kia ta cũng từng hỏi vấn đề này
với một người bạn gái học chung đại học, ai ngờ nàng cũng nói y như thế, ngươi
thật là đáng ghét a!

“Thanh Nghi nói nhanh đi nào, cuối cùng là nó có vị như thế nào?”

Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong truy vấn, cúi đầu lí nhí nói: “Không có vị gì
hết.”

Không có vị gì?? Lưu Phong không nghĩ ra lại có kết quả này. Không đúng, một
ngàn nữ nhân nuốt dịch thể này phải có một ngàn vị khác nhau chứ. Ta phải thử
với Vương Đông Đông… à không, với Ân Tố Tố xem sao.

“Thanh Nghi, hay là thử lại lần nữa?” Lưu Phong trong cõi lòng đầy mong chờ
nàng sẽ thử lại lần nữa.

“Chán ghét.” Liễu Thanh Nghi duyên dáng mắng yêu hắn, chợt nhận thấy côn bổng
của hắn không biết tự lúc nào lại bắt đầu lớn lên. Lập tức điều khiển hạ thân
của mình muốn nghênh đón côn bổng của hắn. Ăn thì vẫn muốn ăn, nhưng phải để
chỗ khác ăn.

Lưu Phong cười vô sỉ nói: “Lúc nãy nàng ăn bằng miệng trên thì bây giờ ăn bằng
miệng dưới vậy.” Nói xong hắn chậm rãi từ từ trườn thân thể của mình lên người
Liễu Thanh Nghi.

Trong đêm chỉ còn nghe thấy âm thanh rên rỉ khoái lạc của nữ nhân, hòa cùng
tiếng thở dốc của nam nhân, theo gió đêm truyền ra ngoài…

Ngày mai chính là ngày Bạch gia thương hội bắt đầu. Sáng sớm nay Bạch Vũ đã
dậy sớm đến gõ cửa phòng Lưu Phong: “Đại ca, hôm nay người có thể dậy sớm một
chút được không? Bạch gia thương hội sắp diễn ra, làm sao bây giờ?

Lưu Phong hôm nay thật sự không muốn đi ra ngoài. Tối hôm qua hắn bị Liễu
Thanh Nghi miệng trên miệng dưới ăn hết… sức lực. Bây giờ hai chân nhũn ra,
phải nghỉ ngơi một ngày mới được.

“Ây, hôm nay ta không đi được.” Lưu Phong nói vọng ra.

Bạch Vũ hiển nhiên là không dễ dàng bỏ qua như vậy, đứng lì ở cửa phòng hắn
suốt nửa ngày. Báo hại hắn và Liễu Thanh Nghi ngay cả động tác nhỏ cũng khó
thoải mái.

Buổi chiều Vương Đông Đông lại tuân mệnh phụ, huynh tìm Lưu Phong ra ngoài nói
chuyện.

Bạch Vũ đối với tình huống này không có biện pháp nào khác. Hắn ra ngoài cùng
nữ nhân hội ước. Nàng không phải thê tử của hắn đương nhiên không thể quản
được việc này. Chỉ có thể miễn cưỡng dặn dò Lưu Phong quay về sớm: “Đại ca,
nhất định phải về sớm. Muội đợi huynh.” Ánh mắt u oán, chẳng giống như muội
muội nhìn ca ca chút nào.

Trên đường đi, Vương Đông Đông vẫn chiếu lệ ôm lấy tay hắn. Dựa theo Vương Bảo
Nhi nói thì điều này có thể làm cho tình cảm nam nữ tăng lên.

“Vị… tiểu cô nương lúc nãy cũng là tiểu tình nhân của chàng sao?” Vương Đông
Đông có chút cảm giác đắng đắng trong miệng, hỏi hắn.

Lưu Phong nghiêm nghị nói: “Đông Đông, cái này không thể nói lung tung được.
Cái… vị cô nương kia là nghĩa muội của ta. Quan hệ rất trong sáng thuần
khiết.”

Thuần khiết, trong sáng? Vương Đông Đông trong lòng cười lạnh một tiếng.

Lưu Phong thấy Vương Đông Đông không tin, thanh minh tiếp: “Chúng ta thật sự
là huynh muội kết bái.”

Huynh muội kết bái? Liễu Thanh Nghi cũng là nha hoàn mà hắn cũng không ***ng
đến. Ngay cả Vương Bảo Nhi gần đấy cũng không ngủ với nha hoàn nữa. Chẳng lẽ
đại sắc lang này lại thật sự là chính nhân quân tử?

Nhìn Vương Đông Đông, Lưu Phong trong lòng cười thầm nghĩ: “Ngươi tin cũng
được, không tin cũng chẳng sao. Ta cũng chả hơi đâu mà giải thích.

Hai người sau đó tiếp tục như cũ, ăn cơm đối ẩm. Sau đó tiếp tục dạo phố ngắm
trăng. Chờ khi đưa Vương Đông Đông trở về Thủ bị phủ xong. Lưu Phong thong thả
trở về Phượng viên. Chỉ là lần này so với những lần trước có một sự khác biệt.
Hắn cảm giác được một cỗ sát khí từ phía trước truyền lại. Một hắc ảnh không
biết tự bao giờ đang đứng chắn trước mặt hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.