Hi Du Hoa Tùng – Chương 145: Vương Đông Đông tống tình – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 145: Vương Đông Đông tống tình

Lưu Phong nhìn sang chỉ thấy sắc mặt nàng vẫn thản nhiên tuy nhiên bên tai
thoáng hồng lên. Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước như trước.

Vương Bảo Nhi chỉ điểm cho nàng về tình yêu kỳ thật cũng không nói cho nàng có
phương pháp chộp lấy tay nam nhân như vậy. Nhưng Vương Đông Đông lại thực
hiện. Nguyên nhân là Vương Đông Đông muốn thử một chút mùi vị bên nam nhân như
thế nào. Sự thật đã chứng minh cho nàng biết loại cảm giác này cũng thật là
tốt. Ít nhất nàng cũng cảm giác được dựa vào thân thể cường tráng, vững chãi
của Lưu Phong quả thật là ấm áp.

Lưu Phong không nghĩ tới nàng lại có cử chỉ như vậy. Đàn bà thật là khó đoán.
Bất quá hắn cũng không cự tuyệt, thả lỏng tay phối hợp với nàng. Ánh mắt nhìn
vào cặp mắt của nàng.

Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Lưu Phong. Vương Đông Đông cảm thấy thẹn
thùng bối rối.

“Nàng e ngại sao?” Lưu Phong bình thản nói.

Vương Đông Đông gật đầu, sau đó lắc đầu.

Sự thật nàng cũng không biết loại cảm giác này như thế nào nữa. Cũng có chút
sợ hãi nhưng cũng có chút hưng phấn kích thích. Từ khi sinh ra, đây là lần đầu
tiên nàng nắm tay một nam nhân. Vương Đông Đông bất giác trống ngực đập càng
ngày càng nhanh.

“Công tử… ngươi có thích ta không?” Một là không làm, hai là làm cho tới
nơi. Vương Đông Đông thu hết dũng khí cuối cùng cũng nói ra được câu này. Dù
sao thì tay của nàng, nam nhân này cũng nắm rồi. Mông cũng bị hắn sờ rồi. Sợ
gì một câu nói cơ chứ.

Ta ngất, tiểu nha đầu này không nghĩ lại lớn mật như vậy. Cho dù là nữ nhân ở
kiếp trước cũng chỉ bạo dạn như vậy là cùng.

Ngẫm lại chuyện tình của hắn và Ân Tố Tố hai người đều mặc nhiên công nhận,
tình chàng ý thiếp, thế nhưng không ai nói thẳng ra. Cũng phải cho đến khi hắn
đóng vai thần tướng số mới có thể phá đi rào cản này.

“Cài này…” Lưu Phong cũng không biết phải trả lời thế nào. Vấn đề này thực
sự là phức tạp. Công tâm mà nói thì hắn không thích Vương Đông Đông. Nhưng nếu
nói với nàng là không thích thì e là nàng, một nữ nhân cổ đại thực sự sẽ khó
chấp nhận.

Lưu Phong cảm giác được cánh tay của nàng đang căng cứng, hắn lén nhìn nàng
một cái nói: “Đông Đông, tình yêu không đơn giản như nàng nói vậy…”

“Công tử chính là vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Khẩn trương một lát, Vương
Đông Đông cũng dần bình tĩnh lại.

Lưu Phong tiếp tục nói: “Nàng đã tìm đến ta, ta cũng biết trong đó còn có ẩn
tình. Ta tuy không phải là người tốt nhưng ta có thế dám chắc một điều, ta sẽ
không nhìn nàng phải chịu ủy khuất…” Con người sống trên đời, ai mà không có
khó khăn. Lưu Phong hiểu được Vương Đông Đông rất đáng thương. Tại xã hội cổ
đại này, nữ nhân thường không tự quyết định được số phận của mình.

“Công tử nguyện ý giúp ta sao?” Vương Đông Đông si ngốc ngước mặt lên nhìn
hắn. Lần đầu tiên nàng thấy hắn thực ra cũng không xấu xa như nàng nghĩ. Ít
nhất hắn còn tốt hơn khối người. Suy nghĩ như vậy, Vương Đông Đông liền hiểu
rằng phân tích của cha thật chính xác. Lưu Phong chính là người tốt.

Vương Đông Đông suy nghĩ như vậy, bất giác một cỗ phiền não liền xuất hiện
trong đầu nàng.

“Có một số việc ta cũng chưa thông suốt. Cũng không còn sớm nữa. Ta đưa nàng
về nhà.” Lưu Phong nói xong, mặt dày vòng quá tiếu yêu ôm lấy Vương Đông Đông.

Vương Đông Đông cũng hơi cảm thấy sợ hãi nhưng cũng không kháng cự lại hành
động của Lưu Phong.

Nàng nghĩ rằng, mình lôi kéo tay công tử, chàng lôi kéo eo thon của mình. Như
vậy là công bằng. Hơn nữa chủ ý của mình cũng là quyến rũ người này cơ mà.

Trên đường về nhà, hai người đều mang theo tâm sự, cũng không ai nói với nhau
lời nào. Cứ thế lầm lũi mà đi.

Từ cửa của phủ Tuần phủ, Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong và Vương Đông Đông thân
mật, tay trong tay… nhất thời lão cười híp cả mắt lại. Trong lòng mừng rỡ,
nữ nhi của mình quả là thiên phú. Ngày thường chưa hề có đối tượng nào. Không
ngờ ra tay lần đầu đã mã đáo thành công.

“Đông Đông, cha nàng đang chờ. Mau trở về đi.” Lưu Phong ngước đầu lên nhìn
Vương Đức Vọng cách đó không xa cười cười.

“A!” Đại sắc lang, tay người đang ở chỗ nào vậy?” Đang lúc này thì Vương Đông
Đông đột nhiên phát hiện ra hữu thủ của Lưu Phong đang nhẹ nhàng xoa bóp cặp
mông căng tròn của mình.

Lưu Phong cười hắc hắc, vội vàng thu lại ‘ác thủ’, cười một tiếng nói: “Trời
đêm tối quá, ta nhình không rõ, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Xin lỗi.”

“Đại sắc lang, ngươi rõ ràng là cố ý.” Vương Đông Đông có thể cho Lưu Phong ôm
nàng nhưng sờ soạng vào mông nàng thì thật không dễ dàng chấp nhận được. Dù
sao đây là chỗ quý giá của nữ nhân, hơn nữa cũng là tại đây Lưu Phong đã từng
gây cho nàng một mối sỉ nhục mà bây giờ nàng cũng chưa thể quên.

“Hiểu lầm, chính là hiểu lầm thôi mà… cũng không còn sớm nữa, ta về đây. Lần
sau tái kiến.” Lưu Phong nở một nụ cười mập mờ, rất vô sỉ nhìn vào mông của
nàng lần nữa, xoay người bỏ đi.

Vương Đức Vọng tiến lên nghênh đón nữ nhi của mình, lòng tràn đầy niềm vui:
“Con gái, hắn ta như thế nào? Ngày mai ta sẽ đi Phượng viên cầu thân chứ?”

“Đại sắc lang, con không lấy chồng, không lấy tên… đại sắc lang kia.” Vương
Đông Đông vẻ mặt rất bực tức. Bản thân mình cứ tưởng hắn văn hay võ giỏi, ai
ngờ hắn chính là đại sắc lang.

Thực ra tiểu động tác của Lưu Phong lúc nãy cũng không thoát khỏi cặp mắt của
Vương Đức Vọng. Nếu là kẻ khác thì Vương Đức Vọng đã sớm hạ lệnh chặt tay rồi.
Dám ăn đậu hũ non của con gái ta tất phải trừng phạt. Bất quá người ăn đậu hũ
lại là Lưu Phong, Vương Đức Vọng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa còn
thầm trách cứ Lưu Phong sao lại chỉ có sờ soạng như vậy, đúng ra phải tiến xa
hơn nữa mới tốt chứ. Tốt nhất là ván cứ đóng thành thuyền. Đó mới là vương
đạo. (pó tay cho thằng cha này)

Đừng nghĩ là Vương Đức Vọng đối với con gái như thế là ác. Hắn cũng bị buộc
phải nghĩ như vậy thôi. Lưu Phong cho dù hỗn đản, thế nhưng so với Chu Phi Cao
thì vẫn hơn gấp trăm lần. Huống hồ mặc dù hắn hơi hỗn đản nhưng thực ra cũng
là thanh niên tốt. Vương Đức Vọng nghĩ như vậy là cũng chỉ muốn tốt cho con
gái mình thôi. Ài, xem ra thời đại này làm cha cũng thật là khó.

“Con gái, ngươi không nên nói vậy. Xem biểu hiện của Lưu Phong chiếm lấy tiện
nghi của con. Điều đó cũng nói lên là hắn thích con đấy.”

Vương Đông Đông vẻ mặt uất ức nói: “Hắn không thích con. Hôm nay con đã hỏi
nhưng hắn không trả lời. Con sẽ không tìm hắn nữa. Đại sắc lang.”

Vương Đức Vọng thở dài, ngửa mặt lên trời: “Số phận, đều là số phận. Vương gia
ta e là không tránh khỏi số kiếp này. Con gái, ngươi hãy mau rời khỏi đây. Tất
cả mọi việc ở đây cha sẽ lo.”

Nhìn vẻ mặt bi tráng của phụ thân. Vương Đông Đông không khỏi thương cảm, cắn
răng nói: “Cha, người yên tâm. Con sẽ cố gắng.”

“Thật sao?” Vương Đức Vọng nghe nữ nhi của mình trả lời, nhất thời mừng rỡ:
“Đúng rồi, ca ca cũng có nhà. Chúng ta sẽ nghiên cứu lại lần nữa biện pháp
theo đuổi hắn…”

Trở lại Di Hồng viện, Lưu Phong phát hiện ra Liễu Thanh Nghi đang ở cửa viện
cầm đèn ***g. Ngọn đèn chập chờn trong gió đêm, lúc sáng lúc tối soi rọi lên
khuôn mặt của nàng, tỏa ra một tầng ánh sáng mê ly, dụ hoặc.

Lưu Phong đi nhanh một chút tiến đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Thanh
Nghi, đã trễ thế này sao ngươi…”

Liễu Thanh Nghi vội vàng giải thích: “Công tử, thiếp sợ người quay về trễ,
không thấy rõ đường đi nên cầm đèn ***g để người có thể nhìn rõ đường về nhà.”

Nghe nàng ngây thơ nói như vậy. Lưu Phong cũng cảm thấy xúc động. Khẽ ôm lấy
cơ thể mềm mại của nàng, nhẹ nhàng hít lấy hương thơm vương vấn trên da tóc
nàng, dịu dàng nói: “Thanh Nghi, ta không phải đã nói rồi sao? Nhãn lực của ta
tốt lắm, nàng không cần…”

Liễu Thanh Nghi tận hưởng hương vị ngọt ngào trong vòng tay Lưu Phong: “Công
tử, thiếp biết. Bất quá trong lòng cũng có chút lo lắng không an tâm.”

Nhìn Liễu Thanh Nghi đối với mình tình ý miên man, ôn nhu như vậy. Lưu Phong
nhất thời có cảm giác muốn cùng nữ nhân này vĩnh viễn yêu thương nhau, cho đến
khi sức cùng lực kiệt mới thôi. Nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không phụ bạc nàng.

Liễu Thanh Nghi nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của công tử gia nhìn mình, sắc mặt
ửng đỏ, cặp mắt xinh xắn chớp chớp nhìn hắn nói: “Công tử, cũng không còn sớm
nữa, Chúng ta mau vào nhà. Thiếp sẽ hầu người xoa bóp chân.”

Lưu Phong ngước đầu lên, khuôn mặt có chút hoạt kê nói: “Đêm nay cũng không
còn sớm nữa. Không cần bóp chân nữa. Chúng ta hay là lên giường sớm một chút,
bày binh bố trận vậy.”

“Công tử thật là, không đứng đắn chút nào…” Liễu Thanh Nghi miệng thì nói
vậy nhưng trong lòng đang mừng rỡ kích động không thôi.

“Ha ha, ai bảo nàng quá gợi cảm làm gì? Trước mặt nàng căn bản là ta không thể
đứng đắn được…” Vừa nói, Lưu Phong vừa đặt tay lên ngực, xoa xoa bộ ngực
sung mãn của Liễu Thanh Nghi.

“Ha ha, nó lớn lên rồi. Quả là không phụ lòng ta ngày đêm chăm sóc.” Lưu Phong
vô sỉ trêu ghẹo Liễu Thanh Nghi.

Liễu Thanh Nghi nghe xong nhất thời mặt mũi nóng bừng lên, sẵng giọng nói:
“Công tử… người lại nói bậy bạ.”

Lưu Phong cười hắc hắc: “Nói bậy? Nếu vậy đêm nay ta sẽ giúp nàng hảo hảo nhu
nhu một chút. Dám chắc ngày mai nó sẽ lớn thêm một chút.”

Gió đêm thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo của không khí. Lưu Phong thấy Liễu
Thanh Nghi ăn mặc ít quá, ôm nàng sát vào người mình nói: “Chúng ta vào nhà
thôi.”

Đóng cửa phòng lại. Liễu Thanh Nghi thản nhiên cởi bỏ áo ngoài, ngồi bên mép
giường, toàn bộ thân hình ẩn hiện sau lớp áo mỏng trông thật hấp dẫn mời gọi.
Cặp vú trắng muốt vươn cao, nhấp nhô theo từng nhịp hô hấp của nàng, như khiêu
khích, như mời gọi Lưu Phong: “Đến đây, thiếp muốn nó lớn lên.”

Lưu Phong cười cười quỷ dị, lặng lẽ cởi bỏ y phục, chỉ chừa lại nội khố, chậm
rãi đi đến bên nàng.

Liễu Thanh Nghi lúc này đã xõa mái tóc dài óng ả, ôm lấy che bớt một phần
khuôn mặt của mình khiến cho càng thêm ôn nhu mị khí. Bộ ngực phập phồng tôn
lên hai núm vú nhỏ nhắn nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Mời gọi tình
lang.

“Thanh Nghi, nàng là nữ thần tình dục của ta. Nàng càng ngày càng hấp dẫn.”
Lưu Phong ngồi xuống bên nàng, hữu thủ luồn xuống vùng tam giác huyền bí bên
trong nội khố của nàng, miệng dối trá nói: “Ồ, vải vóc lần này thật là tốt
quá, vừa mềm vừa co giãn rất tốt. Xem ra Chức tạo phủ quả thật là có thành ý
làm ăn…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.