Hi Du Hoa Tùng – Chương 143: Chu Phong chết lần thứ hai – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 143: Chu Phong chết lần thứ hai

“Đương nhiên” Chu Phong trầm giọng nói: “Dĩ nhiên là linh hồn của ta bây giờ
rất yếu. Cho dù ta không muốn biến mất cũng không được. Nếu không phải hôm nay
bị ngươi phát hiện thì ba tháng sau ta cũng tự nhiên biến mất.”

Lưu Phong nghe vậy đột nhiên cảm thấy thương cảm cho Chu Phong, ngữ khí mềm
mỏng nói: “Nếu không như vậy đi, bây giờ ngươi cứ ở trong thân thể của ta, ba
tháng nữa có thế nào cũng được. Dù sao bây giờ ngươi cũng không có gì uy hiếp
ta.”

Lưu Phong trực tiếp nói như vậy.

Chu Phong nghe xong rất cao hứng, cười nói: “Cám ơn hảo ý của ngươi. Bất quá
ta nghĩ đến đây là đủ rồi. Lần trước ta phát hiện mình vần chưa hoàn toàn biến
mất. Liền âm thầm theo dõi xem ngươi có thực sự muốn hoàn thành tâm nguyện cho
ta không. Bây giờ không cần nữa, ta biết ngươi nhất định sẽ hoàn thành tâm
nguyện của ta.”

“Tại sao? Ngươi dựa vào cái gì mà dám chắc như vậy?” Lưu Phong hồ nghi hỏi.

“Bằng vào sự hiểu biết của ta đối với ngươi.” Chu Phong cười nói: “Ta đọc ký
ức của ngươi, ta biết ngươi không phải người bình thường. Ngươi hoàn toàn có
năng lực hoàn thành tâm nguyện của ta.”

Lưu Phong kinh hãi. Nghe khẩu khí này thì Chu gia tiểu tử này đã biết thân
phận người hiện đại của mình. Cũng may là hắn chỉ trao đổi với mình. Nếu có
thể truyền ra ngoài thì thật là phiền toái đây.”

Chu Phong tựa hồ biết được Lưu Phong đang lo lắng, cười nói: “Ngươi yên tâm,
ta sẽ nhanh chóng biến mất. Thân thế của ngươi sẽ không ai biết được. Đúng rồi
nữ nhân của ngươi rất nhiều. Sau này phải nhớ chiếu cố tốt cho tiểu Uyển của
ta.”

Lưu Phong cười hì hì nói: “Sung sướng hạnh phúc đều làn thân thể của ngươi
hưởng thụ, ngươi lại còn sợ ta nhiều nữ nhân sao? Nếu Uyển nhi là mỹ nữ ta
nhất định sẽ thâu nạp nàng thành thê tử của ta.”

“Uyển nhi chắc chắn là mỹ nữ.” Chu Phong kích động nói.

“Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói như thế? Dựa vào trí nhớ của một đứa trẻ bốn
tuổi?” Lưu Phong cười cười hỏi.

“Quên đi, sau này tự ngươi sẽ chứng thực nàng có đẹp hay không. Bây giờ ta lại
một lần nữa thiêu đốt linh hồn của ta, trợ giúp cho tu vi của ngươi tăng
tiến.” Chu Phong đã hạ quyết tâm hoàn toàn biến mất. Dù sao thì ba tháng sau
so với bây giờ cũng chẳng khác biệt gì mấy. Không bằng bây giờ giúp Lưu Phong
tăng tu vi, hắn cũng sẽ dễ dàng giúp mình hoàn thành tâm nguyện hơn.

Lưu Phong cảm động nói: “Huynh đệ, ngươi thật là tốt. Yên tâm đi cho dù Uyển
nhi xấu đi nữa thì ta cũng cưới nàng làm thê tử.”

Chu Phong im lặng một chút rồi nói: “Không sai, ngươi là hảo huynh đệ của ta.
Ta tin ngươi. Bất quá không được giết chết… nữ nhân kia. Dù sao nàng ta cũng
là mẫu thân của ta.”

Lưu Phong tự nhiên biết được nữ nhân mà Chu Phong nói đến là ai, gật đầu nói:
“Được, ta đáp ứng ngươi. Bất quá ngươi đừng mong ta sẽ hiếu thuận với người
này.” Nếu mổ xẻ cho kỹ thì Lưu Phong và nữ nhân đó chẳng có nửa điểm quan hệ
với nhau.

“Ngươi chỉ cần lưu lại tính mạng của ả. Về phần hiếu thuận? Hừ, dù cho ta còn
sống thì cũng không hiếu thuận với một người như vậy. Ả đã hại chết cha ta,
hủy hoại cuộc sống của ta… vĩnh biệt hảo huynh đệ.”

Câu nói cuối cùng của Chu Phong vừa dứt, Lưu Phong cảm giác được trong thể nội
mội cỗ hỏa nhiệt phát sinh, lưu động với tốc độ nhanh dần, trải rộng đi khắp
thân thể, hình thành một một đại chu thiên. Sau đó hội tụ tại đan điền. Thái
Âm Thất Tinh Huyền vận khởi không ngừng đè nén cỗ khí lưu nọ.

Một lực lượng cường đại trong khoảng thời gian ngắn đã hoàn toàn bị thôn phệ.
Lưu Phong cảm giác được toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, không cảm nhận được một
chút khí lực nào giống như trẻ con mới sanh ra vậy, nhu nhược vô lực. Tại chỗ
sâu nhất trong đan điền, xuất hiện một tia khí lực tinh thuần. Tia khí lực này
là do âm dương giao hội tự ý hình thành nên.

Tia khí lực mới xuất hiện này không ngừng vận chuyển trong cơ thể Lưu Phong.
Mỗi lần vận chuyển xong một vòng chu thiên, tức thì trong đan điền, chân
nguyên lại xuất hiện nhiều thêm một chút.

Bạch Khiết lúc này đứng trước mặt Lưu Phong cũng cảm thấy kinh ngạc. Xung
quanh thân thể Lưu Phong tán xuất ra một lớp quang huy nhàn nhạt. Quần áo trên
người hắn dần dần bị lớp quang huy này tiêu hủy, để lộ ra da thịt trắng nõn
càng ngày càng trở nên hồng nhuận, sáng bóng.

Thực lực trong cơ thể tăng lên, Thái Âm Thất Tinh Huyền tâm pháp cũng vận
chuyển nhanh hơn bội phần. Lúc đầu giống như một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy.
Sau đó giống như đại dương tuôn trào mãnh liệt, điên cuồng không thôi.

Bạch Khiết do dự một chút, cắn răng bày ra trong phòng một đạo cấm chế, tránh
để khí tức tiết ra ngoài. Tránh cho ngoại nhân cắt đứt sự tu luyện của hắn mà
thất bại trong gang tấc.

Đợi cho cấm chế được thiết lập hoàn toàn. Bạch Khiết thân thể biến hóa thành
một đạo bạch quang từ từ tiến vào trong Tam Phân Quy Nguyên Đan.

Giống như ánh sáng phát ra từ mặt trời, ánh sáng tỏa ra bên người Lưu Phong
ngày càng rực rỡ, tiềm ẩn một cỗ khí tức cường đại. Chân nguyên trong nội thể
không ngừng gia tăng sau đó bị đè nén lại.

Cho đến khi đan điền hoàn toàn không còn chỗ trống thì lực lượng trong cơ thể
Lưu Phong cũng đình chỉ gia tăng. Đan điền tựa hồ như vỡ tung, khí tức ầm ầm
tỏa ra phủ kín hết các kinh mạch. Lưu chuyển bảy bảy bốn chín vòng chu thiên
thì năng lượng hình thành tại đan điền một kim sắc viên cầu, chậm rãi xoay
tròn.

Một tia sáng lóe lên giống như điện quang từ hai mắt Lưu Phong bắn ra. Khuôn
mặt cường tráng của Lưu Phong làm cho người ta liên tưởng đến một loại cảm
giác ngạo thị thiên hạ.

Lưu Phong bất giác thầm cảm tạ Chu Phong. Nhờ sự trợ giúp của tiểu tử này mà
hắn từ Ích Cốc trung kỳ đã nhảy vọt lên Kim Đan sơ kỳ.

Chỉ là nghĩ đến Chu Phong, Lưu Phong cũng cảm thấy buồn bã một chút. Tâm tình
vừa mừng rỡ đã vội thu liễm lại.

Nhìn bốn phía xung quanh cũng không phát hiện ra Bạch Khiết, Lưu Phong trong
lòng kinh hãi không nghĩ thừa dịp mình tu luyện mà nàng đã tẩu thoát?

Nghĩ đến đây thì hắn phát hiện ra Tam Phân Quy Nguyên Đan đang nằm trên bàn.

Khi hắn cầm khối ngọc lên, tức thì thanh âm Bạch Khiết vang lên trong não của
hắn: “Ta vì bố trí cấm chế cho ngươi, tiêu hao không ít năng lượng. Sau này ta
sẽ không rời khỏi khối ngọc này nữa. Từ hôm nay trở đi ngươi cứ mang khối ngọc
này bên người. Ta sẽ tùy lúc mà chỉ điểm cho ngươi tu luyện. Tốt lắm… hôm
nay tiêu hao khá nhiều năng lượng. Ta phải tĩnh tu một giai đoạn, lần sau sẽ
nói chuyện với ngươi.”

Nói xong những lời này Bạch Khiết giống như hoàn toàn biến mất. Mặc cho Lưu
Phong kêu gào cũng không có động tĩnh gì.

Lấy ngày mùng chín tháng tám làm cột mốc, thì cứ nửa năm một lần, Hoa Hạ hoàng
tộc lại tổ chức một bữa gia yến. Nói là gia yến nhưng kỳ thật quan viên tam
phẩm trở lên đều được tham dự. Hoa Hạ đại đế vốn là người rất thích nào nhiệt
vui vẻ. Lần này cũng không ngoại lệ.

Suốt ngày hôm nay Hoa Hạ đại đế mang theo Mã hoàng hậu cùng với bá quan văn võ
đi đến tông đường bái tế. Buổi tối sau một tràng pháo dòn giã vang lên. Yến
tiệc chính thức bắt đầu.

Hoàng cung ngày hôm nay được thiết trí hơn một trăm chỗ ngồi kéo dài ra đến
cửa cung. Chỗ ngồi chia làm ba sảnh phân biệt. Sảnh đầu tiên là Hoa Hạ đại đế,
Mã hoàng hậu cùng với phi tần, hoàng tử, công chúa dự tiệc. Sảnh thứ hai gồm
các vương công quý tộc, bá quan văn vũ. Sảnh thứ ba chính là gia quyến của các
đại thần trong triều.

Mặc dù chia ra làm ba sảnh thế nhưng rượu và thức ăn không có gì khác biệt.
Tuy nhiên địa vị thân phận thì chia ra rất rõ ràng. Càng gần Hoa Hạ đại đế thì
thân phận càng cao. Chỗ ngồi Hoàng thái tôn và mẫu thân Thái tử phi lúc này
khoảng cách đối với Hoa Hạ đại đế rất gần. Điều này hiển thị thân phận của mẫu
tử bọn họ cực cao.

Giờ lành đã đến. Thanh âm của Ti lễ vang lên sang sảng: “Đã đến giờ, xin mời
các vị tân khách nhập tọa chúc thọ.”

Chúng tân khách không dám chậm trễ vội vàng ngồi xuống bàn tiệc của mình. Nói
chuyện cũng chỉ dám kề sát tai nhau mà nói. Không hề ồn áo. Bầu không khí tại
đây mặc dù không khẩn trương nhưng lại rất nghiêm túc.

Đại yến cung đình sắp diễn ra…

Đột nhiên cửa cung hé mở. Một mỹ phục mặc cung trang và một gã công tử trẻ
tuổi nhanh chóng tiến vào.

Nam tử chính là Hoàng thái tôn. Chỉ thấy người này ngũ quan đoan chính, vóc
người cao lớn. Mắt to mày rậm. Ánh mắt ẩn ước quang huy, không giận mà uy.
Ngoại hình thập phần tuấn mỹ. Mỹ phụ tự nhiên là Thái tử phi. Nàng hôm nay
trang phục lộng lẫy, trang điểm kỹ càng, dung mạo càng thêm mê người. Thân mặc
một bộ trang phục màu trắng, tóc dài hòa cùng trang phục phất phơ theo từng
bước chân, vòng eo nhỏ nhắn được điểm xuyến bằng một đai lưng màu hồng. Song
nhũ ngạo nghễ vươn cao trước ngực, mang theo vài phần kiêu ngạo hãnh diện…

Đợi cho Hoàng thái tôn và Thái tử phi yên vị. Mã hoàng hậu truyền lệnh cho
thái giám và cung nữ chuẩn bị nhập tiệc. Mã hoàng hậu mặc dù tóc đã bạc trắng
tuy nhiên tinh thần vẫn quắc thước, tinh anh. Vẻ mặt luôn xuất hiện nụ cười
làm cho người ta có một loại cảm giác hòa ái, thân thiện.

Đối lại với Mã hoàng hậu. Ân quý phi có vẻ sắc sảo và hoa lệ hơn. Nàng dù sao
cũng chỉ mới gần ba mươi. Phong vận đúng thời kỳ sung mãn nhất. Dáng người cân
đối mềm mại, quang huy sáng lạn. Khuôn mặt thanh tú. Trên đầu cài một cây
Phượng hoàng kim trâm lấp lánh. Thân thể tỏa ra một mùi hương nhàn nhàn nhưng
êm dịu.

Thấy Mã hoàng hậu và Ân quý phi đi đến, mọi người vội vàng đứng lên hành lễ.

Mã hoàng hậu và Ân quý phi vui vẻ mỉm cười hướng các vị vương công quý tộc đáp
lễ.

Sau đó Hoa Hạ đại đế được Tổng quản thái giám là Cao Đắc Phúc dắt tay đi vào.
Toàn bộ tân khách đều quỳ xuống, cao hô bệ hạ vạn tuế.

Hoa Hạ đại đế mặc dù tuổi đã cao thế nhưng tinh thần vẫn sung mãn. Vóc người
khôi ngô vạm vỡ. Hai mắt lấp lánh hữu thần, lại thâm sâu khó dò. Không ai có
thể đoán được nội tâm của ngài. Dưới cằm là một chòm râu dài, mặc dù đã điểm
bạc thế nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí thế uy nghiêm phát ra từ vị vua
này.

Hoa Hạ đại đế yên vị cũng là lúc yến tiệc bắt đầu. Mã hoàng hậu vỗ tay một
cái. Âm nhạc cung đình lập tức nổi lên, u nhã phù không, mềm mại uyển chuyển.
Hết sức quý phái. Đồng thời ở giữa đại điện cuất hiện vô số vũ cơ, hết đợt này
đến đợt khác nhảy múa. Trang phục phiêu phất đủ loại màu sắc… thật là cảnh
tượng đẹp mắt.

Yến tiệc phải náo nhiệt vui vẻ. Trước cảnh tượng này từ Hoa Hạ đại đế cho đến
các vương công đại thần, ai ai cũng cảm thấy hoan hỉ, ta thán không thôi.

Bất quá tại đây vẫn có hai người vẻ mặt chứa đầy tâm sự. Lúc thì liếc mắt nhìn
Hoa Hạ đại đế, lúc lại liếc nhìn Mã hoàng hậu xem ra cực kỳ bất an.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.