Thời gian không lâu, Ân Tố Tố toàn thân đã bị Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve, xoa
miết, xuân thủy không thể kìm nén được tiết ra ào ào.
Thường nói, thân thể đàn bà sau khi đạt cao trào càng thêm mẫn cảm quả nhiên
là không sai, dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của Lưu Phong, Ân Tố Tố phản ứng cũng
cực kỳ mãnh liệt, song nhũ mỹ miều trắng nõn thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào
nhục bổng của Lưu Phong…
“Lão bà, ta lại ăn thịt ngươi đây!”
“Phu quân, nhanh, nhanh lại ăn thiếp đi!”
Ân Tố Tố toàn thân nóng bỏng, ôm cánh tay Lưu Phong nhịn không được rên rỉ một
câu dâm đãng, toàn thân xụi lơ phát ra xuân tình nhộn nhạo.
Lưu Phong vội vàng nâng bờ mông trắng muốt, cong vun, đặt lên hạ thân, côn
bổng nóng cháy, dũng mãnh tiến vào thân thể nàng, hai người cảm giác tựa như
đám mây, tự do bay lại trên bầu trời, phiêu lãng phập phồng…
Sau khi lên đến cao trào, hai người toàn thân có chút uể oải, từ từ chìm vào
giấc ngủ.
Ánh bình minh chiếu sáng, Lưu Phong mở mắt, thấy Ân Tố Tố vẫn còn đang ngủ,
cẩn thận gỡ cánh tay đang ôm cổ mình, chuẩn bị mặc quần áo rời đi.
“Phu quân, chàng vội vã như vậy là muốn đi đâu.” Ân Tố Tố mở to mắt, bùôn bã
nói.
Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay tham lam tiến vào giải đất tràn đầy mẫn cảm,
rà soát khe rãnh nhỏ giữa vòng đùi hoàn hảo của nàng. Ân Tố Tố đỏ mặt, giận dữ
nói: “Đại sắc lang, nhân gia không muốn!”
“Ha ha, nàng cũng thật là mâu thuẫn, ta còn tưởng rằng nàng vẫn dũng mãnh như
hổ chứ, xem ra cũng đã thay đổi.” Lưu Phong vô sỉ cười nói.
Ân Tố Tố đôi mắt tràn đầy mị lực, trong sáng nhẹ nhàng nói: “Phu quân, quay
đầu lại đi, trước khi đi chàng phải ghi nhớ bóng hình ta. Được rồi, cô cô bảo
ta hỏi chàng, chàng có đúng là đã đắc tội với Thái tử phi hoặc là Hoàng Thái
tôn hay không.”
Thừa dịp Lưu Phong trầm tư suy nghĩ, Ân Tố Tố dùng đôi bàn tay nhỏ bé tinh xảo
tham lam chạm vào giữa hai chân Lưu Phong, ôn thuận đưa bàn tay nhỏ bé chuẩn
xác cầm vào côn bổng. Những ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, Lưu
Phong liền bị kích thích, một cỗ khoái cảm tuôn trào, nhục bổng liền bật người
bành trướng lên.
Ân Tố Tố thấy thế cất tiếng cười rộ lên.
Lưu Phong kêu lên một tiếng, hướng Tố Tố nói: “Hảo lão bà, đừng dừng tay lại,
nhanh nhanh lên một chút!”
“Đại sắc lang, ta hỏi chàng, chàng còn chưa trả lời đó?” Ân Tố Tố bàn tay nhỏ
bé không nhịn được nhanh chóng vuốt ve.
“Ta còn đang suy nghĩ mà!”
Thái tử phi với Lưu Phong hình như phật ý, vốn nàng muốn thông qua Cẩm Y Vệ
thôn tính Thiên Thượng Nhân Gian, nhưng giờ chính hắn lại cấu kết với Cẩm Y
Vệ. e là đã làm trái với ý của nàng. Hoàng thái tôn bây giờ hắn chưa đắc tội
nhưng tương lai không đảm bảo là không có đối địch. Không đề cập đến hứa hẹn
với Chu Phong, hắn muốn tranh giành đàn bà với mình, Lưu Phong tự nhiên sẽ
không dễ dàng bỏ qua. Hoàng Thái Tôn thì sao? Tiểu gia há sợ ngươi.
“Thái tử phi muốn Thiên Thượng Nhân Gian của ta!”
Ân Tố Tố gật gật đầu nói: “Xem ra cô cô phân tích là chính xác. Thái tử phi
quả nhiên là vì Thiên Thượng Nhân Gian của chàng.”
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên màu đỏ: “Thái tử phi
phải không? Ta còn muốn nhìn xem nàng ta có phải là ba đầu sáu tay hay không?”
Ân Tố Tố an ủi nói: “Phu quân, ngươi yên tâm, trong cung hết thảy có cô cô làm
chủ, không có việc gì. Chàng chỉ cần đề phòng người của Thái tử phi phái đến
Giang Nam là được.”
“Lão bà ngươi yên tâm, ta không có việc gì đâu. Được rồi, nàng nhanh tay lên
một chút được không?” Lưu Phong cầm chặt đôi tay nàng, hơi thở trở nên khô
nóng.
Một lúc lâu sau, Lưu Phong thở ào ra một hơi, hạ thể mãnh liệt rung lên, toàn
thân trở nên vô lực.
Lát sau, Ân Tố Tố giúp Lưu Phong lau chùi sạch sẽ hạ thể, Lưu Phong nằm dựa
vào chăn mền, toàn thân xích lỏa, ôm Tố Tố trong ngực, tay trái đặt lên nhũ
hoa phong mãn, tay phải thì xoa xoa vùng mông mềm mại.
“Lão bà, nói cho cô cô không nên xung đột trước mặt Thái tử phi, chúng ta
thành thân đã trở thành sự thật, cho dù hoàng đế bệ hạ cũng không thể thay
đổi.” Lưu Phong chân thật nói.
“Phu quân, Thiên Thượng Nhân Gian thật sự do một tay chàng tạo ra sao? Còn có
nội y tân kỳ khiêu gợi cũng do chàng tượng tượng ra sao? Chàng thật lợi hại!”
Ân Tố Tố nhẹ nhàng vỗ vào trong ngực của Lưu Phong bội phục nói.
Lưu Phong không nói gì, chỉ gật đầu.
Ân Tố Tố cười, thầm nghĩ rằng nam nhân của mình quả thật là thiên tài. Hoàng
triều nhân tài uyên bác nhiều như vậy thế mà cũng chưa từng có ai có được sáng
tạo như Lưu Phong. Có thể thấy được hắn tuyệt vời như thế nào
“Phu quân, sau nay ta cũng muốn đến Thiên Thượng Nhân Gian xem thế nào, có
được không?” Ân Tố Tố làm nũng nói.
Lưu Phong đột nhiên hỏi: “Tố Tố, nàng có muốn kinh doanh không?”
“Làm kinh doanh?” Tố Tố vội hỏi: “Phu quân, chàng không phải muốn ta giúp
chàng quản lý Thiên Thượng Nhân Gian sao? Thật tốt quá ta đang lo không có
việc gì làm đây. Chàng không biết ta cả ngày ở trong Tổng đốc phủ phiền muộn
đến chết.”
“Chuyện kinh doanh, nàng hiểu được những gì?”
Lông mày của Tố Tố khẽ nhíu lại, đột nhiên dùng ngón tay búng vào trong đũng
quần của Lưu Phong miệng nói: “Không nên xem thường người khác, có cơ hội phải
lập tức ra tay!”
Lưu Phong nghe vậy cảm thấy bùn cười, những lời này chính là năm đó chính mình
tại công tác cũng đã từng dùng đến. A a, xem ra mặc kệ là hiện đại hay người
xưa đều thích dùng cùng một nguyên tắc.
“Ân, ta tin tưởng năng lực của nàng, bất quá vị tất nhạc phụ đại nhân sẽ đồng
ý cho nàng xuất phủ, huống hồ Thiên Thượng Nhân Gian bây giờ danh tiếng cũng
không phải hoàn toàn trong sạch, trong khi nàng lại là một người thiện lương.”
Lưu Phong có chút lo lắng nói.
“Chỉ cần chàng đáp ứng là được, về phần cha thiếp có biệp pháp.” Ân Tố Tố tiếp
xúc với Lưu Phong một thời gian cũng lây nhiễm trên người một chút ít tư tưởng
hiện đại của Lưu Phong. Nàng nghĩ, nữ nhân đi kinh doanh không có gì là không
được.
“Hảo, nếu nói như vậy, nếu nàng xin được nhạc phụ đại nhân, ta tới dẫn nàng
đến Thiên Thượng Nhân Gian.” Nói thật Lưu Phong rất chờ mong Tố Tố tới Thiên
Thượng Nhân Gian hỗ trợ. Dù sao Thiên Thượng Nhân Gian ngoài trừ Vương Bảo Nhi
thì những người thân cận được hắn tin tưởng thật sự rất ít. Nếu có Tố Tố thì
hắn càng thêm yên tâm một ít.
Vuốt ve mỹ đồn của nàng, Lưu Phong cười nói: “Trời đã sáng rồi, ta phải đi!”
“Chờ một chút!”
Ân Tố Tố đột nhiên cười cười, tung người đến, dùng áp sát hạ thân vào nhục
bổng Lưu Phong, khe khẽ vặn vẹo đứng lên.
Lưu Phong hạ thể vốn sớm đã an ngủ, dưới sự kích thích của nàng lại một lần
nữa bành trướng lên.
Cho đến khi tinh hoa hoàn toàn phun xuất ra, Ân Tố Tố cười đắc ý nói: “A a,
Phu quân, bây giờ thiếp đã an tâm, chàng chắc chắn trong thời gian ngắn không
thể giao phong với ai được nữa!”
Lưu Phong vẻ mặt thật sự buồn bực, Ân Tố Tố quả thật rất cuồng nhiệt, khiến
hắn một đêm phải phún xuất đến bốn lần, nguyên khí tiêu hao, phỏng chừng phải
nhịn một tuần.
“Tố Tố, ta sẽ viết thư cho nàng.” Trước khi rời đi Lưu Phong dặn dò.
Ân Tố Tố sắc mặt vui vẻ, vội nói: “Có phải là thư tình không?” Khi Lưu Phong
kể chuyện tình yêu thì thư tình vĩnh viễn đều là chủ đề trong mỗi câu chuyện
cho nên Tố Tố cũng thập phần hy vọng chính mình cũng được Lưu Phong viết cho
một bức thư tình.
Lưu Phong cười hắc hắc: “Đến lúc đó nàng sẽ biết.”
“A, a Phu quân, thiếp nhất định chờ thư của chàng.”
Trở về Di Hồng Viện, Lưu Phong gặp đầu tiên chính là Bạch Vũ, tiểu nha đầu hậm
hực trong miệng, biểu tình khiến Lưu Phong cảm giác như mình nợ nàng ta hơn
trăm vạn lượng hoàng kim vậy: “Đại ca, tối hôm qua ngươi sao lại không về,
Thanh Nghi lo lắng cho ngươi cả đêm, đến rạng sáng mới chợp mắt.”
Lưu Phong đang muốn nói thì thấy Liễu Thanh Nghi từ phòng đi ra cười: “Công
tử, người đã về rồi!” Một câu người đã về rồi mặc dù đơn giản nhưng lại chính
là tâm tình của Thanh Nghi. Công tử gia trở về, nàng cảm thấy an tâm.
Bạch Vũ trợn mắt liếc Lưu Phong một cái, nói: “Đại ca, sau này ngươi đừng như
vậy được không, ngươi không biết Thanh Nghi lo cho ngươi thế nào đâu?”
Hoàng đế không vội, thái giám vội, Lưu Phong liếc Bạch Vũ một cái: “Ta biết
rồi, đại nãi nãi, ngươi thực đa sự.”
Bạch Vũ hừ một tiếng nói: “Đại ca, ngươi đừng quên đã đáp ứng chuyện của ta.”
“Đáp ứng chuyện của ngươi?” Lưu Phong gãi gãi đầu hỏi: “Ta đáp ứng ngươi cái
gì?”
“Ba ngày sau chính là bắt đầu thương hội của Bạch gia chúng ta, đến lúc đó
ngươi nhất định phải đến.” Bạch Vũ còn dặn dò: “Đến lúc đó, chúng ta cùng đi.”
Lưu Phong gật gật đầu, nói: “Nguyên lai là việc này, ngươi yên tâm, ba ngày
sau ta sẽ nhớ kỹ trong lòng.”
Ăn điểm tâm xong, Lưu Phong kể chuyện cổ tích cho Tiểu Linh nhi nghe, sau đó
lại dạy nó làm toán cùng địa lý.
Đừng xem Tiểu Linh nhi chưa đến bốn tuổi nhưng thật sự là có tri thức bằng một
năm học tiểu học. Nó có thừa nhận thức, năng lực, giải thích đủ để cho Lưu
Phong đau đầu.
Tiểu Linh nhi thật sự là một tiểu cô nương thông minh, nếu đặt ở kiếp trước
tuyệt đối là một siêu cấp thần đồng.
Dạy cho Tiểu Linh nhi xong, Lưu Phong trở về phòng của chính mình dùng một cây
bút đặc chế viết một bức thư tình nội dung đại khái như sau: “Người yêu dấu,
chúng ta quen biết, gặp được nhau chính là điềm báo trước. Đoạn nhân duyên này
đích thị đã được trời cao an bài, ta cảm tạ trời xanh đã ban cho ta đặc ân…
mặc dù chúng ta không thể vĩnh viễn ở cùng nhau nhưng ta biết trong tâm tư
chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.
Ta cảm tạ ân trên, cảm tạ người ban nàng cho ta. Ta muốn nói cho toàn thế giới
biết được rằng ta yêu nàng như thế nào. Ta muốn cho toàn thế giới chứng kiến
tình yêu đích thực của chúng ta…
Ta vĩnh viễn yên nàng. Vĩnh viễn, vĩnh viễn…
Ta muốn nói cho nàng biết được rằng nàng chính là tính mạng của ta, ta thật sự
rất hạnh phúc. Ta hy vọng chúng ta mãi mãi không xa rời dù cho trời cao có đố
đãi với ta như thế nào đi chăng nữa. Nàng chính là hạnh phúc lớn nhất trong
kiếp này của ta…”
Nội dung bức thư tình này, vốn dĩ là tại kiếp trước Lưu Phong từng sử dụng
nhiều lần, mỗi lần chỉ là thay đổi cách xưng hô một chút, nghĩ sống lại hậu
lần đầu tiên tả tình thư, hoàn chỉ dùng để thượng liễu.
Lưu Phong vốn dĩ muốn một bức thư này viết làm ba phần, nhưng cẩn thận nghĩ
lại nếu đưa cho tam sư tôn tự hồ có chút không thích hợp. Không thể làm gì
khác hơn là đưa cho Đình nhi và Tố Tố.