Vương Bảo Nhi lúc này không ngăn cản các nàng, bởi vì những lời hứa của Lưu
Phong thật đáng để các nữ tử thanh lâu dập đầu cúi lạy. Sỉ nhục lớn nhất của
những nữ tử này không phải là bị người khác khinh thường, cũng không phải là
bị người chửi mắng mà là vĩnh viễn cũng không thoát khỏi ‘Nhạc Tịch’. Một biểu
tượng thấp kém nhất trong các biểu tượng trong xã hội. Chớ thấy một số ít nam
nhân ở trên giường thì bảo như người thân, nhưng chỗ cốt tử lại không ai coi
kỹ nữ là người. Bởi vì ‘Nhạc Tịch’ đã trói buộc nữ tử thanh lâu, cho dù muốn
hoàn lương cũng không có đường ra. ‘Nhạc Tịch’ đã đeo trên lưng, nữ tử chỉ có
thể ở lại trong chốn thanh lâu. Bán thân từ lúc còn trẻ, lúc về già không ai
lại muốn vẫn ở thanh lâu làm một mụ già, từ những kỹ nữ còn nhỏ tuổi cho tới
các kỹ nữ đang được yêu thích. Căn cứ vào pháp chế của hoàng triều, muốn thoát
khỏi ‘Nhạc Tịch’ chỉ có hai con đường để đi. Thứ nhất là được sự ân xá của
Giáo Ti phường thuộc bộ Lễ của hoàng triều, thứ hai là sau khi nộp một số tiền
nhất định, đổi lấy khế ước bán thân, sau đó phải đi xin quan phủ địa phương
rời chỗ ở.
Tuy nói có hai đường có thể đi. Nhưng trên thực tế không có đơn giản như vậy.
Trước tiên, con đường thứ nhất, một nữ tử thanh lâu tầm thường sao có thể lên
con đường của Giáo Ti phường. Nói vậy bởi điều này cơ hồ là không có khả năng.
Lại nói về con đường thứ hai, muốn chuộc thân, đám các cô nương nếu chỉ dùng
chính tiền của mình cũng không thực tế. Giá chuộc thân thường gấp mấy lần,
chục lần thậm chí hàng chục lần giá tiền bán thân. Thu nhập của các cô nương
đó thật ít ỏi, cho dù tiết kiệm cả đời chưa chắc có thể kiểm đủ tiền để chuộc
thân. Đương nhiên, mọi sự không có gì là tuyệt đối, đôi khi cũng ngoại lệ, có
những nam nhân si tình, bỏ tiền ra cho nữ tử chuộc thân thì không phải là
không có khả năng. Tuy nhiên, những chuyện như vậy thật sự là quá ít, quá hiếm
đi. Có đôi khi một thanh lâu hơn cả năm cũng vị tất có thể gặp chuyện như vậy.
Cho nên, trong dân gian có câu vào thanh lâu không khác gì vào địa ngục. Có
thể nói một ngày đã làm nô lệ thì sẽ làm nô lệ cả đời.
Nhưng chuyện này nếu Lưu Phong mà làm thì lại là đơn giản. Đầu tiên hắn chính
là chủ nhân của các cô nương cho nên vấn đề tiền chuộc thân tự nhiên không cần
nói. Hơn nữa về phía quan phủ, thân phận của hắn là cẩm y vệ tuần sát sứ, quan
phủ, nha môn địa phương có ai không nể mặt hắn. Cho nên, đối với những khó
khăn của các cô nương, trong mắt của Lưu Phong thật sự không xem là gì.
Lưu Phong hôm nay đã hứa hẹn ba điều, thật sự làm người khác khiếp sợ. Tâm tư
của đám chưởng quỹ trẻ tuổi cảm động không thể tả. Các nàng chỉ có thể dập đầu
cảm tạ ân điểm Lưu Phong ban cho.
Nghê Thường chứng kiến những nữ tử này dập đầu đến độ rướm máu vẫn không chịu
đứng dậy, trong lòng có chút không đành lòng, không nhịn được quay về phía Lưu
Phong cả giận nói: “Phong nhi còn không cho các nàng đứng dậy.”
Lưu Phong cười khổ, không phải hắn không cho mà là các nàng đều không nguyện ý
đứng lên. Cũng không hiểu các nữ tử đơn bạc này lấy đâu ra khí lực lớn như
vậy, Vương Bảo Nhi thử tới lôi một chút, thế nhưng cũng không kéo dậy được một
ai. Thật sự làm hắn xấu hổ.
Nghê Thường thương xót các nữ tử này, cánh tay khẽ vung lên mang theo một
luồng kình khí vô hình nâng toàn bộ các nàng đứng dậy.
Lưu Phong nhân cơ hội này nói: “Các vị chưởng quỹ, các người làm việc cho ta,
ta có vài điểm cho các ngươi hay, chính là các người sau này không cần phải
hành đại lễ…”
Lưu Phong còn chưa nói xong, một chưởng quỹ trẻ lại quỳ xuống dập đầu vì xúc
động, vì thế Lưu Phong vội vàng ngừng lại.
Thật lâu sau, một chưởng quỹ vóc người lả lướt tiến ra hướng về Lưu Phong
nghiêm trang nói: “Công tử gia, chúng ta biết người là người cao thượng hơn
nữa những lời cảm tạ người cũng không muốn nghe. Nhưng những lời cảm tạ, ta
không thể không nói, đại ân đại đức của công tử gia chúng ta dù làm trâu làm
ngựa cũng không thể báo đáp. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đều là người của công
tử gia, chỉ cần công tử gia bảo chúng ta phải chết, chúng ta cũng sẽ không
chau mày chút nào.”
Vương Bảo Nhi có chút kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ thủ đoạn của đại ca quả
nhiên lợi hại. Các kiều nữ này liên kết lại không ngờ lợi hại như vậy. Những
lời nữ tử này nói, Vương Bảo Nhi không hề nghi ngờ chút nào, nếu thật sự Lưu
Phong bắt các nàng phải chết, các nàng tuyệt đối có thể làm được.
“Thật lợi hại, thật cao thủ, có thể khiến cho đàn bà phục thị như thế, đại ca
tuyệt đối là hoàng triều đệ nhất dâm thần.” Vương Bảo Nhi trong lòng cảm khái
vô hạn.
Đối diện với hơn mười khuôn mặt chân thành, Lưu Phong thản nhiên cười nói: “Ta
không hy vọng các ngươi vì ta mà phải chết. Nếu các ngươi thật sự muốn trả nợ
cho ta, sau này hãy làm việc cho tốt, giúp ta đem Thiên Thượng Nhân Gian phát
dương quang đại.”
“Xin công tử gia yên tâm, tỷ muội chúng ta tại đây xin thề, nhất định sẽ cố
gắng lớn nhất báo đáp ân đức của công tử gia. Đồng thời chúng ta cũng xin thay
mặt tỷ muội trong Thiên Thượng Nhân Gian cảm tạ công ơn tái tạo của công tử.
Sau khi rời khỏi Thiên Thượng Nhân Gian, trời đã xế tà, đèn bắt đầu được thắp
lên, Thiên Thượng Nhân Gian bắt đầu đón tiếp những thời khắc náo nhiệt nhất
trong ngày của nó, những phú hào muôn vẻ từ bốn phương tám hướng đều quy tụ
tại đây.
Đi trên đường cái, Nghê Thường nắm tay phải của Lưu Phong, không ngừng tán
dương. Trương mỹ nhân ở một bên vô cùng buồn bực, vốn định dựa vào chuyện của
Thiên Thượng Nhân Gian để hạ thấp hình tượng của Lưu Phong trong mắt của Nghê
Thường. Ai ngờ, trái lại khéo quá hóa vụng, ngược lại đã cho Lưu Phong một cơ
hội trổ tài.
Nói đến việc này nàng cũng lấy làm lạ. Trong quá khứ, nàng căn bản không để ý
đến sự tình của Lưu Phong, cảm thấy ngoại trừ khi lớn lên có chút dễ coi cũng
không có chỗ sở trường nào. Cho nên nàng cũng không quá chú ý đến Lưu Phong.
Mấy ngày trước, trong lúc vô ý chứng kiến nội y tân kỳ của Tố Nương, từ đó mới
hâm mộ. Bởi vì nguyên nhân thời gian, đối với hoạt động của Thiên Thượng Nhân
Gian nàng cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Thế nên mới có chuyện ngày hôm nay.
Trước lúc rời đi, Vương Bảo Nhi hẹn với Lưu Phong, ngày mai tìm lúc nào đó hội
họp, hắn có chuyện trọng yếu cần nói với Lưu Phong. Lưu Phong vẫn nghĩ đó là
tìm kiếm kế sách phát triển Thiên Thượng Nhân Gian, suy nghĩ một chút rồi đáp
ứng.
Nhóm ba người Lưu Phong rời đi, các điếm chưởng quỹ cũng nhất nhất chạy đi
tuyên bố lời hứa của Đại lão bản.
Vương Bảo Nhi nhìn sắc trời đã tối không có dự định trở về.
Cũng giống như Lưu Phong, trên tầng thượng của Thiên Thượng Nhân Gian, hắn
cũng có một phòng ngủ thượng hạng.
Bước vào phòng, tổng chưởng quỹ Thanh Âm đã đợi từ lâu. Trong phòng ấm áp,
từng làn hương thơm mát sảng khoái tràn vào mũi. Vương Bảo Nhi cười nói:
“Thanh Âm, thân thể nàng càng ngày càng thơm tho rồi đấy!”
“Chàng, chỉ biết giễu cợt nhân gia!” Thanh Âm nũng nịu.
Vương Bảo Nhi cười hắc hắc, bước tới ngồi lên chiếc giường êm ái, cười nói:
“Ngươi biết ta là một người thành thật, dĩ nhiên sẽ không nói dối. Người ngươi
thật sự là rất thơm. Được rồi, hôm nay có chút thiếu sót, ngươi trước hết xoa
bóp cho ta chút đã.”
Thanh Âm nửa bò, nửa quỳ lên trên giường, một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt
lên trên hai vai Vương Bảo Nhi, nặng nhẹ chậm rãi xoa bóp.
“Thanh Âm, thế nào? Lão đại của ta thật không sai. Xem ra chuyện của chúng ta
có hơn nửa phần nắm chắc.” Vương Bảo Nhi hưng phấn nói.
Thanh Âm nghe vậy, sắc mặt hiện lên tia vui mừng. Thân thể càng hạ thấp xuống,
hai luồng ôn nhuyễn trực tiếp cọ vào từ phía sau lưng Vương Bảo Nhi. Tư thế
hai người như vậy thật sự mập mờ.
“Thanh Âm, ngươi thật sự nguyện ý gả cho ta sao?” Vương Bảo Nhi đột nhiên hỏi.
Thanh Âm cũng không trả lời Vương Bảo Nhi mà chỉ dùng bộ ngực căng tròn mềm
mại nhẹ nhàng mơn trớn phía sau lưng Vương Bảo Nhi. Một lúc lâu sau, nàng mới
thì thầm bên tai Vương Bảo Nhi: “Công tử gia, chỉ sợ tiện thiếp không xứng với
người…” Hơi thở ấm nóng khẽ thổi vào tai Vương Bảo Nhi.
Vương Bảo Nhi quay đầu lại, mạnh mẽ ôm Thanh Âm vào lòng, nói: “Thanh Âm, ta
biết nàng lo lắng điều gì? Hôm nay mọi chuyện nàng cũng đều đã thấy, đại ca ta
cũng đã công khai, trong mắt hắn thân phận của mọi người đều ngang hàng. Ta
muốn tìm cơ hội, nói chuyện của chúng ta cho hắn biết, cầu xin hắn ra mặt nói
với cha ta. Nếu quả thực đại ca đồng ý ra mặt, ta nghĩ cha ta sẽ đáp ứng.”
“Công tử, ta…”Thanh Âm hiểu được mọi chuyện thật sự không có đơn giản như
Vương Bảo Nhi tưởng tượng. Đường đường là công tử của Thủ bị phủ đưa kỹ nữ vào
cửa như vậy thì tại hoàng triều cho tới bây giờ chưa từng có.
“Thanh Âm, nàng đừng nên nói gì cả, chờ tin tốt lành của ta.” Vương Bảo Nhi
rất ít khi nói nghiêm túc.
Chứng kiến Phi nhi cùng Lưu Phong quan hệ mật thiết, Nghê Thường rất yên tâm,
quyết định qua ngày rời khỏi Phượng viên, trở về Phiêu Hương cốc tiếp tục tu
luyện.
Lưu Phong có chút chuyện về Tam Phân Quy Nguyên Đan, nên thỉnh cầu Nghê Thường
lưu lại vài ngày.
Trương mỹ nhân cũng không muốn Nghê Thường đi nhanh như vậy, hai người âm thầm
hợp tác, cùng nhau khuyên bảo Nghê Thường lưu lại mấy ngày.
Nhân một cơ hội Trương mỹ nhân không có mặt ở nhà, Lưu Phong hẹn Nghê Thường
đến một mình, rồi nói ra chuyện Tam Phân Quy Nguyên Đan. Hơn nữa tỏ vẻ nguyện
ý đưa Tam Phân Quy Nguyên Đan cho Nghê Thường.
Truyền thuyết về Tam Phân Quy Nguyên Đan. Nghê Thường cũng biết, vốn dĩ nàng
cũng tưởng rằng đây cũng chỉ là truyền thuyết, nhưng sự thật lại thấy Tam Phân
Quy Nguyên Đan ngay trước mắt, khiến cho nàng không sao tin được.
Sau khi quan sát cẩn thận cả nửa ngày, Nghê Thường mang Tam Phân Quy Nguyên
Đan giao trả lại cho Lưu Phong, nghiêm mặt nói: “Phong nhi, không dấu ngươi,
Tam sư tôn cũng không nhìn ra huyền cơ trong này. Đại sư tôn của ngươi kiến
văn quảng bác, ngươi chờ ta trở về thương nghị cùng nàng ấy một chút, có tin
tức ta nhất định sẽ nhanh chóng báo cho ngươi biết.”
Lưu Phong có chút thất vọng, xem ra dự định nâng cao tu vi bằng vào món này
không được rồi.
“Tam sư tôn, dù sao ta giữ vật này cũng không có tác dụng gì, không bằng giao
cho người mang về Vân Mộng Trạch.” Lưu Phong đưa lại viên đơn dược.
Nghê Thường khoát tay, đem mấy viên đan dược trả lại cho Lưu Phong: “Phong
nhi, ta nghe nói Tam Phân Quy Nguyên Đan này chính là bảo vật do thượng cổ tu
chân lưu lại. Hết thảy bảo vật đều có thông linh, tự mình nhận chủ, ngươi có
khả năng lấy được Tam Phân Quy Nguyên Đan hẳn là có duyên với nó, để cho ngươi
giữ nó cũng tương đối tốt.”
Không thể ăn, cũng không thể uống, giữ lại cũng không nhiều tác dụng gì lắm.
Lưu Phong tính dùng tam phân Quy Nguyên đan đưa cho Tam sư tôn để có thể từng
bước, từng bước gia tăng hình tượng của hắn trong mắt của Nghê Thường.
“Tam sư tôn, nếu chính là bảo vật từ thượng cổ lưu lại, người tốt hơn là cất
giữ lấy, xem như là lòng hiếu kính của đệ tử với người.” Lưu Phong mạnh mẽ cầm
Tam Phân Quy Nguyên Đan đưa vào tay Nghê Thường, cũng nhân cơ hội mân mê đôi
bàn tay nhỏ bé của nàng.
Thịnh tình không thể chối, Nghê Thường vốn dĩ là không muốn, nhưng lại sợ rằng
từ chối sẽ làm cho Lưu Phong đau lòng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là
thu lại. Nhưng ngay lúc này lại xuất hiện một việc quái dị, Tam Phân Quy
Nguyên Đan đột nhiên từ trong lòng của Nghê Thường tự động bay đến rơi vào tay
Lưu Phong.
giống Sở giáo dục xã hội hay trường phục hồi nhân phẩm.