Thái Tử Phi thấy Ân Quý Phi trước lễ vật của mình không hề để mắt đến, còn có
ý cự tuyệt, khẽ cười, nói:
-Xem ra nương nương vẫn còn giận Điềm nhi bái kiến chậm trễ.
Ân Quý Phi cười nói:
-Thái Tử Phi sao lại nói vậy, ta và ngươi là người một nhà mà, có gì mà chậm trễ chứ. Chỉ là ta với chuyện triều chính không có hứng thú mà thôi.
Ân Quý Phi chính là muốn nói cho Thái Tử Phi biết ta với chuyện của các ngươi
không có hứng thú, muốn làm gì thì làm đừng tìm ta làm phiền.
Thái Tử Phi cũng là người thông minh, tự nhiên hiểu chuyện vội vàng cười nói:
-Nương nương Điềm nhi nghĩ, người hiểu lầm rồi, Điềm nhi đến gặp người không phải là vì việc triều chính.
“Sao?”
Ân Quý Phi trong lòng có chút kỳ quái. Thái Tử Phi thân phận không phải là thỏ
tử mà chính là hùng ưng. Hôm nay lại mang nhiều bảo vật thuộc loại bảo bối
trong bảo bối, ngay cả hoàng gia vị tất cũng đã có, trân quý cực độ. Xuất ra
lễ vật như vậy tặng cho nàng mà không cần báo đáp, e là quỷ mới tin.
Thái Tử Phi sợ Ân Quý Phi hiểu lầm nàng, vội vàng thuyết trình ý của mình:
-Nương nương kỳ thật Điềm nhi hôm nay đến đây. Chỉ là vì hảo sự.
“Chuyện vui?”
Ân Quý Phi lạnh nhạt hỏi. :
-Đích thực là chuyện gì vậy?
Thái tử phi cười nói:
-Nương nương là như thế này. Hoàng thái tôn coi trọng cháu gái của người, Ân Tố Tố. Nên đặc biệt yêu cầu Điềm nhi qua đây nói một tiếng.
“Tố Tố?”
Ân Quý Phi kinh ngạc.
-Ngươi nói là cháu gái ta, nữ nhi của Giang Nam tổng đốc Ân Nguyên Đạo?
Thái tử phi vội vàng gật đầu:
-Dạ. Không sai.
Ân quý phi nhíu mày. Nhìn Thái tử phi nói:
-Hoàng thái tôn đã gặp qua cháu gái ta sao?
Thái tử phi cười nói:
-Hoàng thái tôn chưa từng gặp qua Tố Tố cô nương, nhưng mà nó lại ngưỡng mộ đại danh nàng từ lâu, cho nên mới cầu Điềm nhi qua đây nói với nương nương một chút.
“Đúng thế không?”
Ân quý phi tiếp:
-Hoàng thái tôn nạp phi không phải là chuyện một nhỏ, việc này cần phải có hoàng thượng hạ chỉ mới được.
Ân quý phi rất khó giải thích vì sao Hoàng thái tôn lại nhớ tới mình có cháu
gái. Mà chắc rằng chẳng những Hoàng thái tôn chưa thấy qua Ân Tố Tố không
chừng chính bản thân Thái tử phi cũng chưa gặp qua. Không hiểu vì mục đích gì
mà lại muốn cầu hôn cháu mình.
Thái tử phi thấy quý phi còn đang lưỡng lự vội vàng cười nói:
-Quý Phi nương nương yên tâm, chuyện phụ hoàng có đồng ý hay không chưa tính tới, bây giờ Điềm nhi muốn nghe qua ý kiến người.
Ân quý phi kinh hãi, xem ra Thái tử phi không phải là đang nói đùa.
Thái tử phi thấy ân quý phi sắc mặt có chút giận, nên trong lòng biết chuyện
này chắc sẽ không thuận lợi. Quả nhiên đúng như tình báo nói, Ân quý phi khá
coi trọng Lưu Phong.
Nhưng không sao, nàng tin tưởng giữa Hoàng thái tôn và Lưu Phong chắc chắn Ân
quý phi sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Trước mắt thế cục xem như Hoàng thái tôn là người có khả năng kế thừa vương vị
cao nhất. Nếu Ân gia đem gả Ân Tố Tố cho Hoàng thái tôn khẳng định nàng có cơ
hội trờ thành mẫu nghi thiên hạ. Và việc này chắc chắn Ân quý phi cũng phải
biết rõ.
Nhưng Ân quý phi trong lòng lại không nghĩ như vậy. Dù Hoàng thái tôn có thể
kế vị thuận lợi, nhưng trong nơi hậu cung đầy đau khổ này, nàng không muốn cho
cháu mình phải đi tiếp con đường cũ của mình đã đi. Ân quý phi 10 tuổi tiến
cung, trong hậu cung tranh đấu hơn 10 năm mới được Hoa Hạ đế sủng ái. Hôm nay
nhìn lại thấy mình đã phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ, kinh hiểm, mới đạt
được địa vị như bây giờ.
Người ngoài không biết Ân quý phi không thể có con, cho nên nàng mặc nhiên coi
Ân Tố Tố là con gái mình. Ân quý phi muốn cháu mình không phải chịu cảnh hậu
cung lạnh lẽo như mình, nàng muốn cháu mình được hạnh phúc.
Tiến cung gả cho Hoàng Thái Tôn tuy có thể được vinh hoa phú quý, nhưng với
một người đàn bà sống mà không có hạnh phúc thì còn ý nghĩa gì nữa.
-Thái tử phi, có điều ngươi nên biết. Cháu gái của ta đã có hứa hôn với người khác rồi, dựa theo luật của hoàng triều thì nàng đã không có tư cách tham dự tuyển phi của Hoàng thái tôn.
Ân quý phi trầm giọng nói.
Thái tử phi sợ run một chút, sắc mặt khó coi. Việc Tố Tố có hứa hôn nàng đã
nghe qua nhưng không ngờ tới việc Ân quý phi lại coi trọng Lưu Phong đến thế.
“Nương nương! Chuyện này Điềm nhi đã nghe qua nhưng là Hoàng thái tôn cố ý kết
hôn với Ân Tố Tố. Điềm nhi là mẫu thân nên cũng đành mặt dày để thương lượng
một chút. À cũng may là Tố Tố mơi chỉ là định thân chưa kết hôn. Người xem có
thể thay mặt Ân gia thương nghị một chút không. Về phần quy củ hoàng gia, hết
thảy đã có Điềm nhi lo liệu.” Thái tử phi cười nói.
Ân quý phi vẻ mặt tỏ chút sầu khổ nói:
-Hoàng thái tôn thích Tô Tố, đúng ra đó là phúc khí của nó… Chỉ là chuyện đến lúc này không thể thay đổi được rồi. Dù thông gia không phải Phương Viên mà chỉ là gia đình bình thường ta cũng không thể làm ra chuyện như vậy.
Cho tới bây giờ Ân quý phi vẫn chưa hiểu vì sao Thái tử phi lại cố cầu hôn với
Tố Tố cho bằng được như thế. Không thể làm gì khác hơn nên nàng đành mang
Phượng Viên mà nói.
“Nương nương! Việc người nói ta đều biết.” Thái tử phi thở dài một tiếng tiếp:
-Chỉ là Hoàng thái tôn hắn chỉ muốn Tố Tố, ngoài Tố Tố ra không hứng thú với ai. Dù đã nhiều lần khuyên bảo nhưng như người đã biết nó giống hệt phụ thân của nó khi xưa. Chí khí quật cường đã quyết điều gì thì không bao giờ chịu quay đầu lại. Cuối cùng Điềm nhi khẩn xin, nương nương nghĩ giúp biện pháp.
Ân quý phi sắc mặt khẽ biến nhưng lại vẫn như cũ nói.
-Thái tử phi ta sợ rằng chuyện này cũng không giúp được gì. Định thân đã trở thành sự thật. Hiện nếu hồi hôn thì về tình về lý cũng đều không hợp. Ta nghĩ ngươi nên về và khuyên bảo Hoàng thái tôn bớt đa tâm nên tập trung vào việc học hành. Đừng chỉ vì tư tình nam nữ mà chậm trễ việc đại sự.
Qua lời nói này Ân quý phi đã xác định nàng sẽ không ủng hộ việc hồi hôn.
Thái tử phi nghe vậy sắc mặt buồn bã, một lúc lâu không nói gì. Ân quý phi
thấy nàng ta như vậy cũng chẳng nói thêm lời nào. Cứ như thế hai nàng im lặng
ngồi đối diện tựa hồ như không có việc gì phát sinh.
…
Tại tẩm cung của Mã hoàng hậu, một lão thái thái mặc phượng y hai tay đang
chỉnh lại mái tóc, ánh mắt chuyển qua một cung nữ, thấp giọng hỏi:
-Phi Hoa, ngươi nói Hoàng thái tôn ngay cả Tố Tố kia gặp mặt cũng chưa có, như thế nào lại yêu đến chết đi sống lại nhỉ? Ngươi có tin không?
Cung nữ Phi Hoa vội nói:
-Bẩm hoàng hậu nương nương, Phi Hoa mặc dù chưa hôn giá, nhưng đối với tư tình nam nữ cũng hiểu rõ. Hoàng thái tôn nếu chưa có gặp qua thì tự nhiên không thể tồn tại tình yêu.
Mã hoàng hậu thở dài:
-Ta cũng là nghĩ như thế. Ngươi nói tại sao Thái tử phi lại nói như vậy nhỉ? Chẳng lẽ nàng ta không tán thành việc Phượng viên cùng Giang Nam tổng đốc kết thân? Tổng đốc và Phượng viên chính là thế lực ủng hộ Hoàng thái tôn. Điềm nhi làm như vậy không phải là ngu xuẩn lắm hay sao?
Phi Hoa có chút do dự:
-Hoàng hậu nương nương việc này trong đó chắc có lý do, chỉ cần phân tích sẽ có một chút nguyên do.
Mã hoàng hậu gậtt đầu:
-Ngươi biết được chút gì cứ nói ra hết đi.
Phi Hoa vội nói:
-Hoàng hậu có một số việc người có thể không biết, Lưu Phong thiếu gia của Phượng viên nọ cũng không đơn giản, nghe nói Thiên Thượng Nhân Gian chính là do hắn một tay gây dựng nên.
“Hả? Thiên Thượng Nhân Gian chính là của hắn.” Mã hoàng hậu kinh ngạc thốt
lên.
“Dạ. Không sai.” Phi Hoa nói tiếp:
-Trước đó vài ngày nô tỳ thu được tin tức Thái tử phi từng mật lệnh cho Cẩm y vệ âm thầm đến thôn tính Thiên Thượng Nhân Gian. Ai ngờ cuối cùng Cẩm y vệ không chấp hành mật lệnh của Thái tử phi, ngược lại đi cấu kết với Lưu Phong…
Mã hoàng hậu cắt đứt lời của Phi Hoa:
-Ta nghĩ, ta hiểu được Thái tử phi muốn thôn tính Thiên Thượng Nhân Gian.
Phi Hoa gật đầu:
-Hoàng hậu nương nương thánh minh.
“Hồ đồ, quả thực thị hồ đồ. Hoàng thương là do nàng ta quản, nàng đương nhiên
là có rất nhiều quyền lợi. Sao nàng ta lại có thể bất mãn với việc làm ăn của
người khác, lại còn muốn cướp đi đoạt sản nghiệp của họ. Hoàng gia đâu phải là
cường đạo.” Mã hoàng hậu hiển nhiên tức giận.
Phi Hoa sau một chút do dự nói:
-Kỳ thật không phải là Thái tử phi bất mãn mà là hôm nay quốc khố đã không thể so với trước kia nữa rồi.
Mã hoàng hậu hơi kinh hãi:
-Phi Hoa ngươi nói cho rõ ràng xem nào?
Phi hoa có chút sợ hãi: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cầu xin người thứ tội,
nô tỳ mới dám nói.”
-Bổn cung thứ tội ngươi nói đi.
Phi hoa này mới mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thương không còn
làm ăn phát đạt nữa. Nghe nói ba năm qua, hoàng thương chẳng những không
chuyển tiền vào trong nội vụ khố mà còn ngược lại từ bên trong vụ khố thất
thoát rất nhiều tiền bạc. Khiến cho bây giờ ngay cả bên trong vụ khố cũng hỗn
loạn.”
Mã hoàng hậu sắc mặt đại biến, quát hỏi:
-Chuyện này là thế nào sao ta vẫn chưa từng nghe qua tin này?
Phi Hoa nói:
-Hoàng hậu nương nương năm ngoái khi đi tảo mộ mùa xuân, nô tỳ từng nói qua nhưng người không tin, còn mắng một phen nói là: “Thái tử phi chưởng quản buôn bán của hoàng gia ngươi yên tâm. Nên sau đó nô tỳ cũng không dám lắm miệng.
Mã hoàng hậu thở dài một tiếng, lập tức hỏi:
-Việc này hoàng thượng biết chưa?
“Bệ hạ cũng đã biết.” Phi Hoa nói tiếp:
-Ba năm trước đây bệ hạ đã nghĩ sẽ giao việc buôn bán của hoàng gia cho người khác chưởng quản nhưng do chưa tìm được người thích hợp. Hơn nữa đối với cố thái tử điện hạ vẫn còn rất ân sủng, trong lòng cũng có chút do dự, cho nên vẫn để cho đến bây giờ.
Mã hoàng hậu, sắc mặt không còn giận nữa nhắm mắt lại hồi lâu, mở miệng nói:
-Quên đi việc này bệ hạ cũng đều biết, ta sẽ không can dự vào. Bây giờ thiên hạ thái bình, đại sự đều do bệ hạ xử lý, ai gia tự quản tốt hậu cung là được, Nhưng mà Điềm nhi thật làm ta quá thất vọng.
Hiểu rõ được chân tướng sự việc Mã hoàng hậu vẻ mặt đầy ảm đạm. Trước nay Mã
hoàng hậu vẫn tưởng rằng chính mình là người… hiểu rõ nhất con người của
Thái tử phi vẫn tưởng là… một người tốt chính là tiểu Điềm nhi… không ngờ
bây giờ đã thay đổi, trở thành một kẻ mưu mô xảo quyệt…