Không để ý đến Đạo Đức chân nhân liên tục hắng giọng, vẻ mặt càng khó coi, Lưu
Phong tiếp tục nói: “Cuối cùng tổng kết lại là chuyện hôm nay tiền bối sai,
cho nên người không có quyền mang Phi nhi đi. Đương nhiên nếu người quyết định
ra tay cướp đoạt Phi nhi thì Phiêu Hương cốc chúng ta cũng không khách sáo
nữa.”
Nghe Lưu Phong nói xong, có lễ, có tiết, có lực, mọi người đều gật đầu tán
thành. Đạo Đức chân nhân cũng thấp giọng nói: “Tiểu tử ngươi nói hay lắm.
Thiên Tâm, Đình Nhi, chúng ta đi.”
Tiểu Linh nhi cứ bám lấy cổ Đình Nhi, thanh âm ngây thơ cất lên nói: “Đại tỷ
tỷ, tỷ không nên đi. Tỷ đi rồi ba ba sẽ thương tâm lắm.”
Đình Nhi nhẹ nhàng vuốt mái tóc Linh nhi, mỉm cười nói: “Thật là một đứa trẻ
ngoan. Tỷ tỷ có việc không thể tiếp tục cùng ngươi chơi đùa. Có cơ hội ta sẽ
gặp lại ngươi.”
Buông Linh nhi ra, Đình Nhi quay sang cáo biệt Lưu Phong: “Đệ đệ, ta phải đi
đây.”
Lưu Phong biết Đình Nhi cũng là thân bất vô kỷ, là Huyền Tâm chánh tông đệ tử,
không thể nào kháng lại mệnh lệnh được.”
“Đình tỷ tỷ, tỷ cũng nên bảo trọng.” Đương trường có nhiều người như vậy, Lưu
Phong cũng chỉ có thể nói như vậy.
“Đệ đệ, ta phải đi đến kinh đô. Nếu có cơ hội thì đến kinh đô tìm ta.”Đình Nhi
nói xong xoay người đi theo Đạo Đức chân nhân và Thiên Tâm rời khỏi.
Phi nhi vỗ cánh bay lên đầu vai Đình Nhi, kêu lên tra tra. Đình Nhi thì không
hiểu ý tứ của Phi nhi thế nhưng Lưu Phong thì lại hiểu rõ con chim này. Thanh
Loan điểu chính là đang nhắc nhở Lưu Phong sau này có thể viết thư cho nàng
ta.
Đình tỷ tỷ, ngươi yên tâm, hãy đi đi. Đệ sẽ viết thư cho tỷ, đệ sẽ nhớ tỷ.”
Phi nhi sau khi ám chỉ cho Lưu Phong xong, hắn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Khoảng cách ngàn dặm từ kinh đô đến Giang Nam đối với Phi nhi chẳng nghĩa lý
gì cả.
Thư tình, thư tình à! Xem ra ta phải vận dụng kiến thức hiện đại của mình vào
chuyện này rồi. Lưu Phong nhìn theo Đình Nhi cho đến khi khuất dạng, trong
lòng bao nhiêu cảm giác phức tạp pha trộn lại với nhau.
…
Kinh đô hoàng thành tại Đông cung.
Một quý phụ khoảng chừng ba mươi tuổi đang cùng một nam tử chừng 18 tuổi đứng
nói chuyện với nhau. Xem thái độ của nam tử này mà đoán thì dường như đang có
chuyện không hài lòng, thậm chí còn có vẻ tức giận.
“Mẫu thân, hài nhi không thể đồng ý với đề nghị của người. Ân Tố Tố là ai hài
nhi ngay cả diện mạo cũng chưa từng thấy qua. Người cứ một mực bắt hài nhi lấy
nàng ta làm chánh thất. Điều này làm sao mà chấp nhận được?” Nam tử tuấn tú
phẫn nộ nói. Ai ai cũng biết hôn nhân đại sự của hắn không thể xem thường thế
nhưng mẫu thân cứ ép hắn lấy một người mà ngay cả diện mạo ra sao cũng không
biết. Hắn đương nhiên cảm thấy khó chịu. Hơn nữa trong lòng hắn đã có ý trung
nhân khác.
“Hài tử, ngươi nghe ta nói đã. Mẫu thân chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi. Tố Tố
cô nương luận về dung nhan, tài học đều là nhất lưu. Ngươi lấy nàng sẽ không
phải hối tiếc đâu.” Quý phụ ngữ khí trầm trọng khuyên bảo nam tử.
Nam tử tuấn tú đột nhiên cao giọng nói: “Mẫu thân, hài nhi đã mười tám tuổi.
Hài nhi đã lớn, không còn là tiểu hài tử nữa. Người nghĩ rằng hài nhi không
biết chuyện Ân Tố Tố và thiếu gia của Phượng viên đã đính ước sao? Không tính
đến chuyện này thì hài nhi tuyệt cũng không thích Ân Tố Tố. Hơn nữa Phượng
viên dù gì cũng có danh vọng, hài nhi lại càng không muốn đoạt lấy người mà họ
yêu thích.”
Quý phụ thấy nam tử không chịu nghe lời, sắc mặt trở nên buồn bã. Hai mắt u
buồn ngân ngấn nước mắt nói: “Ngươi quả thật càng lớn càng ngang ngạnh. Ngay
cả lời của mẫu thân cũng không nghe. Ta sao mà khổ như thế này đây!” Nói xong
thiếu phụ im lặng khóc.
Nam tử thấy mẫu thân khóc, trong lòng cũng có chút hoảng hốt vội hỏi: “Mẫu
thân, hài nhi không muốn làm người tức giận. Bất quá nếu người muốn con ra tay
cường đoạt lấy Ân Tố Tố không phải sẽ trở thành kẻ thù của Phượng viên sao?
Người hẳn phải biết thế lực của Phượng viên như thế nào mà. Nếu Phượng viên
thay lòng, chuyển sang ủng hộ hoàng thúc thì không phải chúng ta sẽ gặp nguy
hiểm sao?” Trăm điều thiện đứng đầu vẫn là chữ ‘Hiếu’. Nam tử này là một hài
tử hiếu thuận, trước nay đối với quý phụ luôn vâng lời. Nhưng chuyện hôm nay
liên quan đến tương lai của hắn. Hắn thật sự không dễ dàng đáp ứng. Trong tình
thế hiện nay hắn và Yến vương thế như nước với lửa. Nếu để mất đi một trợ thủ
là Phượng viên thì e là cán cân sẽ nghiêng hẳn về Yến vương.
Quý phụ không khóc nữa, ngước đầu lên nhìn nam tử nói: “Hài tử, ngươi nghe ta
nói đã. Ngươi chỉ là úy kỵ tứ cô nương của Phượng viên, nhưng chuyện này ngươi
không cần quá lo lắng. Tứ cô nương và Lưu Phong quan hệ cũng không được tốt
lắm. Đông cung gây khó khăn cho Lưu Phong, chưa chắc tứ cô nương đã bảo vệ Lưu
Phong.”
Nam tử kinh hãi hỏi: “Mẫu thân, người nói là sự thật?”
Quý phụ gật đầu nói: “Hài tử, mẫu thân đã từng lừa gạt ngươi chưa? Quan hệ của
tứ cô nương và Lưu Phong ta đã sớm sai người điều tra. Trên danh nghĩa thì tứ
cô nương chính là di nương của Lưu Phong, nhưng trên thực tế thì tứ cô nương
đối với Lưu Phong không hề ưa thích. Hơn nữa Lưu Phong phỏng chừng cũng nhận
biết chuyện này. Tỉ như chuyện của Thiên Thượng Nhân Gian, đến bây giờ tứ cô
nương cũng không hề biết. Mẫu thân làm chuyện này cũng là vì ngươi mà thôi. Ta
đang tìm người tính toán, nếu có thể thu lấy Thiên Thượng Nhân Gian vào tay
thì chỉ cần một năm là có thể thu lợi gấp bội hiện nay. Đến lúc đó chúng ta có
thể dễ dàng có phương tiện để lôi kéo, lung lạc các vị đại thần…”
Nam tử nghe xong hiểu được mẫu thân kỳ thật cũng không phải là thật sự muốn
mình cưới Ân Tố Tố. Việc này chẳng qua là gián tiếp cho đại nghiệp mà thôi.
Đả kích Lưu Phong, đánh chiếm Thiên Thượng Nhân Gian.
“Nguyên lai là có ý tứ này?” Nam tử cười nói: “Sớm biết ý tứ của mẫu thân như
vậy thì hài nhi đã sớm đáp ứng.” Vị quyền lợi của mình, namn tử đương nhiên là
đáp ứng đề nghị của mẫu thân.
“Hài tử, chắc ngươi cũng biết Ân Tố Tố là cháu gái Ân quý phi. Căn cứ theo
thông tin tình báo của ta thì Ân quý phi tựa hồ đối với Lưu Phong rất có hảo
cảm. Một thời gian ngắn nữa Hoàng gia gia (ông nội) của ngươi sẽ hạ chỉ tứ
hôn. Ngươi bây giờ phải nghĩ ra biện pháp ngăn cản hoàng gia gia lại. Ngươi
cũng nên nhờ Hoàng nãi nãi (bà nội) giúp ngươi một chút. Mẫu thân sẽ gặp Ân
quý phi thương nghị việc này, xem ý tứ của nàng như thế nào?…”
Nam tử gật đầu nói: “Mẫu thân, người yên tâm, hoàng nãi nãi hiểu rõ hài nhi
nhất. Chỉ cần hài nhi cầu khẩn nãi nãi, người nhất định sẽ giúp hài nhi. Chỉ
là sau khi tiến hành như vậy thì chúng ta sẽ làm gì nữa?”
Quý phụ cười lạnh một tiếng nói: “Ta đã điều tra ra Lưu Phong và Ân Tố Tố tình
cảm cực kỳ nồng hậu. Nếu ngươi có thể làm cho gia gia của ngươi gả Ân Tố Tố
cho ngươi. Đến lúc đó ắt Lưu Phong và Ân Tố Tố sẽ không cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần Lưu Phong kháng chỉ, ta sẽ có cách đoạt lấy sản nghiệp của hắn.”
“Mẫu thân, chuyện chưa chắc đã đơn giản như vậy. Hài nhi nghe nói Cẩm y vệ và
Lưu Phong cấu kết với nhau.” Nam tử lo lắng nói.
Quý phụ cười lạnh một tiếng nói: “Hài tử, ngươi yên tâm. Phùng Nguyệt vị tất
đã có thể làm chủ Cẩm y vệ được.”
Nam tử kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân, Phùng Nguyệt chính là Chỉ huy sứ của Cẩm Y
vệ, hắn không phải thủ lĩnh của Cẩm y vệ thì còn ai nữa?”
Quý phụ tựa hồ rất đắc ý, cười nói: “Hài tử, tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, có nhiều
chuyện chưa biết. Nói thật cho ngưoi biết thủ lĩnh tối cao của Cẩm y vệ không
phải là Chỉ huy sứ mà là Vệ Trường đại nhân”
“Không sai, Cẩm y vệ chánh thức thủ lĩnh chính là nhất phẩm Vệ Trừơng đại
nhân. Chỉ có hắn mới là chủ nhân của Cẩm y vệ.”
Quý phụ cừơi lạnh nói: “Phùng Nguyệt chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi.”
Nam tử vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ mẫu thân có khả năng sai sử vị… đứng sau tấm
màn bí mật, Vệ Trường đại nhân?”
Quý phụ lắc đầu: “Vệ Trừơng đại nhân tính tình cổ quái. Nhiều năm trước hoàng
triều cũng chỉ có hai người có thể sai khiến ngừơi này, nhưng bây giờ cũng chỉ
còn lại một ngừơi duy nhất.”
Nam tử rất thông minh, nhanh chóng hiểu được ý tứ của mẫu thân: “Mẫu thân có
phải muốn ám chỉ hai người là hoàng gia gia và phụ thân?”
“Đúng vậy. Trong thiên hạ chỉ có phụ thân của ngươi và đương kim thánh thựơng
là có thể sai sử hắn. Bất quá nếu ta đích thân ra mặt thì hắn cũng phải nể mặt
vài phần. Ta không cần biết vì sao Phùng Nguyệt và Bạch Thọ lại hợp tác cùng
Lưu Phong, tuy nhiên chỉ cần Vệ Trường đại nhân ra mặt thì chuyện gì cũng có
thể giải quyết đựơc.
Quý phụ lại tiếp tục dặn dò: “Ngươi bây giờ chuyện duy nhất phải làm đó là
nghĩ ra biện pháp làm cho Hoàng gia gia ủng hộ ngươi, đem Ân Tố Tố gả cho
ngươi…”
Rời khỏi Đông cung, quý phụ mang theo cung nữ, thái giám trực tiếp đến cung
Vĩnh Hòa. Vĩnh Hòa cung vốn là tẩm cung của Ân quý phi.
Hôm nay hoàng thựong chưa đến, Ân quý phi đang muốn nghỉ sớm một chút thì tiểu
thái giám báo nói có Thái tử phi cầu kiến.
Nếu là ngừơi bình thừơng thì Ân quý phi đã từ chối gặp mặt, nhưng người này
lại là Thái tử phi, không thể không tiếp. Thái tử điện hạ mặc dù đã chết thế
nhưng hoàng thựơng và hoàng hậu đều thương yêu Thái tử phi. Hai người đều muốn
bù đắp phần nào nỗi đau mất chồng cho nàng. Huống hồ con trai nàng, Hoàng thái
tôn tương lai lên ngôi cửu ngũ thì danh phận của Thái tử phi lại càng đựơc đề
cao. Cho nên Ân quý phi mặc dù hơi mệt mỏi nhưng cũng bất đắc dĩ hồi phục tinh
thần chuẩn bị tiếp kiến Thái tử phi.
“Truyền cho Thái tử phi vào đây.”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh lui ra. Lát sau Thái tử phi lần đầu tiên bước vào
Vĩnh Hòa cung.
“Bái kiến quý phi nương.” Dựa theo bối phận thì Thái tử phi thấp hơn Ân quý
phi. Hậu cung phân chia cấp bậc rất nghiêm minh, khi gặp nhau phải tôn trọng
lễ tiết.
Ân quý phi vội vàng nâng Thái tử phi dậy, cười nói: “Thái tử phi, hà tất phải
đa lễ. Đều là người một nhà cả.”
“Quý phi nương nương, người tiến cung nhiều năm như vậy nhưng Điềm nhi chưa
đến thỉnh an người. thật là tội đáng muôn chết. Hôm nay Điềm nhi mang theo vài
món lễ vật đến bồi tội với nương nương. Mong nương nương thu nạp.” Thái tử phi
biết tuổi mình cũng đã lớn, xưng hô với các quý phi trong cung đều lấy nhũ
danh của mình ra xưng hô. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vô công bất thụ lộc. Ân quý phi lập tức nhận ra gay Thái tử phi hôm nay đến
đây không đơn thuần chỉ để vấn an mình. Hơn phân nửa chính là có chuyện muốn
nhờ mình.
“Thái tử phi, cần gì khách khí như vậy. Ngươi đến thăm ta, ta đã thật cao
hứng, Mấy thứ lễ vật quý trọng này, ta không dám thu lấy. Ngươi cứ cầm về đi.”
Trước khi biết rõ dụng ý của Thái tử phi đến đây hôm nay vì việc gì, Ân quý
phi tuyệt không thu nhận mấy đồ vật này. Ân quý phi đối với chuyện chính sự
không cảm thấy hứng thú. Hầu hạ hoàng thượng mới là vương đạo của nàng.