“Người trẻ tuổi phải giữ cho tâm bình khí hòa. Đình Nhi và Lưu Phong bất quá
cũng chỉ có nói chuyện với nhau mà thôi. Ngươi không cần nổi giận, cũng đừng
nản chí.” Đạo Đức chân nhân an ủi Thiên Tâm xong lập tức nói tiếp: “Trước khi
thấy thần điểu chúng ta không thể rời khỏi Phượng viên.”
“Sư bá, vậy nếu như thần điểu không xuất hiện thì chúng ta cứ ở đây mãi sao?
Hay là đừng lãng phí thời gian nữa, cứ rời khỏi đây, kết thúc chuyện này.”
Thiên Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định của mình. Chỉ cần có thể rời khỏi đây thì chết
hắn cũng nguyện ý.
Tình yêu có thể làm cho con người ta điên loạn. Ngay cả thiên tài tu chân
Thiên Tâm cũng không ngoại lệ. Bất quá Đạo Đức chân nhân lại không nghĩ như
vậy. Chưa hoàn thành nhiệm vụ do chưởng môn giao cho. Lại còn bị tên sư điệt
thất tình này đưa ra những ý kiến ba lăng nhăng làm cho đau đầu. Đạo Đức chân
nhân nghe Thiên Tâm nói vậy cả giận nói: “Thiên Tâm, biểu hiện của ngươi thật
làm cho ta thất vọng.”
Đạo Đức chân nhân động nộ để cảnh tỉnh Thiên Tâm một chút mà thôi. Chứ thật ra
trong lòng lão cũng hận Lưu Phong, chỉ muốn trực tiếp ra tay sát tử hắn. Nếu ý
niệm mà có thể giết người thì e là Lưu Phong đã bị hắn giết một ngàn tám trăm
lần rồi.
Hôm sau Đạo Đức chân nhân và Thiên Tâm vẫn ở tại Phượng viên thì được tin
Phiêu Hương cốc có người đến. Chính xác là tam sư tôn của Lưu Phong, Nghê
Thường.
Đạo Đức chân nhân kinh hãi. Một mình Trương Mỹ Nhân lão đã khó đối phó, bây
giờ thêm Nghê Thường. Hai vs một. Không lẽ lần này Huyền Tâm chánh tông thất
bại hoàn toàn?
Ngay khi Tố Nương vừa thông tri xong. Lưu Phong vội càng quay về gặp Đình Nhi
và Liễu Thanh Nghi nói một câu lập tức chạy đi.
“Công tử luôn vội vã như vậy đấy!” Trực giác của Liễu Thanh Nghi cho biết công
tử và cái vị tam sư tôn này hơn phân nửa là có cái gì đó không minh bạch. Bất
quá chuyện này đối với nàng cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đình Nhi thì không nghĩ như vậy. Nàng biết thân phận của Nghê Thường, cũng
biết tại tu chân giới không cho phép sư đồ luyến ái lẫn nhau. Cho nên nàng
không hề nghi ngờ tình cảm giữa Lưu Phong và Nghê Thường. Khi còn ở Vân Mộng
trạch Lưu Phong cũng đã từng nói với nàng trong mấy vị sư tôn thì người tốt
với hắn nhất chính là tam sư sư tôn. Hơn nữa người này cũng là người đã mang
hắn từ Đại Tuyết sơn về Phiêu Hương cốc. Loại tình cảm như mẹ con này tất là
làm cho Lưu Phong cảm động.
Lúc này Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân đang nắm tay nhau, thân mật chuyện trò.
Hai tỷ muội cũng đã lâu không gặp nhau, lần này gặp lại quả có nhiều chuyện để
nói.
Nghê Thường vẫn lo lắng Trương Mỹ Nhân đối với Lưu Phong có ý bất lợi, hàn
huyên một lúc, lập tức nói: “Tứ muội, Phong nhi tại Phượng viên biểu hiện như
thế nào? Có gây ra cho muội phiền toái gì không?”
Trương Mỹ Nhân có chút không hài lòng, hơi giận tam tỷ. Xa cách đã lâu, nhớ
nhung khôn xiết, vừa gặp nhau đã nhắc đến Lưu Phong. Bất quá dù gì cũng là sư
tỷ của mình. Trương Mỹ Nhân cũng không dám chậm trễ, vội đáp: “Tam tỷ, tỷ yên
tâm. Mặc dù muội và Lưu Phong chỉ ở với nhau thời gian không lâu nhưng hắn
cũng là đệ tử duy nhất của chúng ta. Muội đương nhiên đối với hắn rất tốt. Hơn
nữa còn tìm cho hắn một người vợ tốt nữa.”
“Ức!” Nghe Lưu Phong đã tìm được vợ, Nghê Thường biến sắc, trong lòng dâng lên
một cảm giác cô đơn trống trải nhưng mặt ngoài vẫn thản nhiên hỏi: “Nữ nhân
này là ai?”
“Thiên kim tiểu thư của Giang Nam tổng đốc phủ Ân Tố Tố. Nữ nhân này tại Giang
Nam luận về danh tiếng hay nhân phẩm đều là nhất lưu. Phong nhi cũng rất ưng
ý. Chờ thêm một thời gian nữa hoàng thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn. Vốn là muội muốn
báo tin này về Vân Mộng trạch không ngờ sư tỷ đã đến đây.”
Vẻ mặt của Nghê Thường không thoát khỏi cặp mắt của Trương Mỹ Nhân. Quả nhiên
là tam tỷ đối với tên xú tiểu tử này có chút bất thường. Cũng may là bây giờ
không còn lo lắng nữa. Lưu Phong đã kết hôn rồi. Còn có chuyện hắn ngủ với nha
hoàn, chuyện lần trước hắn hạ sơn đi thanh lâu mắc bệnh hoa liễu nữa. Nhất
định phải nói cho tam tỷ biết.
“Tứ muội, Phong nhi là người tu chân tại sao lại cho hắn lấy một người phàm
như vậy?” Nghê Thường nhíu mày hỏi.
“Việc này… Tam tỷ, muội tưởng…” Nếu như là trước kia thì Trương Mỹ Nhân
hoàn toàn có thể đổ lỗi cho hắn không phải là người tu chân nhưng bây giờ mọi
việc đã hoàn toàn thay đổi. Lưu Phong tu vi đại tiến lại có thêm Phi nhi. Tiền
đồ của hắn tại tu chân giới rất sang lạn. Cho nên Trương Mỹ Nhân bố trí chuyện
hôn sự cho Lưu Phong như vậy quả là không thích hợp.
Bàn qua một chút về người tu chân. Tu chân giả một khi kết thành Kim Đan sẽ
sống lâu cả mấy trăm năm. Lưu Phong bây giờ chỉ là Ích Cốc hậu kỳ nhưng xem
biểu hiện của hắn thì kết thành Kim Đan cũng chẳng phải là việc gì quá khó.
“Tam sư tôn, tam sư tôn, người đã đến rồi… Phong nhi mừng muốn chết.”
Ngay khi Trương Mỹ Nhân đang không biết phải trả lời với tam sư tỷ thế nào thì
Lưu Phong ào ào chạy vào.
Nghê Thường vội vàng đứng lên gọi: “Phong nhi, mau lại đây để ta ngắm nhìn
ngươi.”
Một thanh âm trong trẻo du dương cất lên làm hắn cảm thấy ấm áp, tam sư tôn
rốt cuộc đã tới.
Lâu ngày gặp lại, tam sư tôn lại càng hấp dẫn hơn. Đôi mi cong dài tinh tế,
cặp mắt trong veo lóng lánh như ngọc bích phảng phất nét dịu dàng ôn nhu. Ngọc
diện nhìn thấy Lưu Phong cũng có chút kích động, ửng đỏ. Tiểu khẩu nhỏ nhắn
mấp máy dụ hoặc. Phong thái phiêu dật tỏa ra, không khỏi khiến kẻ khác say
đắm.
Cũng như vậy, Nghê Thường lặng im ngắm nhìn hắn. Đôi mày kiếm ngày càng đậm
thêm, song nhãn lấp lánh hữu thần. Từ chiếc mũi, đôi môi, khóe miệng đều phong
lưu tiêu sái. Nụ cười lại rất thân quen ấm áp… chỉ là hắn có gầy đi một
chút. Chắc là tứ muội đối với hắn không quan tâm chu đáo cho lắm.
Trương Mỹ Nhân không biết Nghê Thường đasng nghĩ gì trong đầu, nếu không nhất
định sẽ kêu lên oan uổng. Mặc dù nàng đối với Lưu Phong cũng có chút bất hảo,
thế nhưng chưa đến nỗi không cho hắn ăn cơm. Hắn gầy đi căn bản không phải lỗi
của nàng.
“Tam sư tôn, người lại đẹp hơn trước rất nhiều.” Lưu Phong ôm chầm lấy Nghê
Thường, nhân cơ hội dụi mắt vào bộ ngực nàng vài cái. Hai tay lớn mật từ lưng
nàng chậm rãi lần xuống phía dưới.
Nghê Thường cùng Lưu Phong vốn đã quen chuyện này từ lâu. Thế như trong mắt
của Trương Mỹ Nhân thì thật sự là chướng mắt. Trong lòng nàng thầm mắng Lưu
Phong vô sỉ.
“Phong nhi, xuống núi lâu như vậy không ngờ ngươi vẫn nhõng nhẽo như một tiểu
hài tử.” Nghê Thường chỉ để ý, quan tâm đến hắn. Hoàn toàn không để ý đến
chuyện Lưu Phong đang âm thầm ăn đậu hũ non.
Hương thơm từ thân thể tam sư tôn tỏa ra, làm cho hắn ngây ngất: “Tam sư tôn,
từ khi hạ sơn, Phong nhi mỗi ngày, mỗi đêm đều nhớ đến người. Hôm nay được gặp
người thật tốt quá.”
Rốt cuộc Nghê Thường cũng cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, thấp giọng hỏi:
“Phong nhi, ngươi lại làm cái gì đấy?”
Lưu Phong cười hì hì, ý tứ không tốt nói: “Tam sư tôn, người còn nhớ Phong nhi
có vũ khí ‘nhất trụ kình thiên’ không? Hôm này vừa gặp người nó đã cảm nhận
được.”
Nghe Lưu Phong nói đến ‘nhất trụ kình thiên’. Nghê Thường đỏ mặt, khẽ đẩy hắn
ra nói: “Tiểu quỷ, ngươi không thành thật. Đừng tưởng rằng ta vẫn không biết.
Nhị tỷ đã nói cho ta biết hết rồi.”
Lưu Phong bất giác như bị một gáo nước lạnh dội vào mặt. Xấu hổ thật.
“Tam sư tôn… cái này… à, ừm, …”
Thấy bộ dạng lóng ngóng của hắn. Nghê Thường cũng cảm thấy buồn cười, dùng một
ngón tay xinh xắn dí lên trán hắn nói: “Ngươi đấy, còn nhỏ mà tư tưởng thật
bậy bạ.”
“Phong nhi, tam tỷ đi đường cũng mệt mỏi, ngươi mau trở về để Tam sư tôn nghỉ
ngơi đã…” Nhìn Nghê Thường cùng Lưu Phong ôm ôm ấp ấp, Trương Mỹ Nhân bất
giác cảm thấy vô cùng ghen tị. Nàng tìm một cái cớ tách hai người ra.
Xú ác phụ, ngươi không thấy bổn lão tử đang ăn đậu hũ hay sao?
Nghê Thường quay sang nhìn Trương Mỹ Nhân mỉm cười nói: “Tứ muội, cũng không
sao. Ta không hề thấy mệt mỏi. Ngươi có việc thì cứ đi làm. Ta muốn nói chuyện
với Phong nhi. Tối nay tỷ muội ra sẽ trường đàm. (nói chuyện lâu).”
Trương Mỹ Nhân trong lòng vẫn còn tức giận nhưng nghe tam tỷ nói tối nay sẽ
trường đàm với mình. Tinh quang trong mắt đại thịnh, vội vàng mang theo Tố
Nương rời khỏi.
“Tam sư tôn, người hạ sơn cũng là vì Phi nhi sao?” Hai người đi ra hậu viên,
vừa đi vừa nói chuyện. Lưu Phong vẫn như xưa, nắm lấy tay Nghê Thường như khi
xưa còn bé vậy.
Nghê Thường mỉm cười mặc cho hắn nắm tay, nói: “Ngươi đấy, chẳng giống tiểu
hài tử chút nào. Lâu nay ta không đến thăm, không lẽ ngươi oán hận ta?”
Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Không có, Phong nhi không dám oán hận. Tam sư tôn là
thần tiên trong thiên hạ. Thần tiên đương nhiên có chuyện của thần tiên. Phong
nhi làm sao quản được.”
Nghê Thường dịu dàng cười nói: “Còn nói là không giận? Kỳ thật sư tôn cũng
muốn đến thăm ngươi nhưng cũng có một số chuyện ta không quyết định được…
Quên đi ngươi còn nhỏ, có nói ngươi cũng không hiểu được.”
Không hiểu? Ta dù sao cũng hai kiếp làm người, lại sinh ra ở xã hội hiện đại.
Có gì mà không hiểu? Lưu Phong thản nhiên nói: “Tam sư tôn, Phong nhi biết
trong lòng người cũng có nghĩ đến Phong nhi. Nhưng lâu như vậy không ghé thăm
hài nhi, nên trong lòng vẫn hơi khó chịu.”
“Ta biết, lần này ta sẽ cố gắng ở đây mấy ngày, ở bên ngươi. Được rồi Phi nhi
đang ở bên ngươi?” Hàn huyên một chập Nghê Thường liền đề cập đến chuyện của
Phi nhi.
“Ây” Lưu Phong gật đầu nói: “Tứ sư tôn, có điều Phong nhi phải nói cho người
biết. Phi nhi bây giờ bản lãnh vô cùng lợi hại. Các môn phái tu chân tại Vân
Mộng trạch đều muốn chiếm lấy làm của riêng. Bất quá bọn họ đều nằm mơ. Phi
nhi ưa thích tự do, nó không thích bị ai ràng buộc.
Nghê Thường hồ nghi hỏi: “Phi nhi không phải là sủng vật của ngươi sao?”
Lưu Phong lắc đầu nghiêm mặt nói: “Phi nhi không phải là sủng vật của đồ nhi.
Nó là bằng hữu của đồ nhi. Nó được tự do. Là nó nguyện ý đi theo Phong nhi thì
Phong nhi sẽ rất vui còn nếu nó muốn bay đi nơi khác thì Phong nhi cũng sẽ
không ép buộc nó.”