Bạch Vũ đang muốn ngồi xuống, không nghĩ tới Lưu Phong đột nhiên tiến lên nói:
“Tiểu muội, hôm nay không phải xử lý chuyện của Bạch gia thương hội sao? Mau
chuẩn bị mọi việc đi chứ.”
Cũng may là Liễu Thanh Nghi cơ trí, tranh thủ cười một cái nói: “Đây là nghĩa
muội kết bái của công tử, Bạch Vũ muội muội.”
“Thì ra là nghĩa muội kết bái!” Đình Nhi thản nhiên cười, có chút mỉa mai.
Ghen tuông nửa ngày té ra là mình đã hiểu lầm.
“Muội muội, ngươi có việc phải đi sao?” Liễu Thanh Nghi thấy sắc mặt Đình Nhi
đã hòa hoãn rất nhiều, vội vàng kéo Bạch Vũ đi ra ngoài.
Lưu Phong cười cười nhìn Đình Nhi nói: “Đình tỷ tỷ không phải là xem Bạch Vũ
là tình địch đấy chứ?”
“Hừ!” Đình Nhi mặc dù bị Lưu Phong nói trúng tim đen. Thế nhưng ngoài miệng
lại không thừa nhận. Nàng bĩu môi nói: “Hoa tâm xảo ngữ.”
Liễu Thanh Nghi vừa quay lại, nghe được câu nói hoa tâm xảo ngữ, trong lòng
khẽ giật mình, thậm chí có cảm giác như mình bị bắt quả tang gian dâm trên
giường vậy.
“Cái kia… ha ha… Thanh Nghi tỷ tỷ, Đình tỷ tỷ, hai người nói chuyện nhé.
Ta đi xem Linh nhi.” Cùng ở một chỗ với hai nữ nhân này, Lưu Phong có chút mất
tự nhiên. Mặc dù hắn với Liễu Thanh Nghi danh nghĩa là quan hệ chủ tớ thế
nhưng hai người lâu nay đã ngủ cùng giường. Ánh mắt, vẻ mặt đều không giống
người bình thường. Để tránh sự ngại ngùng cho nhau, Lưu Phong nghĩ hay nhất
chính là tẩu vi thượng sách.
Tổng hành dinh của Giang Nam tuần phủ.
Vương Đức Vọng từ Tĩnh vương phủ trở về, sắc mặt u ám, âm trầm. Hễ thấy ai
không vừa mắt là động nộ, ngay cả người có đức cao vọng trọng như quản gia
cũng bị hắn chửi cho một trận.
Đến trưa lão cho người gọi Vương Bảo Nhi đến.
Vương Bảo Nhi thấy phụ thân vẻ mặt tức giận vội vàng hỏi: “Cha, là ai chọc
giận người? Nói cho hài nhi biết, hài nhi sẽ làm cho người hết giận.”
Vương Đức Vọng hừ lạnh một tiếng, nói: “Hết giận? Ngươi làm được sao?”
Đùa à? Ta đường đường là Cẩm y vệ bách hộ. Đừng xem thường Bách hộ quan viên.
Mặc dù quan tước này thoạt nhìn thì cho là nhỏ bé nhưng cũng có đầy đủ các
quyền lợi bổng lộc không kém ai. Hiện nay ai mà không phải nể mặt mũi của Cẩm
y vệ chứ? Ta là Cẩm y vệ, ta lại sợ ai? Vương Bảo Nhi thần sắc lẫm liệt nói:
“Cha, có một chuyện hài nhi chưa nói cho người biết. Hài nhi bây giờ đã làm
quan.”
“Ngươi làm quan?” Vương Đức Vọng nhất thời sửng sốt, thậm chí quên cả buồn bực
trong lòng hỏi: “Bảo Nhi, ngươi làm quan, ngươi làm quan gì? Trước đây ngươi
không muốn làm quan mà?” Chẳng lẽ thời thế thay đổi, mặt trời mọc từ hướng
tây? Từ nhỏ Vương Bảo Nhi đôi với chuyện làm quan rất chán ghét, không hiểu
cái gì có thể làm thay đổi tính tình tên khuyển tử này nhanh như vậy?
Vương Bảo Nhi cười hi hi, lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài Cẩm y vệ bách
hộ, cầm trên tay múa may, đắc ý nói: “Cha, người không thấy sao? Đây là cái
gì?”
“Cẩm y vệ bách hộ? Ngươi làm Cẩm y vệ bách hộ?”Vương Đức Vọng gia nhập chốn
quan trường đã lâu, liếc mắt một cái cũng biết đây chính là lệnh bài của Cẩm y
vệ.
“Thế nào cha? Bây giờ đã có thể nói cho hài nhi biết ai đã dám cả gan chọc
giận người hay chưa? Để hài nhi hạ lệnh giết hắn.” Trước kia Vương Đức Vọng
toàn phải vì Vương Bảo Nhi mà xuất đầu lộ diện. Bây giờ đã thay đổi ngược lại,
Vương Bảo Nhi vì cha mà ra mặt. Đời người quả thật là khó ngờ.
Vương Đức Vọng bất quá cũng không cho là đúng: “Chỉ là Bách hộ, tính toán làm
gì?”
“Bách hộ cũng là quan. Cha đừng chê hài nhi là chức quan nhỏ. Phía trên hài
nhi còn có một người.”
“Phía trên ngươi còn có người?” Vương Đức Vọng cười lạnh nói: “Vô dụng, ai có
bản lĩnh có thể làm cho Lưu Phong cưới muội muội ngươi.”
Vương Bảo Nhi lúc này mới hiểu được lão phụ thân vì chuyện hôn nhân của muội
tử mà buồn phiền. Thảo nào nói mình hoàn toàn không có bản lĩnh giải quyết
chuyện này.
“Cha, cuối cùng là có chuyện gì?”
Vương Đức Vọng thở dài một tiếng nói: “Ta mới từ phủ của Tĩnh vương gia trở
về. Phượng viên đã cho người hồi đáp với vương gia từ chối hôn sự của muội
muội ngươi. Nói là bên Tổng đốc phủ đã tiến hành trước… Một thời gian ngắn
tới đây không chừng hoàng thượng còn tự mình hạ chỉ tác thành hôn sự này nữa.”
“Là như thế này đây!” Vương Bảo Nhi lên tiếng đề nghị: “Như vậy thì không hay
rồi. Hay là để cho muội muội làm tiểu thiếp cũng được. Cha không biết đâu. Lưu
Phong đại ca tuyệt đối là rồng, phượng trong chốn nhân gian, có thể là tiểu
thiếp của hắn cũng đã là đại phúc khí.”
Con trai của hắn nói ra những lời này, Vương Đức Vọng cực kỳ tán thành. Lưu
Phong quả thực là tiền đồ vô hạn… Không nói đâu xa, chỉ nhìn Vương Bảo Nhi
trong một thời gian ngắn đã có thể biến hóa như bây giờ cũng là nhờ đi theo
Lưu Phong. Trước kia Vương Bảo Nhi ngoại trừ chơi bời lêu lổng ra thì chẳng
còn biết làm gì cả. Bây giờ đã trở thành lão bản của Thiên Thượng Nhân Gian.
Còn là Cẩm y vệ bách hộ nữa.
Càng nghĩ đến Lưu Phong, Vương Đức Vọng càng muốn gả nữ nhi của mình cho hắn.
Ai mà biết được người ta đã từ chối, ngay cả Tĩnh vương gia cũng không tìm ra
được biện pháp nào.
“Bảo Nhi, ngươi xem có cách nào có thể làm cho Lưu Phong cưới muội muội ngươi
không?” Vương Đức Vọng đột nhiên có một chút hy vọng vào đứa con trai này.
Vương Bảo Nhi cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Cha, con xem đại ca đối với muội
muội cũng có một chút quan tâm, nếu hài nhi có thể trước mặt hắn hoa ngôn nói
vài câu tốt đẹp cho muội muội, sau đó từ từ xúc tiến cho hai người gặp gỡ,
cũng có thể đem lại hiệu quả.”
“Ngươi cũng nên khuyên muội muội ngươi tính tình bớt nóng nảy đi, ôn nhu một
chút.”
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Ngay khi phụ tử Vương Đông Đông
đang muốn phát triển mối quan hệ giữa Phượng viên và Vương gia thì Yến vương
đã phái đặc sứ đến đưa thư của Yến vương điện hạ. Trong thư nói rõ tam công tử
của Yến vương muốn lấy Vương Đông Đông làm thê tử.
Việc này nếu rơi vào quan viên khác thì chính là hỉ sự. Yến vương dù sao cũng
là quyền cao chức trọng, nếu có thể trở thành thông gia quả thật là cũng được
thơm lây.
Nhưng Vương Đức Vọng trong lòng lại không nghĩ như vậy, hắn bây giờ tâm tưởng
chỉ muốn gả Vương Đông Đông cho Phượng viên. Hơn nữa Vương Đức Vọng nhận thấy
tương lai của Yến vương so với Hoàng thái tôn thì không tươi sáng bằng. Mà
trọng yếu nhất chính là tam công tử của Yến phủ lại là một người kém học bất
tài. Văn không biết, võ không thông. Suốt ngày chỉ biết trêu ghẹo nữ nhân, làm
ra những chuyện bại hoại, so với Vương Bảo Nhi thì còn trên một đẳng cấp.
Vương Đức Vọng làm thế nào có thể yên tâm gửi gắm con gái yêu của mình cho một
người như vậy chứ.
Nhưng muốn cự tuyệt chuyện cầu thân của Yến vương lại rất khó, căn bản là
không thể cự tuyệt được.
Cũng may trong thư nói rõ tam công tử Chu Phi Cao sẽ tự thân chọn ngày lành
tháng tốt mới chính thức công báo cho thiên hạ. Vương Đức Vọng hy vọng trong
khoảng thời gian này có thể nhanh chóng xảo lộng cho Vương Đông Đông trở thành
tiểu thiếp của Lưu Phong. Đến lúc đó ván đã đóng thành thuyền. Cho dù là hoàng
đế lão tử cũng không có biện pháp thay đổi được.
Liễu Thanh Nghi vốn là người ý tứ, kín đáo. Nàng biết Lưu Phong rất thích Đình
Nhi, cũng biết vị cô nương thế ngoại cao nhân này sớm muộn cũng trở thành
chánh thất của Lưu Phong. Vì thế nàng cũng hết lòng quan tâm, chiếu cố, làm
quen với Đình Nhi, dần dần cũng chiếm được sự tín nhiệm của Đình Nhi.
Vì tránh mang lại phiền phức cho Lưu Phong. Liễu Thanh Nghi đã kể hết nọi
chuyện của mẹ con nàng và Bạch Vũ cho Đình Nhi nghe. Đương nhiên là chuyện đêm
đêm nàng cùng Lưu Phong… như vợ chồng phải dấu nhẹm đi.
Đình Nhi đầu tiên là biết được chuyện hắn cứu Ân Tố Tố như thế nào. Bây giờ
lại nghe Liễu Thanh Nghi ca ngợi hành vi trượng nghĩa của hắn, giúp đỡ mẹ con
nàng và Bạch Vũ. Trong lòng Đình Nhi không khỏi cảm thấy cao hứng. Hình tượng
của Lưu Phong trong lòng nàng lại được đề cao lên một chút.
“Thật là người tốt!” Đình Nhi đã hoàn toàn quên đi chuyện mình đối với hôn sự
của Lưu Phong rất bực bội.
Biêt được thân thế của Tiểu Linh nhi, Đình Nhi cũng cảm thấy thương yêu nó
hơn, trách Liễu Thanh Nghi trước kia không nên nặng lời với nó như vậy. Nói
muốn gặp nó cho nó chút quà.
Thừa dịp Đình Nhi vui đùa cùng Tiểu Linh nhi. Liễu Thanh Nghi đem chuyện mình
đã nói với Đình Nhi cho Lưu Phong nghe, hoàn toàn sung mãn phát huy tinh thần
của một nha hoàn trung thành, biểu hiện trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong nghe vậy, âm nhạc trong lòng lại nổi lên, khích lệ: “Thanh Nghi,
nàng chính là bảo bối của ta. Quả là không làm ta thất vọng.”
“Bảo bối?” Hai từ nay trực tiếp chui vào tai của Thanh Nghi, đánh mạnh lên đại
não của nàng, tim đập thình thịch. Nam nhân này thực sự làm nàng cảm động.
Thậm chí bây giờ có bảo nàng chết vì hắn nàng cũng cam tâm.
“Thanh Nghi, cứ tiếp tục ‘thổi lỗ tai’ Đình Nhi như vậy nhé. Buổi tối ta sẽ
hảo hảo phục vụ nàng.” Lưu Phong thuận tay bóp nhẹ vào hạ thân nàng một cái.
“Công tử, sao lại bất cẩn như vậy? Lỡ Đình Nhi muội muội trông thấy thì không
tốt đâu.” Liễu Thanh Nghi ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng đang nở
hoa. Người ta nói nam nhân có mới nới cũ, thế nhưng công tử của mình tuyệt
không phải loại người này. Hắn chính là có mới vẫn nhớ đến cũ. Nàng chỉ muốn
được sống cả đời hầu hạ hắn.
Tâm tình vui sướng, da mặt cũng đẹp. Sau khi khoa tán vài câu với Lưu Phong.
Liễu Thanh Nghi vẻ mặt ửng hồng, xuân quang đắc ý, lắc lư kiều đồn, vui vẻ đi
vào phòng Bạch Vũ.
“Không khí thật trong lành. Thế giới này thật quá tươi đẹp. !”
Vốn đang đau đầu về chuyện mỹ nữ. Sau khi nghe Liễu Thanh Nghi nói chuyện
xong. Tâm tình của Lưu Phong bây giờ rất tốt.
Hôm nay tại Phượng viên ai cũng hoan hoan hỉ hỉ chỉ có hai người một già một
trẻ là buồn bực không thôi, chính là Đạo Đức chân nhân và Thiên Tâm.
Có bảo vật xuất sắc, ai cũng không muốn cho ngoại nhân hưởng thụ. Đạo Đức chân
nhân cũng không ngoại lệ. Đình Nhi xuất sắc nhất trong đám đệ tử của bổn phái.
Hắn không mong nàng sẽ trở thành nữ nhân của người ngoại phái. Đáng tiếc càng
nghĩ càng thấy bực mình cho tên sư điệt Thiên Tâm của mình. Năm sáu năm nay ở
bên cạnh sư muội mà không biết đường chiếm lấy trái tim nàng.
Đạo Đức là thế, Thiên Tâm còn buồn bực gấp trăm lần sư bá. Cả Huyền Tâm chánh
tông ai ai cũng đều nói hắn và Đình Nhi chính là một cặp trời sinh. Ai mà ngờ
Đình Nhi hết lần này đến lần khác bị cái tên Lưu Phong mặt trắng kia mê hoặc.
Thật sự là làm cho hắn tức muốn chết.
“Sư bá, chúng hay là nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này đi.” Thiên Tâm cũng
hiểu rõ chỉ cần không có Lưu Phong thì hắn vẫn còn cơ hội. Bây giờ chỉ có một
biện pháp duy nhất là nhanh chóng rời khỏi Phượng viên, rời xa cái tên ôn thần
Lưu Phong kia.
Đạo Đức chân nhân ngược lại chưa muốn rời khỏi nơi đây. Sư điệt của hắn tán
gái thất bại muốn bỏ chạy. Hắn là trưởng bối cũng cảm thấy xấu hổ nhưng cũng
phải tạm thời nhẫn nhịn.
Việc của sư môn quan trọng hơn cả. Nếu bây giờ mà rời đi e tất cả công sức đều
là công cốc.