“Ba ba” Đình Nhi vốn đang muốn dẫn Phi nhi đi chơi, đột nhiên nghe một
tiếng”Ba ba” vội vàng định thần, nhìn bốn hướng, phát hiện ngoài Lưu Phong
không còn bóng dáng một nam nhân nào cả. Rất rõ ràng từ”Ba ba” này chính là
chỉ Lưu Phong.
“Hắn có con rồi?” Đây là ý niệm thứ nhất xuất hiện trong đầu Đình Nhi.
“Không đúng, hắn xuống núi chưa đến một năm thời gian, cho dù có con, cũng chỉ
là đang mang thai thôi?” Đây là ý niệm thứ hai trong đầu Đình Nhi.
Mặc dù Lưu Phong còn chưa giới thiệu, nhưng Liễu Thanh Nghi biết nữ tử này
chính là người hôm qua công tử gia nói. Nàng vội vã mắng Linh nhi: “Không được
nói bậy, mau về phòng.”
Liễu Thanh Nghi ngữ khí tựa hồ có chút nghiêm lệ, Tiểu Linh nhi cảm thấy ủy
khuất, nhịn không được, òa khóc lớn lên.
Bạch Vũ hung hăng, trừng mắt liếc nhìn Lưu Phong một cái, trong lòng trách hắn
không nên mang tình nhân về nhà. Liễu Thanh Nghi có thể chịu đựng, tự không
nói nhiều, nhưng còn đứa nhỏ vô tội này nữa.
Bạch Vũ ôm lấy vai Tiểu Linh nhi, thấp giọng an ủi: “Linh nhi đừng khóc nữa,
tỷ tỷ kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe nhé.”
Linh nhi rất là oan ức, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hướng Liễu Thanh nghi nói:
“Đại ca ca chính là ba ba, người đã hứa với con rồi, mẹ…”
Bạch Vũ biết tiểu Linh nhi muốn nói cái gì, vội vàng bịt miệng nó, đem nó trở
về phòng.
Lưu Phong tim như muốn rớt ra, đợi một chút mới bình tỉnh lại, thầm khen Bạch
Vũ cơ trí. Thật sự Tiểu Linh nhi nói ra câu kinh điển về ‘thích’ ra, hắn thật
không biết giải thích với Đình Nhi như thế nào.
Liễu Thanh Nghi có chút bối rối vội vàng nói với Đình Nhi: “Là Đình Nhi tiểu
thư đây sao, nô tỳ là nha hoàn của Công tử gia, Linh nhi là con nô tỳ, cũng
đều do nô tỳ dạy không tốt, để nó nói bậy” Liễu Thanh Nghi sợ Lưu Phong gặp
phiền toái, vội vàng nói rõ thân phận của mẫu tử mình ra.
Lưu Phong nghe được hơi khó chịu, liền nói: “Thanh Nghi, không nên nói vậy, ta
thật sự đã đáp ứng làm ba ba của Linh nhi, ta thật lòng, không có lừa dối
nàng.” Lưu Phong cũng không ngại gạt người, nhưng lại khinh thường những ai
lừa gạt tiểu hài tử. Linh nhi phát triển cần phải có sự quan tâm, chăn sóc của
phụ tử, lời hứa của Lưu Phong đối với Linh nhi là thật lòng.
Mặt quay về hướng khác, có vẻ buồn, Đình Nhi chẳng biết làm sao cả, nàng không
biết rõ về mối quan hệ của Lưu Phong và hai người đàn bà trong trang viện này.
Nhưng có điều nàng biết rõ, tiểu Linh nhi kia không muốn xa rời Lưu Phong.
“Thanh Nghi tỷ tỷ, xin chào, gọi ta là Đình Nhi được rồi, ta là bằng hữu của
Phong đệ, thật hân hạnh được gặp ngươi” Đình Nhi không biết tuổi tác của Liễu
Thanh Nghi, nhưng có khả năng sinh ra đứa trẻ bốn tuổi, kêu tỷ tỷ hẳn không
quá đáng. Trực giác của đàn bà nói cho nàng biết, người thiếu phụ xinh đẹp này
không phải là một nha hoàn đơn giản. Ít nhất Lưu Phong không có giới thiệu
nàng là nha hoàn. Đình Nhi cũng là xuất thân bần cùng, nàng bây giờ không nghĩ
được bản thân mình, thân phận cao nhân tu chân. Cho nên mặc dù Liễu Thanh Nghi
nói rõ thân phận nha hoàn, nàng cũng không vì thế mà khi dễ Thanh Nghi. Ngược
lại, còn kêu một tiếng Thanh Nghi tỷ tỷ.
Liễu Thanh Nghi không nghĩ tới Đình Nhi tốt bụng như vậy, nói chuyện nửa ngày,
rốt cuộc hạ quyết tâm, uống một ngụm trà, đổi cách xưng hô thành muội muội,
kết tình tỷ muội.
Thừa dịp Liễu Thanh Nhi ra ngoài, Lưu Phong vội vàng thấp giọng nói: “Đình tỷ
tỷ, nàng không nên hiểu lầm chuyện Thanh Nghi mẫu nữ, chút nữa ta sẽ giải
thích với nàng sau”
Đình Nhi cười lớn nói: “Ngươi nghĩ ta là người thế nào, tính cách của ngươi ta
không biết sao?”
Lưu Phong âm thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ, thà đừng nói, người ta còn
không rõ tâm tư của ta, ta muốn nói ra người ta lại hiểu lầm.
“trời ạ, đất ạ, ta mà có ý nghĩ tà ác đó, Lôi thần đánh ta đi?”
“Ha… ha… không phản ứng gì, xem ra trời cũng biết ta không có ý đó mà”
Không thể không nói khả năng giao tiếp của Liễu Thanh Nhi thật là hiệu quả,
chỉ qua một thời gian ngắn tiếp xúc với Đình Nhi, nàng và Đình Nhi đã thân
nhau như thân sinh tỷ muội, luôn miệng kêu tỷ tỷ, muội muội, thật là nhiệt
tình. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lưu Phong hiểu rằng mình đã trở thành người
thừa.
Bạch Vũ không rõ chân tướng, vẫn tưởng rằng tiểu Linh nhi là con của Lưu Phong
và Liễu Thanh Nghi, là loại quan hệ của thiếu gia và nha hoàn.
Ngày thường, nàng đối với việc Liễu Thanh Nghi không danh không phận rất là
bất bình, lần trước Lưu Phong và Ân Tố Tố định thân, Bạch Vũ đã điên tiết lắm
rồi. Không tưởng lần này Lưu Phong càng thêm quá đáng, cư nhiên dám dẫn tiểu
tình nhân đến Di Hồng viện, không phải làm đau lòng mẫu nữ Liễu Thanh Nghi lắm
hay sao?
Bạch Vũ đối với Liễu Thanh Nghi có chút không bằng lòng, nhưng về phần đứa
nhỏ, thật là tội nghiệp.
Bạch Vũ đợi Tiểu Linh nhi ngủ xong, một mình ngồi ở trong phòng, càng nghĩ
càng tức giận. Cuối cùng quyết định tìm cách cứu mẫu nữ Thanh Nghi ra khỏi
miệng sói.
Đẩy Lưu Phong ra khỏi cửa phòng, Bạch Vũ hoành nhãn nhìn Liễu Thanh Nghi đang
nói chuyện thân mật với Đình Nhi, thần sắc lạnh nhạt, đột nhiên có cảm giác
gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Bạch Vũ, trong lòng có cảm
giác bất hảo. hắn đang muốn kéo Bạch Vũ ra ngoài, không muốn Liễu Thanh Nghi
và Đình Nhi thấy được nàng.
Liễu Thanh Nghi đang tâm tình, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Muội muội, lại đây
nào, vào nhà đi, đứng ngoài làm gì?”
Nhìn Liễu Thanh Nghi cùng tình địch của nàng đang thân mật nói chuyện, Bạch Vũ
trong lòng bực bội, ngươi như thế nào mà bản thân có thể nhịn nhục như vậy
được.
“Thanh Nghi tỷ, ngươi không dám tranh đấu với người ta sao? Ta giúp ngươi”
trong lòng nói thầm vài câu, Bạch Vũ đi nhanh đến, cẩn thận đánh giá Đình Nhi,
tia mắt lạnh lùng, sắc bén như kiếm: “Vị muội muội này, sao trước đây chưa hề
nghe đại ca nhắc qua.”
Đình Nhi lúc trước đã tính hỏi quan hệ của tiểu mỹ nữ này cùng Lưu Phong là
gì, nhưng vẫn chưa có cơ hội mở miệng, nay nghe tiểu mỹ nữ vừa mở miệng đã lên
giọng dạy bảo kể cả, không nhịn được, bản năng của nữ nhân nổi lên, khiến nàng
sinh ra cảm giác như gặp phải tình địch nguy hiểm.
Bạch Vũ không biết ý nghĩ của Đình Nhi, nếu nàng biết Đình Nhi cho nàng là
tình địch, nàng dám chắc sẽ chạy mất ngay lập tức. Cái gì mà nhìn ta, đừng
thấy Thanh Nghi xem Lưu Phong như châu báu, trong mắt ta, hắn chỉ làm rơm rác
mà thôi. Không có hắn ta cũng không chết được.
Đình Nhi từ nhỏ lớn lên ở Vân Mộng Trạch, đối với nhân tình thế thái không
hiểu nhiều lắm, nàng chỉ có một nguyên tắc, ngươi đối với ta tốt, ta đối với
ngươi tốt. Ngược lại ngươi muốn gây sự với ta, ta tuyệt đối cũng không nhượng
bộ. Ban nãy đối với Liễu Thanh Nghi cũng là như thế, kỳ thật lúc nãy Tiểu Linh
Nhi nọ gọi Lưu Phong là ba, Lưu Phong có tật giật mình, nàng đã rõ Lưu Phong
và Liễu Thanh Nghi không phải chỉ đơn giản là thiếu gia và nha hoàn. Nhưng tấm
lòng nhiệt tình, chân thành của Liễu Thanh Nghi đã làm động lòng Đình Nhi, cho
nên Đình Nhi đối với Liễu Thanh Nghi cũng biểu hiện lòng nhiệt tình, xưng hô
tỷ muội.
Ngược lại, thái độ của Bạch Vũ làm cho nàng rất khó chịu.
Thân còn đang ngồi, Đình Nhi chuyển ánh mắt nhìn Bạch Vũ, quan sát cẩn thận
vài lần, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là một mỹ nhân bại hoại, khuôn mặt
trắng hồng, đôi môi anh đào, nhãn quan hữu thần. Đôi chân thon dài rất đẹp,
cặp mông đầy đặn, no tròn, eo thon, càng làm cho thị giác người ta luôn muốn
ngó sâu vào… , khuyết điểm duy nhất chính là ngực hơi nhỏ một chút.
Đình Nhi khẽ trề cái môi nhỏ nhắn, nghĩ thầm: “Đệ đệ sao lại thích loại đàn bà
ngực nhỏ như vậy”
Liễu Thanh Nghi đầu tiên hơi ngẩn người, không rõ ràng chuyện gì xảy ra với
Bạch Vũ. Nhưng chốc lát đã hiểu ra, Bạch Vũ đang vì mình ra mặt đây.
Kỳ thật Liễu Thanh Nghi đã giải thích qua với Bạch Vũ mối quan hệ giữa mình và
Lưu Phong, nhưng mặc cho Liễu Thanh Nghi giải thích thế nào, Bạch Vũ thủy
chung vẫn nghĩ rằng Tiểu Linh Nhi chính là con của nàng và Lưu Phong. Hơn nữa,
sau khi hai người công khai ở chung, Bạch Vũ càng thêm khẳng định ý nghĩ đó
của mình.
Lưu Phong âm thầm cười khổ, Bạch Vũ cùng Đình Nhi như thế, rõ ràng hai người
giống như đang đánh ghen, tranh giành tình nhân.
Đối mặt với tình cảnh này, Liễu Thanh Nghi cũng âm thầm cười khổ, Bạch Vũ mặc
dù có hảo tâm, nhưng nàng trong lòng không muốn. Liễu Thanh Nghi yêu cầu không
cao, nàng vốn không nghĩ đến đi theo Lưu Phong để có danh phận, chỉ cần được ở
bên cạnh Lưu Phong, nàng đã hạnh phúc lắm rồi. Người hạnh phúc, là người biết
bằng lòng với cái mình đang có. Liễu Thanh Nghi thường nhớ tới cuộc sống lúc
chưa đến Phượng viên, cuộc sống bây giờ tựa như đang ở trên thiên đường.
Lưu Phong có bao nhiêu đàn bà, bao nhiêu tình nhân, đó là chuyện của Lưu
Phong, Liễu Thanh Nghi thủy chung chỉ biết mình là nha hoàn. Là nha hoàn phải
hiểu rõ phận sự của mình. Liễu Thanh Nghi cho tới giờ không nghĩ tới cùng ai
tranh đoạt, nếu có một ngày Lưu Phong thật sự chán nàng, bỏ rơi nàng, trong
tâm nàng cũng không hề oán hận. Còn trẻ là nha hoàn, về già cũng là nha hoàn.
Nàng hiểu rõ số phận của mình.
Trong lòng Liễu Thanh Nghi luôn nghĩ, ân của Lưu Phong sánh tựa trời cao, nàng
thậm chí đã nghĩ đến khi Linh nhi lớn lên, cũng đem nó làm dâng lên giường cho
Lưu Phong.
Bạch Vũ và Đình Nhi căn bản không biết suy nghĩ trong lòng Liễu Thanh Nghi,
hơn nữa hai người cũng đang cố kỵ, hai đôi mắt to nhỏ trừng trừng nhìn nhau.
Vẻ mặt trông giống như là sắp sửa đại chiến.
Trời ơi, Đất ơi, ta không phải là vịt mẹ để mà dán xếp chiến tranh giữa mấy
con vịt con này.
“Tiểu muội, Đình tỷ tỷ, các ngươi đang làm cái gì vậy?” Lưu Phong mở miệng phá
tan bầu không khí căng thẳng.
“Hừ” Bạch Vũ hừ nhẹ một tiếng, ngoài miệng chưa nói, trong lòng một bụng oán
khí, tất cả còn không phải tại ngươi hoa tâm lưu họa sao?
Đình Nhi cũng trắng mắt liếc nhìn Lưu Phong một cái, người tu chân mà vậy hả?
tâm tính gì vừa xuống núi đã có không ít nữ nhân, đúng là hoa tâm đại tặc.
Nhìn nhau nửa ngày, Bạch Vũ cũng phải thừa nhận Đình Nhi quả thật là đối thủ
cường mạnh, không nói dung mạo xuất chúng, mà chỉ cần nói đến biểu hiện nhỏ,
nhấc tay nhấc chân cũng có khí chân ưu nhã, Liễu Thanh Nghi không thể sánh
được.
“Tiểu hồ ly tinh!” Bạch Vũ trong lòng đặt cho Đình Nhi một cái biệt hiệu.
Đình Nhi mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt mái tóc, cười nói: “Vị muội muội này sao
không ngồi xuống? Nơi đây còn chỗ nè, không bằng ngươi ngồi xuống rồi nói
chuyện”