Hi Du Hoa Tùng – Chương 124: Đại Tượng huynh, Đình Nhi đến – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 124: Đại Tượng huynh, Đình Nhi đến

Bạch Vũ sắc mặt lúng túng, lảng tránh nói: “Thanh Nghi tỷ, không có gì…”

Nói đến cũng lạ, Bạch Vũ dám nói ra ý kiến với Lưu Phong, nhưng lại không dám
nói trước mặt với Liễu Thanh Nghi. Sự thật động tĩnh ban đêm, tất cả cũng đều
là thanh âm của Liễu Thanh Nghi. Không biết vì sao mà nữ nhân lại phát ra
những tiếng rên rỉ ghê hồn đó…

Bạch Vũ vốn còn muốn nói về tiếng rên rỉ vào đêm qua nữa, nhưng là ngại Liễu
Thanh Nghi mất mặt, nên rốt cuộc không dám mở miệng…

Ăn điểm tâm xong, Lưu Phong đang định đến Thiên Thượng Nhân Gian quan sát, thì
Tố Nương lại đến mời: “Thiếu gia, ba vị khách quý của Huyền Tâm Chánh Tông đã
đến, chủ nhân mời ngươi ra ngoài.”

Lưu Phong tim đập thình thịch, Đình Nhi đã tới…

Lưu Phong không biết bản thân nên cao hứng hay nên buồn, trên đời thật có
chuyện tấu xảo như vậy sao? Tối hôm qua mới nằm mộng thấy Đình nhi, không nghĩ
sáng nay thật sự đã được gặp.

“Tố Nương tỷ tỷ, Đạo Đức lão đầu cùng Thiên Tâm cũng tới sao?” trước mặt Tố
Nương, miệng lưỡi Lưu Phong lúc nào cũng ngọt ngào.

Tố Nương thái độ đối với Lưu Phong vốn rất tốt, nhưng bởi vì lần trước Lưu
Phong khinh bạc nàng, mấy ngày này, thái độ đối với Lưu Phong rõ ràng lạnh
nhạt hơn rất nhiều.

“Đạo Đức chân nhân, Thiên Tâm, Đình nhi đều đã tới, bọn họ đang ở đại sảnh,
thiếu gia bây giờ cùng ta đi đi” Tố Nương lạnh giọng nói.

Lão nương bì này thật tiểu tâm, chuyện đó cũng không bỏ qua… Lưu Phong cười
một tiếng nói: “Tố Nương tỷ tỷ, nàng còn tức giận vì chuyện lần trước sao?
Nàng cũng biết đó là do tâm ma mà, không phải là bổn ý của ta đâu”

“Thiếu gia, chuyện quá khứ đừng nên nhắc lại, ngươi nên cùng ta ra ngoài thì
hơn” Tố Nương cũng không muốn dây dưa chuyện quá khứ, liền đi trước dẫn đường.

Lưu Phong nao nao, cũng không nói thêm gì, đi nhanh đuổi kịp.

Dọc đường đi, Lưu Phong tâm tình hiển nhiên không rõ ràng lắm, từ sau lần ly
biệt trước, hắn trong lòng vẫn nghĩ đến Đình nhi. Nhưng mà thật sự hôm nay gặp
mặt, hắn không biết làm thế nào nói chuyện với Đình nhi. Chẳng lẽ hắn nói
chuyện mình có quan hệ như vợ chồng với Thanh Nghi, còn chuyện hôn ước với Ân
Tố Tố nữa, hắn thật không có cách nào giải thích.

Tiến vào phòng khách, Lưu Phong cũng thấy được nhóm ba người Đình nhi. Đạo Đức
chân nhân đang cùng Trương Mỹ Nhân to nhỏ nói chuyện gì đó, Đình nhi cùng
Thiên Tâm ngồi cùng một chỗ. Đình nhi tâm tình tựa như không tốt lắm, vẻ mặt
lạnh nhạt. Thiên Tâm vẻ mặt ân cần, vây quanh Đình nhi nói chuyện này, chuyện
nọ.

Thấy Lưu Phong đi đến, Thiên Tâm vội vàng đứng dậy, chắp tay cười nói: “Chúc
mừng Lưu huynh, chúc mừng Lưu huynh.”

Lưu Phong là người thông minh, tự nhiên biết Thiên Tâm mở miệng nói hỷ sự là
chuyện gì, hắn e ngại, liếc Đình nhi một cái, phát hiện sắc mặt nàng lạnh
nhạt, ánh mắt nhìn nơi khác, căn bản không để ý gì đến hắn.

Mẹ nó, đồ phá hoại, không biết người nào đem chuyện định thân của mình nói cho
Đình nhi nghe.

Mọi sự không phải minh bạch rồi sao, nhất định là Trương Mỹ Nhân nói ra, mụ
độc phụ này không phải người tốt. Mẹ nó, một ngày nào đó ta sẽ cho mụ đàn bà
ngươi biết đàn bà phải yêu nam nhân chứ đàn bà không thể yêu đàn bà được. Lưu
Phong biết, muốn làm được chuyện lớn như vậy, trừ phi tu vi của mình mạnh hơn
Trương Mỹ Nhân. Nếu không đừng nghĩ có thể đắc thủ được dưới tay Xà Hạt Tiên
Tử.

Cũng không biết chuyện mình và Thanh Nghi, Đình nhi có biết hay không, Lưu
Phong cố ý cười ngây ngốc một tiếng nói: “Thiên Tâm sư huynh hữu lễ rồi, chẳng
biết Thiên Tâm sư huynh nói là hỉ sự gì?”

Thiên Tâm thầm nghĩ Lưu Phong này quả thật mặt dày, bất quá tin tức từ miệng
Trương Mỹ Nhân không sai được, cho dù ngươi muốn chối cũng không được, liền
nói: “Nghe nói Lưu huynh cùng thiên kim Tổng đốc phủ định thân, thật sự là
chuyện tốt, chuyện tốt a…”

Đình nhi mặc dù mắt không nhìn Lưu Phong, nhưng tai một mực đang nghe chuyện
Lưu Phong và Thiên Tâm đối thoại, nàng hy vọng Lưu Phong có thể phủ nhận
chuyện này. Nàng rất hy vọng tin tức này là giả.

Sự thật là như thế, Lưu Phong cũng vô pháp phủ nhận.

“Phong nhi, tới diện kiến Đạo Đức chân nhân đi” Trương Mỹ Nhân nở nụ cười,
trong lòng cười lạnh không thôi, ngươi không phải giỏi tài cua gái lắm sao,
nhìn ngươi bây giờ làm sao vậy? Mặc dù thời này trai tam thê tứ thiếp là
chuyện rất bình thường, nhưng Đình nhi thân là người tu chân, không thể so với
đàn bà bình thường được, không thể đồng thời chia sẻ tình yêu với một nam
nhân. Có thể nói từ khi Lưu Phong cùng Ân Tố Tố định thân vào ngày đó, chuyện
của hắn và Đình nhi cũng kết thúc rồi. Trương Mỹ Nhân chính là đang muốn kết
quả này.

“Phong nhi xin ra mắt Đạo Đức chân nhân!” Lưu Phong chắp hai tay, cung kính
kiến lễ.

“Không sai, đúng rồi, không hổ là đệ tử Phiêu Hương Cốc, chỉ cách biệt mấy
tháng không gặp, tu vi đã tăng hai cấp, thật sự là tốt” Đạo đức chân nhân
trong mắt đột nhiên lóe ra một đạo tinh quang, mặc dù chỉ chợt lóe rồi tắt,
nhưng vẫn bị Lưu Phong nhìn thấy.

Thấy trong mắt Đạo Đức chân nhân chợt lóe tinh quang, Lưu Phong âm thầm kinh
hãi, con mắt lão đạo này quả thật rất tà độc, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn
thấu tu vi của mình.

Lưu Phong nhàn nhạt nhìn Đạo Đức chân nhân, cười nói: “Chân nhân quá khen, bao
nhiêu đó tu vi cũng không tính là gì, ngày sau còn xin lão nhân gia chỉ giáo
thêm.”

“Phong nhi không nên tự hạ thấp mình như vậy, ở tuổi ngươi mà đã đạt đến cảnh
giới Ích Cốc trung kỳ, cho dù là toàn tu chân giới cũng cực kỳ hiếm thấy. Chỉ
cần ngươi cố gắng, tương lại nhất định sẽ có đại thành tựu” Trương Mỹ Nhân mặc
dù không thích Lưu Phong, nhưng là trước mặt tài năng của Huyền Tâm Chính
Tông, nàng tự nhiên không bỏ qua cơ hội đề cao sư môn của mình.

Đình nhi nghe được tu vi của Lưu Phong đã đề thăng… đến Ích Cốc trung kỳ,
trong lòng không khỏi vui vẻ. Vốn cùng Lưu Phong tu vi chênh lệch, không nghĩ
tới chỉ mấy tháng không gặp, hắn đột nhiên gia tăng hai cảnh giới, thật sự
không thể tưởng tượng nổi. Chiếu theo như vậy, chẳng mấy chốc là chênh lệch tu
vi hai người có thể san bằng.

“Nhưng mà… chính là… hắn đã cùng người khác định thân… cũng không hoan
hỉ được nữa…” nghĩ đến chuyện Lưu Phong định thân, Đình Nhi không khỏi
thương tâm.

Thiên Tâm vốn không coi Lưu Phong là tình địch, hắn vẫn tưởng rằng với tu vi
của Lưu Phong như vậy, căn bản không xứng làm tình địch của hắn. Ai dè trong
lúc này, mới vài ngày, tu vi Lưu Phong đã đề thăng đến Ích Cốc trung kỳ, tốc
độ tu luyện như vậy xem ra cả tu chân giới cũng chỉ sử dụng hai chữ thiên tài
mới có thể hình dung. Lần đầu tiên, Thiên Tâm chính thức có cảm giác nguy cơ
từ tên tiểu tử này.

Cũng may Lưu Phong đã cùng người khác định thân, chính mình không cần phải quá
mức lo lắng. Hơn nữa hắn đối với Đình Nhi hiểu rất rõ. Hắn không tin Đình nhi
đồng ý cùng một người đàn bà bình thường thờ phụng một chồng.

Nghĩ như vậy, Thiên Tâm không khỏi lộ ra nụ cười: “Lưu huynh quả nhiên anh tài
trời sinh, chẳng biết khi nào thì mới có thể uống rượu mừng của Lưu huynh.
Ngày vui của Lưu huynh, Thiên Tâm nhất định cùng Đình nhi sư muội đến đây chúc
mừng.”

Ai cần ngươi ném đá xuống giếng? Tính cách của Thiên Tâm làm Lưu Phong rất khó
chịu, hắn cười nhạt một tiếng: “Thiên Tâm sư huynh là thế ngoại cao nhân, hà
tất quan tâm đến chuyện thế tục này.”

“Ha… ha… , chuyện người khác là chuyện thế tục, nhưng chuyện vui của Lưu
huynh cũng là đại sự, Thiên Tâm sẽ đích thân tới chúc mừng” Thiên Tâm cay cú,
không bỏ qua chuyện hôn sự của Lưu Phong, mục đích chính là để Đình nhi từ bỏ
ý định với Lưu Phong đi.

Thiên Tâm thật ép người quá đáng, Lưu Phong hỏa khí đại thịnh, nhịn không được
nói: “Ta nói ngươi là ‘đại tượng’ huynh, hoàng thượng không vội, thái giám
phải gấp, chuyện của ta tự mình ta xử lý, ngươi quản như vậy làm gì?”

“Đại tượng huynh?” Thiên Tâm vẻ mặt ngờ nghệch: “Ngươi vì sao gọi ta là Đại
tượng huynh?”

“Hi… hi…”

Đình nhi sắc mặt vốn thâm trầm, đột nhiên nở nụ cười. Nghe được Thiên Tâm tò
mò hỏi cái gì đại tượng huynh, Đình Nhi nhất thời nhớ lại lần trước Lưu Phong
kể cho nàng nghe chuyện tiếu lâm nói… Đại tượng huynh là chính là cái… kia
mọc ở trên đầu.

Đình nhi thầm nghĩ Lưu Phong đang nhục mạ sư huynh mình. Mặc dù Thiên Tâm có
tâm phá hoại, nhưng dùng đại tượng huynh gọi hắn thì hơi quá đáng.

Thiên Tâm rất muốn thấy Đình nhi cười, cũng từng cố gắng rất nhiều, nhưng cũng
không kết quả, nhưng chỉ một câu đại tượng huynh của Lưu Phong lại làm cho
nàng nở nụ cười, trực giác nói cho hắn biết, trong đó nhất định có điển cố gì
đó.

Muốn biết cuối cùng là gì, Thiên Tâm hỏi Đình nhi”Đình Nhi sư muội, đại tượng
huynh là ý tứ gì?”

“Đó là… chính là…” Đình nhi muốn nói đại tượng ý tứ là cái… sinh trưởng
trên đầu… nhưng lại vừa nghĩ, chính mình thân nữ nhân, giải thích từ này có
chút bất nhã. Huống hồ ở đây vị tất chỉ biết… như vậy nữ nhân không thể nói
được…

“Đình nhi sư muội, ngươi… trước kia không cười, hôm nay cười vì chuyện gì
vậy?” Thiên Tâm thấy Đình nhi bộ dáng như vậy, càng có chút tò mò.

Đình nhi thấy Thiên Tâm truy hỏi tới, ý tứ có chút bất hảo, vội vàng nắm chặt
lấy tay Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện”

Cử động của Đình nhi làm cho mọi người ở đây nhất thời trợn tròn mắt.

Mặc kệ, bất kể là Đạo Đức chân nhân, Trương Mỹ Nhân, hay Thiên Tâm cũng đều
nghĩ rằng Đình nhi sau khi biết chuyện định thân của Lưu Phong, quan hệ thân
thiết của hai người sẽ kết thúc, ai ngờ hai người trước mặt mọi người, nắm tay
nhau đi ra ngoài nói chuyện.

Khi đi ngang qua Thiên Tâm, Lưu Phong ném một nụ cười đắc ý, vẻ mặt phảng phất
như nói: “Tiểu tử, cùng ta tranh giành đàn bà, ngươi còn kém xa lắm.”

Thấy hai người nắm tay nhau ra ngoài, Thiên Tâm trong lòng có chút nóng nảy,
nhìn Đạo Đức sư thúc có vẻ cầu cứu: “Sư thúc, người xem Đình Nhi sư muội…
nghĩ lão nhân gia nên quản nàng… a…”

Đạo Đức chân nhân ngoài miệng chưa nói, trong lòng cũng thầm mắng Thiên Tâm vô
dụng, mấy tháng trôi qua, ngươi mỗi ngày đều ở bên cạnh Đình nhi, một điểm
cũng không tiến triển mà còn ngược lại. Ngươi lại nhìn thấy Lưu Phong, gặp mặt
không nói hai lời, tay cũng đã dẫn người đi. Ngươi so với hắn, thực làm ta tức
chết.

“Việc của bọn trẻ, lão nhân gia ta cũng không quản được cái gì?” Đạo Đức chân
nhân bực mình nói.

Trương Mỹ Nhân bất đắc dĩ cũng phải bội phục bản lĩnh tán gái của Lưu Phong,
khẽ cười một tiếng nói: “Thiên Tâm, không cần lo lắng, Phong nhi là đứa nhỏ
hiểu chuyện, hắn sẽ không cùng Đình nhi làm ra việc gì đâu. Chúng ta tiếp tục
uống trà…”

Thiên Tâm trong lòng buồn bực, hắn đột nhiên nghĩ ra hoàn cảnh bây giờ có chút
quen quen, hình như lần này đã là lần thứ hai rồi thì phải.

Rời khỏi đại sảnh, Đình nhi đột nhiên rút tay khỏi tay Lưu Phong, âm thanh
lạnh lùng nói: “Đệ đệ, chúc mừng ngươi… !”

Lưu Phong có tật giật mình, cẩn thận nắm lấy tay Đình nhi, cười giả lả nói:
“Đình tỷ tỷ, người khác thì không nói, ngươi cũng giễu cợt ta?”

“Hừ!” Đình nhi nguýt Lưu Phong, giằng tay ra khỏi tay Lưu Phong nói: “Nghe nói
Ân Tố Tố nhân phẩm, dung mạo, học vấn đều là nhất lưu, chẳng lẽ ngươi không
vừa lòng sao?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.