Hi Du Hoa Tùng – Chương 122: Làm Quan – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 122: Làm Quan

Nhìn Lưu Phong nở nụ cười chế giễu, Bạch Thọ quả nhiên giận dữ, bất quá mặt
ngoài vẫn thản nhiên cười, nói: “Ha ha công tử quả nhiên là người phi thường.”

Cầm chung trà nóng trên bàn uống một ngụm, Bạch Thọ chậm rãi nói: “Cẩm y vệ
hoàn toàn có khả năng tạo ra môi trường tốt làm cho Thiên Thượng Nhân Gian
phát triển lên cực hạn.”

Hoàn cảnh, môi trường đối với kinh doanh mà nói cũng giống như là một liều
thuốc kích thích vậy. Cho dù là xã hội văn minh trước kia của Lưu Phong thì
muốn kinh doanh tốt cũng phải cần phải có hoàn cảnh và môi trường thật tốt mới
được.

Lưu Phong cười nói: “Thật là mạnh miệng bất quá cũng chỉ là sáo rỗng mà thôi.
40% là quá nhiều.” Ngay cả tại xã hội hiện đại cũng vậy, không phải bỏ tiền ra
mà được hưởng 40% lợi nhuận e cũng là quá nhiều, huống chi bây giờ chỉ là thời
cổ đại.

Bạch Thọ biết Lưu Phong sẽ không bao giờ chấp nhận 40% tiền lời, liền nói
tiếp: “30% thì ta hy vọng chúng ta có thể đàm phán tiếp.” 30% lợi nhuận của
Thiên Thượng Nhân Gian cũng đã là gần ba trăm vạn lượng bạc một năm. Đối với
Cẩm y vệ mà nói thì đây chính là số tiền rất cần thiết đối với họ.

Lưu Phong híp mắt cười nói: “Đại nhân, ngươi không thể dùng thái độ này mà đàm
phán được. Đàm phán như vậy hình như là có chút cưỡng ép ta.”

Bạch Thọ lúc này mới ý thức được mình đã có chút lỡ lời, vội vàng cười giả lả,
nói: “Ha ha, bổn quan có chút nóng vội. Bất quá những lời ta nói ra cũng là ý
của Phùng Nguyệt đại nhân.”

Lưu Phong nở nụ cười nói: “Đại nhân, ta nghĩ thế này không biết có đúng hay
không nhưng có thể giải thích thế này: Cẩm y vệ giờ đây rất thiếu tiền cho nên
muốn hợp tác với Thiên Thượng Nhân Gian?”

Bạch Thọ do dự một chút nói: “Cũng có thể nói như vậy. Cẩm y vệ chính là đại
biểu cho lực lượng quân sự của hoàng triều. Kinh phí hàng năm cũng hơn một
trăm vạn lượng. Vốn trước kia chi trả cho Cẩm y vệ chính là nội khố của hoàng
triều. Nhưng bây giờ tình thế đã đổi khác, nội vụ khố đang làm khó dễ cho Cẩm
y vệ.

Vương Bảo Nhi kinh ngạc nói: “Nội vụ khố làm sao dám làm khó dễ Cẩm y vệ?”
Theo nhận thức của Vương Bảo Nhi thì Cẩm y vệ chính là lực lượng quan trọng
nhất hoàng triều, ai dám làm khó chứ?

Lưu Phong cũng tương tự như vậy, hắn muốn biết nguyên ủy bên trong. Nội vụ khố
làm sao dám đối đầu với Cẩm y vệ.

Bạch Thọ thấy hai người trố mắt ra nhìn hắn, vội giải thích: “Hai vị có điều
chẳng biết. Hiện nay chưởng quản của nội vụ khố chính là Hoàng Hoàng đại nhân
cũng là người của Hoàng thái tôn. Mà tiền thu nhập của nội vụ khố chính là từ
tiền thu thuế và hoàng thương chuyển sang.”

Lưu Phong lại càng thêm mơ hồ. Cẩm y vệ là quan phẩm lợi hại nhất tại hoàng
triều. Hoàng thái tôn đúng ra phải lôi kéo họ mới đúng chứ?

Bạch Thọ tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lưu Phong, giải thích tiếp: “Hoàng
thái tôn không phải là không muốn lôi kéo chúng ta. Tuy nhiên Cẩm y vệ không
giống với những cơ quan khác. Chúng ta chỉ tuân lệnh của đương kim thánh
thượng mà thôi. Hơn nữa bệ hạ đối với vây cánh của các thành viên hoàng tộc
khác luôn tối kỵ.”

Vương Bảo Nhi nghe vậy chen ngang vào: “Đại nhân, ta càng nghe thì lại càng
thấy hồ đồ. Cuối cùng là như thế nào? Hoàng thái tôn cho dù không thể lôi kéo
các ngươi về phía mình cũng không nên đối nghịch với các ngươi như vậy chứ?”

Bạch Thọ ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Lưu Phong, đoạn nói: “Hoàng thái tôn đích
xác là không muốn cùng Cẩm y vệ chúng ta đối lập nhưng mà hắn cũng không còn
sự lựa chọn nào khác được.”

Nói đến đây, Lưu Phong đã hiểu được phần nào sự việc. Có người bức bách Hoàng
thái tôn gây ra chuyện đối lập với Cẩm y vệ. Hiện nay tại hoàng cung, người có
khả năng tác động nhiều nhất đến Hoàng thái tôn chính là Thái tử phi, ngoại
trừ người đàn bà này ra không còn ai khác nữa.

Bạch Thọ nói vòng vo nãy giờ thực ra là chỉ muốn nói cho hắn biết người đàn bà
này muốn đối phó với hắn, muốn đoạt lấy Thiên Thượng Nhân Gian.

“Đại nhân, ta nghĩ ta đã hiểu được ý tứ của người.” Lưu Phong trầm giọng nói
tiếp: “30% tiền lời cũng có thể thương lượng được tuy nhiên phải cho ta thấy
một chút thực lực bên phía các người mới được.”

Vương Bảo Nhi vẫn không hiểu, gãi gãi đầu hỏi: “Đại ca, cuối cùng là như thế
nào? Sao đệ cứ mơ mơ hồ hồ, không hiểu gì cả?”

Lưu Phong tức muốn nổ cả mắt, trừng mắt nhìn hắn nói: “Còn cái gì nữa mà không
hiểu? Thái tử phi đã đặt Thiên Thượng Nhân Gian vào trong mắt của mụ.”

“Thái tử phi?” Vương Bảo Nhi hít một hơi, sắc mặt kinh hoàng: “Đại ca, chuyện
thật là không tốt. Thái tử phi mặc dù chỉ là một nữ nhân nhưng năm đó là thê
tử của thái tử điện hạ, bây giờ lại là người nuôi dạy Hoàng thái tôn. Nếu nàng
ta muốn đối phó với chúng ta. E là… thôi rồi.”

Bạch Thọ nhìn Vương Bảo Nhi với một ánh mắt khinh thường, sau đó chuyển sang
nhìn Lưu Phong nói: “Công tử nghĩ thế nào?”

“Trời sập xuống thì chống đỡ, có gì mà phải sợ cơ chứ” Lưu Phong lạnh lùng
nói.

Ánh mắt của Bạch Thọ lộ ra một tia hân thưởng, cười nói: “Công tử quả nhiên là
có khí phách.”

“Bạch đại nhân, nói nhiều như vậy nhưng người vẫn chưa trả lời ta. Ta muốn
nhìn thấy thực tế một chút. Không thể chỉ nói suông.” Theo bản năng của Lưu
Phong mà tính toán thì hắn tuyệt không tin vào những lời hoa ngôn xảo ngữ,
chuyện gì cũng vậy, phải mắt thấy tai nghe mới tin.

Bạch Thọ nâng chung trà lên miệng, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Công từng đã
từng nghĩ đến chuyện làm quan?”

“Làm quan?” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Tại hạ không hiểu tại sao đại nhân lại
hỏi như vậy?”

Bạch Thọ nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Phong, nói: “Công tử, chân nhân trước mặt
tuyệt không dám nói sai. Bổn quan là thay mặt Phùng đại nhân mời công tử, chỉ
cần người nguyện ý là có thể ngay lập tức trở thành Cẩm y vệ.”

Lưu Phong hơi giật mình. Ý tứ của Bạch Thọ rất rõ ràng. Chỉ cần mình gật đầu
thì sẽ trong nháy mắt có thể trở thành quan viên của Quốc An cục. Nếu là kiếp
trước thì cho dù nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến điều này. Bất quá sau khi
sống lại lão thiên đối với hắn quả là có chút ưu đãi.

So với Lưu Phong trầm tĩnh, im lặng thì Vương Bảo Nhi sau khi nghe Bạch Thọ
nói xong, hai mắt sáng rực hấp tấp hỏi: “Đại nhân, Cẩm y vệ là muốn trao cho
đại ca ta quan chức gì?”

Điều mà Vương Bảo Nhi cũng là điều mà Lưu Phong đang muốn hỏi. Mặc dù là Cẩm y
vệ tuy nhiên cũng chia ra nhiều cấp bậc. Nếu hắn trao cho mình một cấp bậc nhỏ
nhoi trong Cẩm y vệ thì cũng không tính làm gì.

“Công tử yên tâm. Cẩm y vệ nếu đã quyết định cùng công tử thật tình hợp tác
thì tự nhiên sẽ làm cho công tử hài lòng. Cẩm y vệ quyết định trao cho công tử
chức vị Tuần Sát sử.”

“Tuần sát sử?” Vương Bảo Nhi có chút nghi hoặc. Hắn có lục lọi trong trí nhớ
mình, hình như chưa từng nghe nói qua Cẩm y vệ có chức quan như vậy.

“Đại nhân, Tuần sát sử là quan chức gì vậy? Hình như ta chưa hề nghe nói qua?”
Vương Bảo Nhi biết Lưu Phong đối với quan chế của hoàng triều không rõ ràng
lắm, chỉ sợ hắn bị Cẩm y vệ dở trò hoa dạng, nên lên tiếng nhắc nhở Lưu Phong.

Quả nhiên là Lưu Phong sắc mặt có chút thay đổi: “Vương huynh, Cẩm y vệ thực
sự không có chức vụ Tuần Sát sứ hay sao?

Vương Bảo Nhi vội vàng trả lời: “Theo đệ biết thì đứng đầu là Chỉ huy sứ nhị
phẩm, sau đó là hai người Phó Chỉ Huy sứ tam phẩm. Bốn người Đồng tri tam
phẩm. Bốn người Thiêm Sự tứ phẩm. Bốn người Trấn Phủ ngũ phẩm. Mười bốn người
Sở Thiên Hộ ngũ phẩm. Dưới đó còn có tướng quân, lực sĩ, giáo úy, pháp đình,
ngục giam… Tóm lại là không hề có cái gì là Tuần Sát sử cả.

Nghe xong Lưu Phong hoàn toàn biến sắc. Bạch Thọ xem ra quả là không có hảo ý
thật, thiếu chút nữa đã bị hắn hoa ngôn giảo biện lừa gạt.

Bạch Thọ thấy sắc mặt Lưu Phong như vậy, hắng giọng một cái, giải thích: “Công
tử không nên tức giận, nghe ta giải thích đã. Trước đây quả thật là không có
chức danh Tuần sát sử. Chức danh này là sau khi chúng ta thương nghị đã đặc
biệt nghĩ ra dành cho một mình công tử…” Vốn là lúc đầu Phùng Nguyệt muốn
giao cho Lưu Phong chức danh Ngũ phẩm Trấn Phủ ti nhưng sau đó lại lo lắng sẽ
gây bất bình cho hạ nhân. Cuối cùng hai người biên ra một cái chức danh gọi là
Tuần sát sử. Chức danh này là do Cẩm y vệ thiết lập ra cũng không thông qua
triều đình. Rất phù hợp với Lưu Phong. Hắn bây giờ cũng chỉ là áo vải dân
thường, không có văn tài khảo nghiệm cũng không có quân công, theo pháp chế
của hoàng triều thì không thể làm quan. Cẩm y vệ dựa vào thủ đoạn cũng có thể
tùy tiện bố trí cho hắn một chức danh nhưng tối đa cũng chỉ là ngũ phẩm. Mà
ngũ phẩm thì tuyệt không thể hấp dẫn Lưu Phong. Tuần sát sử mặc dù chỉ là một
chức danh của quan chức biên ngoại nhưng trong Cẩm y vệ lại có thể sánh ngang
với Phó chỉ huy sứ. Nói cho dễ hiểu tức là dưới ba người mà trên vạn người.
Ngoại trừ không thể sai sử Chánh phó chỉ huy sứ ra thì tất cả quan viên của
Cẩm y vệ Lưu Phong đều có quyền sai sử. Tại sao lại cấp cho hắn một quyền lực
lớn như vậy? Bởi vì Trương Thiên Sư đã dặn dò bằng mọi cách phải lôi kéo Lưu
Phong, thứ hai Cẩm y vệ phải cần Thiên Thượng Nhân Gian để nuôi sống bản thân
mình. Từ trước đến nay nội vụ khố mỗi năm chỉ cấp cho Cẩm y vệ một trăm vạn
lượng bạc. Bây giờ Thiên Thượng Nhân Gian có thể cho họ gấp ba lần số bạc này.
Chuyện này tuyệt đối là hảo sự.

Nghe Bạch Thọ giải thích xong, Lưu Phong bất giác trong lòng rất mừng rỡ. Trao
cho mình quyền thế lớn như vậy đủ để chứng minh rằng Cẩm y vệ thực sự có thành
ý. Hơn nữa chỉ là quan chức bên ngoài hoàng triều, không cần phải làm việc
nhiều, có thể làm việc khác được.

Vương Bảo Nhi thì còn lợi hại hơn Lưu Phong về mặt này, hắn chỉ rõ ràng một
điều đó là quyền thế của Lưu Phong sẽ rất lớn.

“Đại ca, chúc mừng. Sau này đệ nên gọi người là Lưu đại nhân mới phải.” Vương
Bảo Nhi vẻ mặt hưng phấn nói.

“Vương công tử, nếu ngươi nguyện ý thì cũng có thể làm Cẩm y vệ?”

“Là thật sao?” Vương Bảo Nhi kinh hãi kêu lên, đoạn vội vàng nói ngay: “Đại
nhân, ta nguyện ý, ta nguyện ý.” Tại thời đại này ai cũng muốn làm Cẩm y vệ
cả.

Đừng xem thường Cẩm y vệ. Người đứng đầu Cẩm y vệ mặc dù chỉ là nhị phẩm nhưng
ngay cả một quan viên nhất phẩm trước mặt Chỉ huy sứ Cẩm y vệ cũng không dám
làm càn. Đó gọi là quan nhỏ nhưng quyền thế lớn. Vương Bảo Nhi trước kia nằm
mơ cũng chỉ là mơ được làm Cẩm y vệ bách hộ mà thôi.

Bạch Thọ nhìn Lưu Phong một chút, sau đó lại quay sang nhìn Vương Bảo Nhi nói:
“Ngươi trước tiên cứ làm bách hộ, thuộc hạ của công tử đi. Sau này có công lao
sẽ thăng chức sau.” Bách hộ trong Cẩm y vệ biên chế vẫn do hoàng triều quản
chế. Bách hộ tương đương với quan viên cửu phẩm trong hoàng triều, một chức
quan nhỏ tuy nhiên Cẩm y vệ bách hộ về quyền lực thì ngay cả quan viên thất
phẩm cũng không bằng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.