Lưu Phong hiểu được chính mình cũng cần phải học tập Trương Vô Kỵ, thanh minh
vài chỗ tránh cho Bạch Vũ nha đầu có thể ép bức mình làm chuyện xấu. Triệu Mẫn
đã phá vỡ hôn sự của Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược. Trương Vô Kỵ cũng không
thiệt thòi gì, bởi vì hắn yêu Triệu Mẫn hơn nhưng nếu tương lai Bạch Vũ cũng
bắt chước như vậy phá hỏng hôn sự của hắn và Ân Tố Tố thì e là không ổn. Cho
nên hắn cần phải thận trọng một chút.
“Tiểu muội, muội đừng nóng nảy.” Lưu Phong suy nghĩ một chút đoạn nói: “Ta có
thể đáp ứng điều kiện của muội tuy nhiên ta cũng nói trước những điều kiện này
tuyệt đối không thể là những chuyện thương thiên hại lý, cũng không thể là
những chuyện trái với lương tâm của ta.”
“Đại ca, huynh yên tâm, muội tuyệt đối không bắt đại ca làm chuyện trái với
lương tâm, cũng không phải là chuyện xấu. Muội muốn huynh giúp muội báo thù.”
Bạch Vũ lạnh lùng nói.
Tiểu nương bì, ngươi điên rồi, ngay câu đầu tiên đã bắt ta đối phó với Ma giáo
nhưng chuyện này so với chuyện báo thù cho Chu Phong vẫn còn dễ dàng hơn một
chút. Ma giáo dù sao cũng không có những nhân vật quá khó đối phó. Nghĩ đến
chuyện đã đáp ứng với Chu Phong, Lưu Phong bất giác lại cảm thấy đau đầu,
lương tâm bất an, mỗi đêm đều gặp ác mộng.
“Không thành vấn đề, huynh và muội cũng đã kết bái, cho dù muội không nói thì
huynh cũng sẽ giúp muội báo thù. Còn hai chuyện nữa?” Lưu Phong hy vọng lần
này sẽ nói dứt khoát cho xong, tránh sau này xảy ra sự cố.
Bạch Vũ trầm tư một lúc rồi nói: “Muội muốn huynh bảo vệ cho Bạch gia.”
“Còn chuyện thứ ba?”
“Muội muốn huynh làm nô bộc cho Bạch gia.”
“Làm nô bộc cho Bạch gia?” Lưu Phong cảm thấy nghi hoặc: “Chuyện naỳ là ý gì?”
“Đại ca, huynh và muội tuy là đã kết nghĩa nhưng chuyện này cũng chỉ là quyền
nghi chi kế, trong lòng người vị tất đã xem ta như là nghĩa muội.” Bạch Vũ cắn
môi nói.
Lưu Phong bị Bạch Vũ nói ra một lèo như vậy, cười một tiếng nói: “Tiểu muội,
muội dựa vào đâu mà nói như vậy. Ta và muội kết bái xuất phát từ chân tình,
hơn nữa muội cũng hiểu rõ nhân phẩm của ta. Kỳ thật muội không cần đưa ra
những điều kiện này để ước thúc ta. Ta đã từng đáp ứng với ca ca muội sẽ chiếu
cố muội. Đương nhiên nếu không có chuyện kết bái thì ta cũng vẫn chiếu cố cho
muội. Nhưng nếu muội nghĩ vậy thì huynh cũng không có biện pháp nào. Dù sao
mỗi người cũng đều có quan điểm riêng của mình.” Lưu Phong nói xong, phân tích
cho nàng ta thấy mình đại nhân đại nghĩa, khí bạc vân thiên…
Đáng tiếc Bạch Vũ không phải là Bạch Thiên Hành, không chỉ bằng vài câu dụ dỗ
của Lưu Phong mà có thể làm cho nàng thay đổi suy nghĩ. Nguyên tắc làm người
của nàng chính là đặt lợi ích lên đầu. Nếu Lưu Phong đại nghĩa như vậy tại sao
lại tiếp quản Túy Xuân lâu của Bạch gia?
Bạch gia ba người thì người có tiềm chất về kinh doanh nhất không phải là Bạch
Thiên Hành, mà chính là cô gái chưa trưởng thành Bạch Vũ này. Nha đầu này tuy
tuổi tác chưa lớn thế nhưng nói về tâm tư thủ đoạn thì không hề thua kém ai.
Tiếp quản Bạch gia, nàng không những ổn định lại tình hình kinh doanh buôn bán
mà còn làm cho nó ngày càng phát triển. Có một số việc mà ngay cả Lưu Phong
cũng không biết. Tiểu nha đầu này trước mặt đám chưởng quỹ của Bạch gia luôn
đề cao Phượng viên. Đám chưởng quỹ này còn tưởng Bạch Vũ vốn là có liên kết,
dựa vào thế lực của Phượng viên mà xây dựng, phát triển cơ nghiệp của Bạch
gia.
Lần này hội nghị hiệp thương của Bạch gia trên danh nghĩa chính là để các đại
chưởng quỹ chờ đợi Bạch Vũ hồi báo công tác liên kết với Phượng viên. Đương
nhiên đám chưởng quỹ này nằm mơ cũng không nghĩ ra Đại tiểu thư cùng với
Phượng viên thiếu gia là ở cùng một nơi.
“Đại ca, muội là thương nhân, muội chỉ tin vào lợi ích mà thôi.” Bạch Vũ lạnh
lùng nói.
Lưu Phong bối rối, lập tức hỏi: “Tiểu muội, muội không thấy điều kiện thứ ba
có chút dư thừa hay sao? Chỉ cần bảo ta bảo vệ Bạch gia là được, cần gì bắt ta
là nô bộc cho Bạch gia?”
Bạch Vũ nở một nụ cười nói: “Đại ca, chẳng lẽ huynh không hiểu ý muội sao? Bảo
vệ là bảo vệ, nô bộc là nô bộc. Hai chuyện này căn bản là không liên quan đến
nhau.”
Lưu Phong nghe như vậy hiểu được tiểu nha đầu này thật lợi hại, muốn tóm gọn
hắn trong lòng bàn tay của nàng. Tại thời đại này, nô bộc so với nô tỳ, bán
thân… cũng chỉ là một loại hạ nhân như nhau.
“Đại ca, thế nào? Huynh có đáp ứng làm nô bộc cho Bạch gia ta không?”
“Bạch Vũ tự biết mình không có cách nào nắm chặt được Lưu Phong, nên mới nghĩ
ra kế sách này.
Bà mẹ nó, thiếu gia mà biến thành nô bộc, việc này thật là buồn cười. Lưu
Phong trầm giọng nói: “Tiểu muội, ta có thể đáp ứng điều này, bất qua ta sửa
đổi một chút.”
Bạch Vũ suy nghĩ một chút nói: “Có thể nhưng hy vọng huynh hiểu được nô bộc
thủy chung vẫn là nô bộc. Cho nên huynh có thể sửa nhưng không được vượt qua
phạm trù này.”
Lưu Phong nghe vậy cũng không nói nữa, tự tay mình cầm bút soạn thảo một cái
hợp đồng.
Bạch Vũ sau khi xem xong, cau mày nói: “Đại ca, sao huynh ghi trong này thời
hạn ba năm? Nghĩa là gì?”
Lưu Phong giải thích: “Rất đơn giản, ta chỉ làm nô bộc cho Bạch gia ba năm. Ba
năm sau hợp đồng này không còn hiệu lực nữa.
“Chỉ có ba năm thôi sao?” Bạch Vũ kêu lên.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng: “Tiểu muội, muội muốn ta cả đời làm nô bộc?
Chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Tam Phân Quy Nguyên Đan tuy trân quý
nhưng muốn đánh đổi lấy tự do một đời ta thì ta cũng không cần. Nếu muội vẫn
có ý định như ban đầu thì chúng ta cũng không cần nói chuyện nữa.”
“Bạch Vũ thấy Lưu Phong ngữ khí kiên quyết như vậy, trong lòng thầm nghĩ
chuyện này cũng không thể nào cưỡng ép hắn hơn nữa: “Được vậy muội sẽ theo ý
của huynh. Trong vòng ba năm huynh phải làm việc cho Bạch gia của chúng ta.”
Lưu Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, tuy nhiên ta cũng nhắc nhở muội một chút,
chúng ta làm việc dựa trên hợp đồng chứ không phải làm việc dựa trên quan hệ
chủ nô.”
Bạch Vũ thật ra muốn hắn làm nô bộc chẳng qua là muốn trói buộc hắn với Bạch
gia mà thôi. Chứ nàng biết hoàn toàn không có năng lực biến hắn thành một nô
bộc đúng nghĩa được… Thực ra là muốn mượn lực lượng của hắn củng cố, phát
triển lực lượng của mình, chỉ như vậy nàng mới có thể chính thức nắm giữ Bạch
gia.
“Đại ca, huynh yên tâm tại Phượng viên huynh vẫn là thiếu gia, trước mặt muội
huynh vẫn là đại ca, chỉ có trước mặt chưởng quỹ của Bạch gia thì huynh mới là
nô bộc của muội.” Nhìn vẻ mặt tức tối của Lưu Phong, Bạch Vũ bất giác cũng cảm
thấy hả dạ một chút, xem ra cũng trả được một chút mối thù dám chộp lấy ngực
của nàng đêm qua.
Tiểu nha đầu thủ đoạn quả nhiên là cao minh. Lưu Phong cũng không đến nỗi ngốc
mà không nhận ra ý tứ của nàng. Bất quá trong đầu hắn vẫn thầm trách nàng
không cần làm vậy, hắn đã đáp ứng bảo vệ Bạch gia, đương nhiên sẽ thực hiện.
Đáng tiếc là tiểu nha đầu này không hề tin tưởng hắn.
Bạch Vũ đột nhiên nói: “Đại ca, xin lỗi huynh.”
Lưu Phong cố ý thân thiện hỏi: “Tiểu muội, muội nói vậy là sao?”
“Muội không tin huynh.” Bạch Vũ buồn bã nói.
Lưu Phong cười cười, thân mật vỗ vỗ lên vai nàng nói: “Tiểu muội, kỳ thật cách
làm của muội cũng không sai, huynh hiểu mà, huynh sẽ không trách muội.”
Bạch Vũ có chút cảm động nói: “Đại ca, thật sự là người hiểu cho muội?”
Đương nhiên” Lưu Phong tới gần Bạch Vũ, song thủ đặt lên vai nàng nói: “Tiểu
muội, muội còn nhỏ như vậy mà phải gánh cả một đại sản nghiệp, không cẩn thận
không được. Tuy nhiên tại nhân gian này vẫn có chân tình, vẫn có người tốt.
Huynh nói như vậy có lẽ muội không tin nhưng huynh vẫn lấy tình nghĩa làm đầu.
Muội yên tâm, huynh sẽ bảo vệ Bạch gia cho đến khi nào muội không cần đến ta
nữa.”
Nhìn ánh mắt thiện lương chân chánh của Lưu Phong, Bạch Vũ thực sự cảm động:
“Đại ca, là ta…” Bạch Vũ thật sự muốn trút hết tâm sự trong lòng cho hắn
nghe nhưng chợt phát hiện ra không biết từ lúc nào hắn đã ôm nàng vào lòng,
nhất thời sắc mặt ửng đỏ, vội vùng vẫy thoát ra, lui lại vài bước tức giận
nói: “Đại ca, … huynh…” Bạch Vũ muốn nói huynh đích thị là đại sắc lang
nhưng nhìn thấy ánh mắt trong veo, không chút tà niệm của hắn lại không thể
thốt ra được. Chẳng lẽ ta hiểu lầm đại ca hay sao?
Lưu Phong mặt dày tiếp tục đóng kịch: “Tiểu muội ấp úng gì thế? Đây là một tấm
chân tình của ca ca với muội muội mà thôi.”
Tình huynh muội? Tại sao người của ta lại xuất hiện cảm giác như có luồng điện
chạy qua Bạch Vũ nghĩ lại cảm giác vừa rồi được hắn ôm ấp, trống ngực bất giác
đập liên hồi.
“Đại ca, y theo ước định, khỏa Tam Phân Quy Nguyên Đan bây giờ giao cho
huynh.” Bạch Vũ lập tức xua tan đi cảm giác mỹ diệu lúc nãy, đưa cho hắn khối
ngọc trang sức.
Khát vọng tăng cường thực lực của Lưu Phong rất lớn cho nên sức hấp dẫn của
Tam Phân Quy Nguyên Đan có sức hấp dẫn hơn Bạch Vũ một chút. Hắn vội vàng cầm
lấy khối ngọc, cẩn thận nghiên cứu nhưng quan sát cả nửa ngày cũng không phát
hiện ra cái gì đặc biệt cả.
Theo suy nghĩ của Lưu Phong thì đã là đan dược tất phải uống vào mối có tác
dụng nhưng rõ ràng khỏa Tam Phân Quy Nguyên Đan này làm bằng ngọc tinh chất
nếu ăn vào sẽ không cách nào tiêu hóa được. Hơn nữa khối ngọc này cũng khá
lớn, nếu nuốt vào e là sẽ không xuống được cổ họng.
“Tiểu muội, muội không biết cách sử dụng vật này sao?” Lưu Phong không tin
hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu: “Đại ca, vật này mặc dù là do thượng tổ truyền xuống nhưng
muội cũng không biết diệu dụng của nó. Lúc Ma giáo tìm đến muội cũng không
biết là chúng muốn tìm vật này, nếu biết muội đã giao cho chúng, cần gì…”
Nhớ tới cha và ca ca Bạch Vũ lại không nhịn được, bật khóc. Lưu Phong cũng
không tránh khỏi buồn bực nói: “Tiểu muội, không còn sớm nữa, ta có việc phải
đi đây. Sau này muội cũng đừng quá lao tâm khổ tứ nữa. Muội bây giờ đang ở
thời kỳ thanh xuân phát dục nên ăn uống nghỉ ngơi cho tốt. Được rồi hôm nào ta
sẽ làm cho muội vài món tân nội y như của Thanh Nghi, nhưng vừa với thân thể
của muội. Những thứ muội đang mặc đối với thân thể không tốt lắm.
Bạch Vũ đỏ mặt, vội vàng nói: “Đại ca, chuyện đó muội cũng nghe Thanh Nghi tỷ
nói rồi, huynh không mau đi làm việc đi.”
Lưu Phong đi rồi Bạch Vũ không khỏi nhớ lại sự kiện lần trước Lưu Phong cầm
lấy nội khố trùm lên cái… vật đáng ghét kia. Bây giờ lại muốn cấp cho mình
tân nội y, không biết là có ý đồ gì khác không?