Nghê Thường lập tức mỉm cười nói:
-Phong nhi, ngươi nói đi.
“Tam vị sư tôn, Phi nhi mấy ngày nay không thấy đâu cả, đồ nhi đi, một khi nó
trở về thì hy vọng ba người có thể giúp đồ nhi chiếu cố cho tiểu tử đó.” Nói
thật lòng thì mấy năm qua nuôi dưỡng Phi nhi, Lưu Phong quả thật đã rất thương
yêu nó. Mấy ngày nay không thấy nó đâu, không biết bây giờ nó như thế nào nữa.
Tần Thủy Dao gật đầu:
-Phong nhi yên tâm, chuyện này cho dù ngươi không nói thì chúng ta cũng biết.
Phi nhi chính là Thanh Loan thần điểu đương nhiên Tần Thủy Dao cũng rất xem
trọng nó.
Thủy Mị Nhi thấy vậy, cười nói:
-Tiểu quỷ đầu, lúc này không còn gì nữa sao không mau đi đi.
“Đi thôi.” Tần Thủy Dao lãnh đạm nói.
Ai ngờ vừa mới đi vài bước, Lưu Phong lập tức dừng lại, kêu lên:
-Tam vị sư tôn, chờ một chút, đồ nhi vẫn còn một chuyện muốn nói.
Tần Thủy Dao khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút nổi giận:
-Phong nhi, ngươi cứ lần lữa hết lần này đến lần khác. Tóm lại có bao nhiêu chuyện muốn hỏi cứ nói hết ra một lần cho xong.
Lưu Phong vẻ mặt rất cổ quái nhìn Tần Thủy Dao nói:
-Đại sư tôn, người đừng có nóng giận, cam đoan một lần này nữa thôi, xong lần này Phong nhi sẽ đi ngay.
Ánh mắt hắn lập tức chuyển sang Thủy Mị Nhi nói:
-Nhị sư tôn, người có thể giúp đồ nhi gặp một người được không? Đồ nhi muốn gặp Đình Nhi.
Lần này xuống núi, Lưu Phong cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại Đình
Nhi cho nên trước khi đi hắn muốn biết bây giờ nàng như thế nào.
Thủy Mị Nhi thấy Lưu Phong hỏi Đình Nhi, đang định lên tiếng, không ngờ Tần
Thủy Dao đã cắt ngang:
-Phong nhi, chuyện của ngươi và Đình Nhi ta đã nghe nhị sư tôn của ngươi nói qua. Ta hiểu tâm tư của ngươi, thật lòng thì Đình Nhi cũng là một cô nương tốt, ta cũng rất thích nàng ta. Bất quá ta khuyên ngươi nên quên nàng ta đi. Vài ngày trước Ngưng Nguyệt đại sư và Huyền Tâm chánh tông chưởng môn đã chủ trì thông báo việc Đình Nhi và sư huynh của nàng là Thiên Tâm sư huynh sẽ đính ước. Phiêu Hương cốc chúng ta mặc dù không phải là một môn phái lớn nhưng cũng không thể để người ta coi thường được. Từ nay về sau ngươi tuyệt đối không thể giao du với Đình Nhi nữa, tránh gây điều tiếng với các môn phái khác.
Lưu Phong như bị một búa đập vào đầu, mắt hoa lên choáng váng, thân hình lảo
đảo. Nghê Thường thấy vậy lập tức bước lên đỡ lấy hắn, ôn nhu nói:
-Phong nhi, ngươi có sao không vậy?
Lưu Phong cặp mắt thất thần, miệng lẩm bẩm:
-Không thể nào, không đúng, đây tuyệt đối không phải là sự thật…
Lần trước từ biệt mặc dù đã năm năm nhưng hắn tin rằng Đình Nhi nhất định
không quên mình.
Tần Thủy Dao bước lên, nghiêm nghị nói:
-Phong nhi, ngươi không nên tự dối gạt bản thân. Tất cả những gì ta nói đều là sự thật, Đình Nhi đã đính hôn. Từ giờ trở đi ngươi phải quên đi tất cả. Huyền Tâm chánh tông là nhất đại tông phái trong giới tu chân, ta hy vọng ngươi không vì chuyện này mà gây ra mâu thuẫn với bọn họ.
Đột nhiên nghe một tin tức như sét đánh ngang tai vậy. Lưu Phong nhất thời
cũng không biết làm gì, chỉ cảm thấy toàn thân không có chút khí lực nào, gật
đầu nói:
-Tam vị sư tôn yên tâm, Phong nhi tự biết nên làm thế nào.
Thủy Mị Nhi có chút lo lắng, miệng anh đào hé mở, ân cần nói:
-Phong nhi, kỳ thật các ngươi vốn không cùng một thế giới, cho dù có cùng Đình Nhi đính ước thì cũng không có kết quả tốt đẹp. Thế giới của ngươi chính là thế giới dưới chân núi đấy.
Lưu Phong đầu tiên cảm thấy sửng sốt nhưng nhanh chóng hiểu được ý tứ của nhị
sư tôn. Gia thế của Đình Nhi chính là Huyền Tâm chánh tông cao đồ. Cũng chính
là những nhân vật thần tiên, tương lai sẽ đắc đạo phi thăng, trường sinh bất
tử. Còn bản thân mình chỉ có một chút tu vi, ngay cả tu chân nhập môn cũng
chưa đạt được, hy vọng gì đến việc phi thăng. Hai người so sánh với nhau quả
thật rất chênh lệch, thực sự là thuộc về hai thế giới khác biệt.
“Nhị sư tôn, người nói rất đúng, các người đều là thần tiên, còn ta chỉ là
phàm phu tục tử, ta biết nên làm như thế nào rồi.” Lưu Phong nói, mặt không hề
đổi sắc.
Nghê Thường suy nghĩ hiểu ngay được sư tỷ của mình đã ***ng chạm đến lòng tự
trọng của hắn, lập tức an ủi:
-Phong nhi, ngươi cũng đừng quá tự ti như vậy, Thái Âm Thất Tinh Huyền cũng là một pháp quyết tu luyện cấp cao, chỉ cần ngươi cố gắng, sớm muộn gì sẽ chính thức trở thành tu chân giả. Tam sư tôn tin rằng ngươi nhất định có thể làm được.
Thủy Mị Nhi tựa hồ cũng cảm thấy mình có chút quá lời, vội vã chữa cháy:
-Phong nhi, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi.
Hay lắm, đả kích hắn, bây giờ lại nói một cách dễ nghe như vậy, Lưu Phong
trong lòng rất tức giận, bất quá người này là sư tôn của hắn, cũng thể phát
tác, đành phải nén lửa giận trong lòng, khuôn mặt tươi cười nhìn Thủy Mị Nhi
nói:
-Phong nhi cám ơn nhị sư tôn đã cổ vũ, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Tần Thủy Dao đi tới nhìn hắn thúc giục:
-Phong nhi, chúng ta đi.
Bốn người đi xuyên qua một sơn môn, lại tiếp tục đi ngang qua Hàn Nguyệt thủy
đàm, đến một nơi toàn là nham thạch. Tần Thủy Dao dừng lại, hai tay kết ấn,
miệng niệm chú ngữ, trong khoảnh khắc bức tường nham thạch trước mắt liền tách
ra tạo thành một con đường vừa vặn cho một người đi lọt qua.
-Phong nhi đây chính là nơi tương thông giữa ngoại giới và Vân Mộng trạch, gọi là Đoạn Long thạch, vi sư đã mở ra, đi qua cửa đá này ngươi có thể dễ dàng xuống núi tiến nhập thế tục.
Lưu Phong gật gật đầu, hướng ánh mắt sang Tần Thủy Dao đi đến vài bước, cung
kính hành lễ:
-Đại sư tôn, Phong nhi ra đi, những đêm trăng tròn không thể nghe người thổi tiêu nữa, người hãy bảo trọng.
“Nhị sư tôn, buổi tối ban đêm ngủ cần phải đắp thêm chăn cho khỏi lạnh, đồ nhi
biết tu vi người thâm hậu nhưng việc trên đời không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất
vạn. Được rồi, người rất thích lõa thể khi ngủ, chuyện này rất tốt, hy vọng
người có thể tiếp tục như vậy, các khoa học gia nghiên cứu cho thấy khỏa thân
khi ngủ có tác dụng rất tốt cho cơ thể…
Thủy Mị Nhi mới nghe thì thấy cảm động, nhưng càng nghe thì càng không vui,
mình thích khỏa thân khi ngủ, như thế nào hắn lại biết được, còn cái tên…
khoa học gia kia là ai? Tên đó thích nghiên cứu đàn bà ngủ chắc cũng không
phải tốt đẹp gì, chắc cũng chỉ là sắc lang, vô lại mà thôi, Phong nhi đi theo
hắn ắt sẽ phá hỏng hết tiền đồ.
Nghĩ như vậy, Thủy Mị Nhi vội giáo huấn:
-Phong nhi, sau này ngươi và cái tên… khoa học gia kia đừng có lui tới với nhau nữa, một người nghiên cứu giấc ngủ của đàn bà, dám chắc cũng không phải là tốt lành gì.
Nghe sư tôn mình nói vậy, thiếu chút nữa hắn đã chết ngất vì buồn cười. Thời
đại này làm gì có khoa học gia cơ chứ. Thần sắc hắn lập tức chấn chỉnh lại,
nghiêm trang nói:
-Nhị sư tôn giáo huấn rất đúng, Phong nhi từ hôm nay trở đi sẽ cùng khoa học gia đó đoạn tuyệt quan hệ, không lui tới với hắn nữa.
Tiểu quỷ nhà ngươi cũng biết nghe lời ta đấy. Thủy Mị Nhi nghe vậy, cảm thấy
vui mừng, lập tức nhẹ nhàng bước đến ôn nhu nói:
-Phong nhi, bảo trọng.
Nghe Thủy Mị Nhi và Lưu Phong nói chuyện, Tần Thủy Dao bất giác cũng cảm thấy
kinh ngạc. Thường ngày Lưu Phong chưa từng bước chân xuống núi, như thế nào
lại quen biết với khoa học gia gì gì đó?
Tần Thủy Dao tuy nghi vấn trùng trùng nhưng cũng không truy hỏi thêm.
“Phong nhi, ngươi phải ra đi, sư tôn muốn ôm ngươi trước khi tạm biệt.” Thủy
Mị Nhi nét mặt tựa như cười lại tựa như không phải, nhìn Lưu Phong, nhãn thần
phát ra ánh sáng thập phần khác lạ.
Lưu Phong nhất thời không nghĩ ra nhị sư tôn lại dùng phương thức này để từ
biệt mình. Nếu như ở kiếp trước thì chuyện ôm nhau tạm biệt là chuyện bình
thường nhưng tại thời đại này tư tưởng phong kiến còn nặng nề, chút lễ vật khi
ly biệt này quả thật là đặc biệt.
Mặc kệ nó, dù sao thì nhị sư tôn cũng là người chủ động, có tiện nghi mà không
chiếm lấy thực là phụ lòng tốt của người khác. Lưu Phong lập tức đưa tay, nhẹ
nhàng đặt lên vòng eo xinh xắn của nhị sư tôn, ôm nàng vào lòng.
Thủy Mị Nhi chỉ cảm thấy một luồng khí tức hùng hậu đặc trưng của nam tử từ
người hắn truyền đến. Bất giác tim nàng như nai con hoảng loạn, đập thình
thịch không ngừng. Nàng muốn cựa quậy, không ngờ Lưu Phong dùng tay xiết mạnh
lại, Thủy Mị Nhi vô phương động đậy.
Lưu Phong ôm nhị sư tôn, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ thân thể nàng tỏa ra,
hơi thở trở nên gấp gáp, máu mũi từ từ dâng lên.
Thủy Mị Nhi lúc này bị hắn ôm chặt, song nhũ bị bộ ngực vạm vỡ của Lưu Phong
nén chặt vào, nàng chỉ nhận thấy một khoái cảm khác thường từ từ lan truyền
trong cơ thể của mình.
Lưu Phong lúc này có dịp thể hiện bản lãnh to gan lớn mật của hắn. Hai tay
chậm chậm lần xuống, nhẹ nhàng đặt lên cặp mông tròn trĩnh của Thủy Mị Nhi.
“Phong nhi…” Thủy Mị Nhi khẽ kêu lên, cặp mắt mờ đi, mặt mày nóng bừng, cổ
họng khô rát…