Hi Du Hoa Tùng – Chương 118: Nữ thần tình dục – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 118: Nữ thần tình dục

Cảm nhận được hơi ấm từ song thủ của Lưu Phong truyền sang cặp mông mềm mại
của mình, Liễu Thanh Nghi vẻ mặt có chút bẽn lẽn thẹn thùng, thế nhưng trong
lòng rất mừng rỡ. Đàn bà ai cũng cần tình yêu. Liễu Thanh Nghi cũng như vậy.
Sau khi sinh Linh nhi lại càng thèm khát một tình yêu của nam nhân. Hơn nữa
nam nhân này thật sự lại là một người rất tốt, nàng nguyện hiến dâng tất cả vì
người này.

Hạ thân Liễu Thanh Nghi cũng không biết từ lúc nào đã không còn nội khố nữa.
Phía dưới hoàn toàn trần truồng. Thủ chỉ Lưu Phong nhờ vậy dễ dàng tiếp xúc
với vùng tam giác huyền bí, lách vào khe nước mùa xuân, nhẹ nhàng tiến nhập
vào cõi đào nguyên.

“A, uhm!”

Liễu Thanh Nghi khẽ rên lên, chủ động kéo áo ngực xuống, để lộ ra hai trái
tuyết lê trắng muốt, điểm xuyến bởi hai núm vú hồng hồng… Lưu Phong nhất
thời ngây dại cổ họng khô khốc, tiểu đệ đệ dũng mãnh nổi lên, nội khố bỗng
chốc trở nên căng phồng.

“Công tử, thiếp…” Liễu Thanh Nghi rất muốn nói thiếp yêu chàng thế nhưng lại
không thốt ra được.

“Thanh Nghi, tâm tư của nàng ta đã biết. Nàng yên tâm. Ta đã đáp ứng với Linh
nhi sẽ cho nàng một danh phận đàng hoàng.” Lưu Phong miệng nói nhưng thủ chỉ
vẫn không ngừng kích thích khiến cho Liễu Thanh Nghi thở lên hồng hộc.

“Công tử… ai da… thiếp… thiếp không muốn danh phận… thiếp… thiếp chỉ
muốn ở bên chàng.” Khoái cảm từ hạ thể mãnh liệt bốc lên khiến cho Liễu Thanh
Nghi nói chuyện cũng rất khó khăn.

Lưu Phong không để cho nàng nói nữa, hắn cúi xuống áp miệng vào môi nàng. Môi
kề môi. Một cảm giác ngọt ngào, mỹ diệu xuất hiện.

Liễu Thanh Nghi bạo dạn vươn đầu lưỡi ra tiến nhập vào miệng của nam nhân này,
linh hoạt quẹo trái đá phải, nhu nhuyễn như tiểu xà.

Một lúc lâu sau hai người mới tách rời nhau ra, tình dục kích thích đã làm cho
Liễu Thanh Nghi hoàn toàn quên hết mọi thứ lễ nghi hàng ngày. Nàng nhẹ nhàng
vuốt ve, xoa nắn hai đầu vú của Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Công tử, để nô gia
hầu hạ người.”

Lưu Phong hạ thân đã sớm bành trướng, nằm gọn gàng giữa cặp đùi mũm mĩm nóng
bỏng của Liễu Thanh Nghi, mỗi lần xúc động lại nhúc nhích khiến cho Liễu Thanh
Nghi xuân tình nhộn nhạo không thôi.

Đối với đàn bà chủ động như vậy, Lưu Phong cũng không còn giữ kẽ nữa, song thủ
nhẹ nhàng nhấc Liễu Thanh Nghi đặt lên giường, mạnh bạo vuốt ve song nhũ mềm
mại đàn hồi, sau đó thuận thế du ngoạn khắp thân thể trắng muốt nàng.

Đương khi Lưu Phong khe khẽ chạm vào vùng đất bí ẩn của đối phương thì Liễu
Thanh Nghi không tự chủ được, khe khẽ rên rỉ, hạ thân chủ động nhấc lên hạ
xuống. Lưu Phong lúc này cũng không nhịn được nữa, lập tức… đi vào trong
thân thể của nàng…

Sáng hôm sau Liễu Thanh Nghi dậy trước hầu Lưu Phong rửa mặt.

Lưu Phong có chút giật mình, tối qua đại chiến hai lần. Hôm nay không những
Liễu Thanh Nghi tỏ ra mệt mỏi mà thần sắc như sanh long hoạt hổ, so với hắn
khỏe hơn rất nhiều.

Ân Tố Tố cũng vậy. Chẳng lẽ nữ nhân cổ đại về phương diện này mạnh mẽ hơn nữ
nhân hiện đại?

Nếu đúng là như vậy thì hắn cũng phải cận thận hơn một chút. Nếu không e là có
ngày sẽ suy kiệt tinh lực mà chết.

Nhìn thiếu niên ăn mặc cổ trang trong gương đồng, Lưu Phong dường như nhìn
thấy một người xa lạ. Đã lâu không nhìn ngắm mình trong gương, hôm nay xem ra
hắn đã trưởng thành.

Lưu Phong thay quần áo, ăn một chút điểm tâm xong. Hắn liền đi tìm Vương Bảo
Nhi thương nghị chuyện làm ăn buôn bán.

Bên trong một căn biệt việt tại ngoại thành Giang Nam, Bạch Thọ cùng Phùng
Nguyệt đang thương nghị kế hoạch thu thập Lưu Phong.

Nói thật thì Phùng Nguyệt cũng không muốn Cẩm y vệ đắc tội với Lưu Phong,
huống hồ sau lưng hắn còn có Phượng viên chống đỡ.

“Đại nhân, vì sao Thái tử phi (vợ của thái tử) nhất mực đòi hợp tác với Thiên
Thượng Nhân Gian?” Bạch Thọ không giải thích được lập tức hỏi.

Phùng Nguyệt nhìn thoáng qua Bạch Thọ, do dự một chút nói: “Nội vệ truyền đến
tin tức, Thái tử phi mấy năm nay lo việc buôn bán của hoàng gia đã bị hao tổn
mất mấy trăm vạn lượng bạc. Cho nên nên bây giờ mới muốn thu thập Thiên Thượng
Nhân Gian để bù lại.”

Nội vệ chính là Cẩm y vệ đặc thù. Hoa hạ đại đế dùng để giám thị hoàng tộc.
Phùng Nguyệt và Hoàng đế cùng thống lĩnh nội vệ. Bạch Thọ trước kia là tổng ti
Giang Nam tình báo, gần đây được cất nhắc lên Phó đô chỉ huy sứ tuy nhiên
quyền hạn vẫn như trước không thể biết được chuyện của nội vệ.

“Đại nhân, hoàng thương (việc buôn bán của hoàng gia) những năm gần đây phát
triển mạnh mẽ, đã lũng đoạn được rất nhiều doanh nghiệp, như thế nào mà có thể
hao tổn?” Các thứ nhu cầu trọng yếu như gạo, muối, vũ khí… đều được đặt vào
tay hoàng thương, độc quyền lũng đoạn. Bạch Thọ không thể nào hiểu được vì sao
hoàng thương lại có thể tổn hao.

Phùng Nguyệt thở dài một tiếng, nhìn bốn phía, đoạn nói: “Hoàng thương tuy thu
về lợi nhuận rất lớn thế nhưng chỉ rơi vào hầu bao của vài người mà thôi.”

“Đại nhân, người nói…” Bạch Thọ sắc mặt đại biến.

“Được rồi, chuyện này chỉ nói đến đây thôi, việc của hoàng gia không phải là
để chúng ta luận đàm, bây giờ trọng yếu chính là thế nào giải quyết việc trước
mắt đã.” Phùng Nguyệt vội vàng cắt đứt lời Bạch Thọ.

Bạch Thọ vội vàng nghiêm mặt nói: “Đại nhân, Phượng viên mặc dù không biết
Thiên Thượng Nhân Gian là do Lưu Phong tạo dựng nên tuy nhiên dù sao thì chúng
cũng là người một nhà, một khi ***ng chạm đến Lưu Phong thì cũng sẽ ***ng chạm
đến Phượng viên. Hơn nữa Lưu Phong và Giang Nam tuần phủ còn có quan hệ mật
thiết. Đối phó với Lưu Phong e là khó có thể tận dụng ưu thế về quân sự.”

“Chuyện này ta cũng biết.” Phùng Nguyệt thở dài nói: “Có chuyện này sợ rằng
ngươi còn chưa biết. Ân quý phi lần trước đã tự mình khảo nghiệm qua Lưu
Phong. Đồng ý gả Ân Tố Tố cho hắn, tin rằng không lâu nữa bệ hạ sẽ tự mình
phát chiếu tác thành.”

“Ý của đại nhân là nếu ***ng chạm đến Lưu Phong thì sẽ đắc tội với Ân quý phi?”
Bạch Thọ cau mày hỏi.

“Chính là đạo lý này.”

“Tình huống này chắc bệ hạ cũng sẽ biết.”

Phùng Nguyệt gật đầu: “Bệ hạ vẫn còn tinh minh, chuyện này làm sao mà người
không biết được.”

“Đã như vậy tại sao người lại đồng ý với đề nghị của Thái tử phi?”

“Tình hình tại biên cương đang bất ổn. Rất có thể sẽ phát sinh chiến loạn. Bệ
hạ đã bắt đầu chuẩn bị lương thảo, binh lính cho việc này. Đương nhiên là cần
rất nhiều tiền.”

Phùng Nguyệt cười khổ nói: “Ngươi cũng biết rồi đấy, bệ hạ không cần biết như
thế nào. Chỉ cần quan tâm đến kết quả, chuyện này sẽ rất khó đây, chúng ta
phải nghĩ ra biện pháp nào khả thi.”

“Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao? Cẩm y vệ tuy có quyền uy rất lớn nhưng
lúc này cũng không thể nào đối phó cùng một lúc nhiều thế lực. Nào là Phượng
Viên, Giang Nam tuần phủ, Ân quý phi…” Bạch Thọ lần đầu tiên trong đời cảm
thấy Cẩm y vệ vô dụng như vậy.

“Trừ phi có ai đó có thể khuyên bệ hạ thu hồi lại mệnh lệnh.”

“Cho dù bệ hạ thu hồi lại mệnh lệnh thì Thái tử phi cũng sẽ không dừng tay.”

“Cái này… thực ra nữ nhân này không quyết định được tất cả. Chỉ cần bệ hạ
thu hồi lại mệnh lệnh thì chúng ta có thể trì hoãn chuyện này thêm tám đến
mười năm nữa cũng không thành vấn đề, ” Phùng Nguyệt nói.

“Nhưng ai là người có thể khuyên bảo bệ hạ đây?” Bạch Thọ nhíu mày hỏi.

“Ta có thể.” Từ bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến một âm thanh.

Hai người bất giác kinh hãi. Phương viên chung quanh của biệt viện được Cẩm y
vệ canh phòng cẩn mật. Như thế nào có người tiến được vào đây?

“Không cần lo lắng! Là ta.” Người này vội vàng lên tiếng trấn an.

Phùng Nguyệt trong lòng vui mừng, hắn giờ phút này đã biết được đối phương là
ai.

“Trương Thiên Sư, quả nhiên là người đã quay lại.”

Trương Thiên Sư từ ngoài bước vào, sắc mặt bình tĩnh nói: “Các ngươi làm việc
thật quá ngu ngốc, các ngươi đắc tội với Lưu Phong, đắc tội với Phượng viên
nhưng lại không chịu điều tra cho rõ thân phận thực sự của Trương Mỹ Nhân.”

Phùng Nguyệt, Bạch Thọ sắc mặt đại biến. Từ trước đến nay, đây là lần duy nhất
Trương Thiên Sư dùng khẩu khí như thế này để giáo huấn bọn họ.

“Thỉnh đại nhân chỉ giáo.” Bạch Thọ cung kính nói.

Trương Thiên Sư nghiêm mặt nói: “Các ngươi chút nữa đã phá hỏng đại sự. Trương
Mỹ Nhân đến từ Vân Mộng trạch, ngoại hiệu Xà Hạt tiên tử, tu vi cường hãn,
lòng dạ độc ác, cực kỳ khó đối phó. Nếu nàng ta biết các ngươi đang đối phó
với Lưu Phong e là sẽ có rắc rối lớn.”

Bạch Thọ cùng Phùng Nguyệt vốn không hiểu biết nhiều về tu chân giới nhưng là
tổng quản công tác tình báo cho hoàng triều trong một thời gian dài cũng biết
chút ít về Xà Hạt tiên tử. Nghe xong sắc mặt đại biến vội vàng quay sang
Trương Thiên Sư nói:

-Trương Thiên Sư vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì?

“Làm gì?” Trương Thiên Sư khiển trách: “Rất đơn giản, đó là đình chỉ ngay tất
cả các kế hoạch mà các ngươi chuẩn bị đối phó với Lưu Phong.”

Đại nhân, thực ra kế hoạch của tiểu nhân cũng chỉ là muốn hợp tác với hắn mà
thôi.” Bạch Thọ cẩn thận trả lời.

“Hừ, hợp tác? Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu gì về chuyện hợp tác của hoàng
thương sao? Nói khó nghe một chút thì là cưỡng đoạt. Chuyện này có nữ nhân
đứng sau điều phối ta cũng không để tâm, bất quá các ngươi dù gì cũng là đế
quốc vương bài lực lượng ta không thể để các ngươi hồ đồ như vậy được. Rời
kinh ta đã nói chuyện với bệ hạ rồi. Các ngươi không cần phải tuân lệnh nữ
nhân kia nữa. Phượng viên cùng Lưu Phong cũng không thể đắc tội cần phải nghĩ
ra biện pháp gì đó kết thân với hắn, nếu đúng thời điểm cũng có thể mời hắn
gia nhập Cẩm y vệ.”

Bạch Thọ sắc mặt đại biến nói: “Làm thế nào có thể mời hắn nhận chức được?”

Trương Thiên Sư lạnh lùng hừ một tiếng: “Chuyện này cũng cần ta phải dạy bảo
nữa hay sao?”

Phùng Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Thiên Sư bớt giận, chuyện này cứ để tiểu
nhân an bài.”

“Theo tin tức mà ta thu được thì trong khoảng thời gian này Yến vương phủ và
Ma giáo cũng đều đang muốn lôi kéo Lưu Phong gia nhập. Các ngươi phải nhanh
chóng bố trí cho hắn gia nhập Cẩm y vệ.” Trương Thiên Sư đặc biệt dặn dò thêm
vài câu.

Yến phủ và Ma giáo muốn thu nhập Lưu Phong. Phùng Nguyệt tự nhiên là biết
được. Tuy nhiên theo phân tích của hắn thì cả Ma giáo lẫn Yến phủ đều khó thực
hiện được chuyện này. Yến phủ và Phượng viên vốn đã đối lập với nhau. Yến phủ
là do Yến vương cầm đầu trong khi Phượng viên lại theo ủng hộ Hoàng thái tôn.
Còn đối với Ma giáo thì gần đây lại liên tục có va chạm với Lưu Phong. Chỉ có
Cẩm y vệ là chưa hề có xung đột, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là Lưu
Phong không để tâm đến chuyện bị Cẩm y vệ uy hiếp ngày nọ.

Nhiều ngày nay Lưu Phong và Liễu Thanh Nghi đã công khai ngủ chung phòng với
nhau. Thật là xuân phong đắc ý, hoan hảo thống khoái.

Người ta nói nữ nhân cũng như cây khô vậy. Cần phải được tưới nước thường
xuyên mới không bị khô héo. Từ ngày tiếp nhận ơn mưa móc của Lưu đại thiếu
gia, Liễu Thanh Nghi càng ngày trở nên xinh đẹp hơn. Ngay cả Bạch Vũ cũng cảm
thấy hâm mộ. Đương nhiên là Bạch Vũ không biết được nguyên nhân khiến cho
Thanh Nghi ngày càng đẹp ra như vậy, lại cứ tưởng Thanh Nghi dùng dược liệu
chăm sóc sắc đẹp mà ra.

Vì Bạch Vũ hiên đang giữ khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan cho nên hắn cố ý muốn
gần gũi nàng. Đầu tiên còn huynh huynh muội muội, không ngừng quan tâm lo lắng
cho nàng. Thậm chí còn tốt hơn ca ca của nàng khi trước.

Bất quá Bạch Vũ không phải dạng nữ nhân ‘hung đại vô não’. Mà tiểu nha đầu này
xuất thân từ một gia đình thương gia nổi tiếng. Tự nhiên là rất có đầu óc.

Vô công bất thụ lộc. Bạch Vũ đương nhiên nhận thấy Lưu Phong đối với mình có
chút mờ ám trong lòng. Nàng phân tích ra làm hai trường hợp. Trường hợp thứ
nhất là Lưu Phong yêu nàng. Trường hợp thứ hai là hắn có việc gì đó muốn nhờ
vả nàng.

Bất quá trong lòng nàng nghiêng về trường hợp thứ hai hơn, chỉ là hắn không
nói ra. Nàng cũng không chủ động hỏi.

Ngày hôm nay Lưu Phong về trễ một chút thấy trong phòng mình đèn sáng liền
đoán biết Liễu Thanh Nghi đang đợi hắn.

Vì muốn trêu nàng một chút. Lưu Phong rón rén đi vào không phát ra tiếng động.
Trên bàn trong phòng đang đặt một ngọn đèn chiếu sáng. Dưới ánh sáng mờ mờ của
ngọn đèn, một nữ tử đang soi gương chải tóc. Trên vách tường hiện rõ một thân
hình quyến rũ.

Đến gần một chút Lưu Phong phát hiện ra nữ nhân đang mặc bộ quần áo ngủ mà hắn
vừa thiết kế ra mấy ngày trước. Nữ tử quay lưng về phía hắn, da thị lồ lộ ẩn
hiện sau bộ áo ngủ mỏng manh. Lưu Phong nuốt một ngụm nước bọt. Chỉ thấy cặp
mông trắng muốt nổi bật trong đêm, hai vú vun đầy tròn trĩnh tạo thành khe
ngực đầy dụ hoặc. Nhưng hấp dẫn nhất chính là hai nụ hồng vươn cao nằm chính
giữa hai trái tuyết lê làm căng phồng lên chiếc áo ngủ mỏng manh.

Chảy máu cam rồi!

Ôi trời ơi! Trang phục hiện đại thực là tuyệt vời, có thể làm nổi bật lên vẻ
đẹp của nữ nhân. Eo nhỏ, mông căng, thật sự không thể diễn tả được. Lưu Phong
nuốt đánh ực một ngụm nước bọt trong miệng, tiếp tục áp sát.

Nữ tử vẫn say sưa chải tóc không hề biết một đại sắc lang đang tiến đến gần.

Rốt cuộc Lưu Phong đã đi đến gần, từ trên nhìn xuống bộ ngực sữa của nàng.
Quan sát nó nhấp nhô theo nhịp hô hấp của nàng.

“Sao nhỏ vậy ta?” Lưu Phong thấy kỳ lạ. Đêm nay tại sao song nhũ của Liễu
Thanh Nghi có phần nhỏ đi? Bất quá không sao, cái thứ đồ vật này chỉ cần xoa
bóp một chút nó sẽ tự lớn lên.

“Thanh nghi, vú nàng sao lại nhỏ như vậy, để ta giúp nàng làm cho nó lớn lên.”
Vừa nói, Lưu Phong từ phía sau vươn ma trảo ra chộp lấy hai trái tuyết lê mềm
mại xoa miết.

Nữ tử đang tập trung chải tóc, không ngờ có người thò tay tóm lấy song nhũ của
mình. Vội thét lên: “Buông ta ra, thả ta ra.” (cười vãi)

Thanh âm tựa hồ có chút không đúng. Lưu Phong sửng sốt thầm kêu không ổn, vội
vàng nhìn vào trong gương, thì ra là Bạch Vũ. Không trách được lại nhỏ như
vậy.

Đang muốn vùng vẫy, Bạch Vũ quay lại nhận ra Lưu Phong, lập tức bất động. Bất
quá sắc mặt rất khó coi: “Đại ca, là ngươi?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.