Hi Du Hoa Tùng – Chương 113: Phá Trinh – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 113: Phá Trinh

-Sướng!

Không phải, phải nói là:

-Quá sướng!

Quai lão bà (vợ yêu tinh quái) đúng rồi, đừng buông tay ra, tiếp tục xoa bóp
đi. Lưu Phong trong lòng thầm thúc giục.

Ân Tố Tố đột nhiên cười nói: “Chàng xem tiểu đệ đệ của chàng thật là lớn, chắc
là ham muốn thực sự rồi, thiếp sẽ chơi đùa với nó một lát làm cho nó trở thành
đúng như tên gọi nhất trụ kình thiên của nó. Thật ra thiếp cái gì cũng biết
cả.”

Lưu Phong xấu hổ, cười cười nói:

-Hảo lão bà của ta thông minh như vậy, chuyện này làm sao nàng biết được?

Ân Tố Tố tựa hồ như muốn trêu chọc Lưu Phong, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống tiểu
đệ đệ của hắn. Lưu Phong nhất thời cảm thấy khoái cảm từ hạ thân lan ra khắp
thân thể, một cảm giác thật mỹ diệu.

“Phu nhân, ta muốn nàng.” Lưu Phong gần đây vốn đã vướng phải tâm ma, Ân Tố Tố
kích thích hắn như vậy, làm sao còn nhịn được nữa, lập tức cúi xuống, đè lên
người Ân Tố Tố, ma trảo mạnh mẽ ôm lấy cặp nhũ hoa của nàng. Ân Tố Tố bất giác
kinh hãi thất sắc, nàng vốn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho lần đầu tiên, lập tức
dùng sức đẩy hắn ra, nhưng không thể chống lại sức mạnh của Lưu Phong, nàng
cuống quýt kêu lên: “Phu quân, chàng muốn làm gì?” Ân Tố Tố thấy Lưu Phong đột
nhiên mạnh bạo như vậy, không khỏi có chút khiếp sợ.

Hai dòng nước mắt từ trên má lăn xuống. Thân thể không ngừng run lên, Lưu
Phong lúc này mới thức tỉnh, nhất thời buông hai tay ra, ngồi dậy.

Nhìn khuôn mặt xinh xắn nhưng đáng thương của nàng, Lưu Phong nhẹ giọng nói:

-Quai lão bà, xin lỗi, là ta không tốt.

“Phu quân, chàng thực sự muốn sao?” Ân Tố Tố thấy bộ dạng tội nghiệp của Lưu
Phong, bất giác lại mềm lòng, nhào vào ngực hắn, song thủ ôm chặt lấy hắn, tựa
như muốn nhu nhập cả thân thể vào lòng hắn.

“Quai lão bà, yên tâm đi, nếu nàng không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng.” Lưu
Phong cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mái tóc của nàng, hít lấy mùi hương xử nữ
trên cơ thể nàng.

Nhìn thấy thân thể trần truồng nóng bỏng đang ép sát trong lòng mình, Lưu
Phong không nhịn được cúi xuống ghé sát tai nàng, đầu lưỡi liếm lấy lỗ tai
xinh xắn của nàng, thì thầm nói một câu:

-Quai lão bà, ta yêu nàng.

“Phu quân, thiếp cũng yêu chàng nhất.” Cảm nhận được tấm chân tình của nam
nhân này, Ân Tố Tố cảm động lí nhí nói một câu

-Phu quân, nếu muốn thiếp… thiếp nguyện ý, thiếp nguyện ý.

Nói xong liền hướng bàn tay nhỏ bé của mình xoa bóp côn bổng của Lưu Phong một
cách say mê. Ân Tố Tố kích thích cho Lưu Phong nhất thời hỏa dục trong lòng
nàng cũng bùng phát, lúc trước vẫn còn ngại ngùng mình là nữ nhân, áp chế dục
vọng trong lòng, bây giờ đã chấp nhận dâng hiến cho hắn nên cũng không còn để
ý đến chuyện gì nữa.

Lưu Phong kỳ thật đã bị kích thích đến cực điểm chỉ là vì không muốn làm tổn
thương nàng, bây giờ đã được cho phép, hắn cũng không khách sáo nữa, song thủ
ôm lấy lấy hai bầu vú trắng muốt, nhẹ nhàng xoa miết.

Ân Tố Tố trước giờ chưa bao giờ bị người khác xâm phạm bộ phận nhạy cảm như
vậy, đột nhiên bị Lưu Phong kích thích, một cơn khoái cảm lập tức truyền đi
khắp thân thể, đánh sâu lên đại não.

“Aa, chàng ơi…” Ân Tố Tố nhất thời thân hình vặn vẹo, khẽ rên lên, ánh mắt
nóng bỏng nhìn Lưu Phong, Lưu Phong tà niệm mãnh liệt nổi lên, hai tay run rẩy
du ngoạn khắp thân thượng của nàng, bộ ngực sữa phập phồng sát mặt, mùi đậu hũ
non tràn ngập, ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ của Ân Tố Tố trước mắt mình, Lưu
Phong hít sâu một hơi, từng bước áp sát thân hình mình vào người nàng.

Ân Tố Tố đầu tiên chỉ thấy một cảm giác đau đớn, sau đó cảm giác này hoàn toàn
biến mất, quên hết tất cả, lớn tiếng rên rỉ, ra sức nghênh hợp với Lưu Phong,
hai người hoàn toàn đắm chìm vào biển dục…

Ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào căn phòng, Lưu Phong từ từ mở mắt… hắn nhớ
lại chuyện đêm qua, đại chiến với Ân Tố Tố, hai kiếp xử nam đã chấm dứt, một
cảm giác tuyệt vời vẫn còn đọng lại đâu đó trên cơ thể hắn. Nhất trụ kình
thiên vẫn còn một chút ê ẩm. Mặc quần áo xong, hắn tiến đến cửa sổ ngắm nhìn
quang cảnh bên ngoài. Cảnh tượng đêm qua lại hiện lên trong đầu hắn, không
nghĩ tới Ân Tố Tố lại chủ động dâng hiến cho hắn, hơn nữa công phu của nàng
cũng rất điêu luyện, nếu không phải nhờ dấu thủ cung sa thì hắn cũng không tin
đây mới là lần đầu tiên nàng giao hoan.

Đương nhiên là hắn cũng là một thân kiến thức hơn nàng vạn dặm, từng xem không
ít phim xxx, đêm qua cũng làm cho nàng hoàn toàn thỏa mãn, đại chiến cho đến
khi trời gần sáng mới nghỉ ngơi.

Bất quá Lưu Phong cũng không nghĩ tới hôm này nàng có thể dậy sớm như vậy. nên
biết rằng lúc bình minh thì nàng vẫn hoàn toàn mềm nhũn vì mệt.

Lưu Phong đẩy cửa đi ra ngoài, khẽ gọi Ân Tố Tố nhưng không thấy nàng đáp lời.
Một lát sau, nha hoàn Đóa Đóa đi đến cung kính nói: “

-Cô gia, tiểu thư đang ở trù phòng chuẩn bị ăn sáng cho người, cô gia cứ chờ một lát.

Đóa Đóa mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu biết, nàng biết tối qua tiểu thư
và Lưu Phong đã tiến hành động phòng, sáng nay cách xưng hô với Lưu Phong cũng
thay đổi, không còn là công tử nữa mà thay vào đó là cô gia. Lưu Phong thấy
sắc mặt Đóa Đóa thay đổi, ân cần nói:

-Đóa Đóa tối qua ngươi không ngủ được hay sao? Hai mắt sao lại đỏ như thế? Ngươi vẫn còn nhỏ, cơ thể đang trong quá trình phát triển, sau này nên chú ý nghỉ ngơi cho điều độ.

Ta cũng muốn ngủ lắm chứ nhưng các ngươi tối qua động thùng khua chảo, gây ra
những âm thanh… như vậy làm sao ta ngủ được.

Đóa Đóa trong lòng có chút bực bội nhưng ngoài miệng vẫn lễ phép nói:

-Cám ơn cô gia quan tâm.

Tối hôm qua Đóa Đóa nghe thấy tiếng động từ phòng của Ân Tố Tố cũng nhanh trí
đuổi các nha hoàn khác đi ra chỗ khác, nếu không e là sáng nay mọi người đều
đã biết. Tại thời đại này vẫn chưa hề tán thành chuyện trước khi thành thân mà
đã động phòng, nếu mọi người đều biết chuyện xảy ra thì sẽ ảnh hưởng xấu đến
danh dự của Ân Tố Tố.

“Phu quân, chàng sao dậy sớm vậy?” Ân Tố Tố bưng một chén canh nóng, tươi cười
đi đến.

Lưu Phong thấy sắc mặt nàng vẫn còn ửng hồng, hiển nhiên là cơn khoái lạc đêm
qua vẫn để lại dư âm, xem ra hắn cũng lợi hại thật.

Ân Tố Tố đỏ mặt nói:

-Phu quân, đây là thập toàn đại bổ thang, thiếp đặc biệt nấu cho chàng. Trong này có mười vị thuốc bổ, rất tốt cho sức khỏe.

Lưu Phong mỉm cười nói:

-Sao lại tẩm bổ cho ta, thân thể ta lúc nào chẳng khỏe mạnh?

Đóa Đóa đứng một bên nghĩ thầm, cô gia cũng thật là lợi hại, sau một đêm cuồng
phong bão táp mà không hề mệt mỏi sao?

Ân Tố Tố vội nhìn Đóa Đóa, ra hiệu cho ả rời đi. Đóa Đóa biết tiểu thư muốn
một mình ở lại với cô gia, không muốn trẻ con quấy rầy, vội vàng đỏ mặt đi ra
ngoài. Vừa đi vừa nghĩ, không lẽ hai người này lại tiếp tục giao phong?

Phu quân thuốc còn nóng mau uống đi chén thuốc này là cô cô cho thiếp biết,
đây chính là phương thuốc bí mật trong cung đình, cũng chỉ có Thánh thượng mới
được dùng.” Ân Tố Tố nhón chân lên vít sát đầu hắn xuống, nhẹ nhàng ngậm lỗ
tai hắn, thấp giọng nói: “Cô cô nói nam nhân sau khi giao hoan thì phải bồi
bổ, nếu không sẽ hại cho sức khỏe.

Ta ngất, thì ra Tố Tố lợi hại như vậy là do có cao nhân sau lưng chỉ điểm. Lưu
Phong biết trong trong hậu cung, các cung phi mỹ nữ lợi hại nhất chính là công
phu trên giường, bằng vào công phu này mà quyến rũ hoàng thượng. Ân quý phi là
người xuất sắc nhất trong ba ngàn phi tần của Hoa Hạ đại đế, đương nhiên công
phu trên giường của bà phải là đệ nhất. không tưởng được Ân Tố Tố lại được
chân truyền từ Ân quý phi. Cảm tạ thượng đế, cảm tạ Phật tổ, cảm tạ Hoa Hạ đại
đế, cảm tạ Ân quý phi.

Tại kiếp trước Lưu Phong vẫn thường mơ ước rằng vợ của hắn đối với mình phải
nhiệt tình, nóng bỏng trên giường, đối với nam nhân khác thì phải băng lãnh
như sương tuyết. Không nghĩ tới thế giới này hắn đã đạt được ước mơ của mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa nữa, Ân Tố Tố chính là típ người như vậy.

“A a.” Lưu phong thần bí mỉm cười, hôn lên môi nàng một cái rồi nói: “Quai lão
bà, nàng đối với ta thật là tốt, sau này nếu có dịp nàng tiếp tục phải nhờ cô
cô chỉ giáo thêm phương diện kia.

Ân Tố Tố đỏ mặt, nàng hiểu được hắn nói phương diện kia là gì, lí nhí nói
trong miệng: “Phu quân, Tố Tố hiểu rồi.”

“Tốt, nàng hiểu thì tốt! Ha ha.” Lưu Phong dâm đãng cười nói: “Tri thức là vô
hạn, nàng nhất định phải học nữa đấy.”

“Ghét quá đi, phu quân, chàng thật giống đại sắc lang.” Ân Tố Tố mắng yêu hắn.

Lưu Phong trong lúc nhất thời xém chút nữa đã lộ nguyên hình, hắn cũng không
muốn phá hủy đi hình tượng trong lòng nàng, đang muốn sửa chữa thì Ân Tố Tố
nói tiếp: “Phu quân, cô cô còn nói nam nhân ai cũng như ai, nữ nhân chúng ta
nhất định phải khổ luyện hai tuyệt kỹ, đó là nấu cơm và chuyện… kia.”

Cao thủ thật. Ân quý phi quả nhiên là cao thủ, chinh phục nam nhân phải vừa
chinh phục trái tim, vừa chinh phục tiểu đệ đệ của nam nhân đó. Đó mới chính
là Vương đạo.

Uống xong chén thuốc, Lưu Phong lập tức cáo từ. Ân Tố Tố có chút quyến luyến,
không muốn xa hắn, cầm tay hắn nói: “Phu quân, chàng phải thường xuyên đến ghé
thăm thiếp. Nhớ kỹ không được ra ngoài câu dẫn nữ nhân khác đó.”

Lưu Phong gật đầu, mỉm cười nói: “Quai lão bà, ta tuyệt đối sẽ không câu dẫn
nữ nhân khác.” Nói là thế nhưng trong lòng lại nghĩ, mình không câu dẫn đàn bà
khác nhưng nếu như nữ nhân quyến rũ mình thì hì hì… xem như không tính.

“Quai lão bà, nếu nàng lo lắng như vậy thì theo ta về Phượng viên sống đi.”
Chưa kết hôn nhưng chung sống với nhau tại kiếp trước cũng không có gì là lạ
lắm, thậm chí ngay tại trường cao trung cũng đã có hiện tượng này.

Ân Tố Tố lắc đầu: “Phu quân, cha nói cô cô đã thuyết phục hoàng thượng tổ chức
hôn lễ cho chúng ta, trước khi thành hôn không thể ở chung được.”

Mẹ kiếp, quy củ của thời cổ đại này sao mà lắm thế, Lưu Phong an ủi Ân Tố Tố:
“Hay là chúng ta kết hôn sớm một chút.”

Hôn sự của chúng ta là do hoàng gia ân chuẩn, chiếu theo pháp chế của hoàng
triều thì công tác chuẩn bị cũng phải mất một năm.” Ân Tố Tố giải thích.

Một năm? Lưu Phong buồn bực vô cùng, chuyện liên quan đến hoàng gia thật phiền
toái. Quên đi, một năm thì một nắm, dù sao bản thân hắn cũng còn trẻ. Chỉ cần
mỗi ngày cùng Ân Tố Tố gặp nhau, phượng đảo loan điên là được

Ngày hôm nay Lưu Phong vừa ăn điểm tâm xong thì Hồ An chạy đến nói có vài
người tới quấy nhiễu.

Lưu Phong bất giác cảm thấy bực bội, mấy ngày hôm trước cự tuyệt Cẩm y vệ Bạch
Thọ, Thiên Thượng Nhân Gian lập tức xảy ra rất nhiều chuyện, có điều kông biết
đối phương là ai.

“Hồ bang chủ, người có biết đối phương là ai hay không?” Dọc đường đi, Lưu
Phong vừa đi vừa hỏi.

Hồ An vội nói:

-Công tử, đó chính là Trần Đại Niên, bang chủ Thanh Trúc bang. Thanh Trúc bang so với Kim Long bang chúng ta thì thực lực yếu hơn rất nhiều, nhưng không biết tại sao gần đây xuất hiện rất nhiều cao thủ, huynh đệ chúng ta tựa hồ đối phó không được.

Mẹ kiếp nhất định là Cẩm y vệ đứng sau. Xem ta thu thập đám rác rưởi này như
thế nào đây. Lưu Phong phẫn nộ nghĩ đến.

Chạy đến Thiên Thượng Nhân Gian chi nhánh phía đông Giang Nam, đại sảnh tại
đây đã trở nên bừa bộn, hiển nhiên tại đây vừa trải qua một phen đánh nhau
kịch liệt, bất quá sàn nhà đã được rửa sạch sẽ, chỉ còn bàn ghế, chén đũa là
nằm lung tung. Thanh Trúc bang chủ đang ngồi ở ghế trên cao, tả thủ ôm một
thanh lâu nữ tử, phía sau là vài gã thân hình lực lưỡng, mắt lộ ra sát khí
lạnh lẽo.

Vương Bảo Nhi cùng Trương Đại Đầu và các huynh đệ của Kim Long bang ngồi tại
một cái bàn bên cạnh.

Thấy Lưu Phong tới, Vương Bảo Nhi vội vàng đứng dậy đón, thấp giọng nói: “Đại
ca, bên trong có cao thủ của Cẩm y vệ.”

“Ây, ta biết rồi.” Lưu Phong trầm giọng nói: “bất kể là thằng nào con nào vô
lễ với ta thì đừng trách ta không khách khí.”

Lưu Phong tiến lên, chộp lấy một cái ghế ngồi xuống, song nhãn lạnh lùng nhìn
Trần Đại Niên cùng đám đệ tử của Thanh Trúc bang, không nói lời nào.

Trần Đại Niên cũng im lặng, quan sát Lưu Phong.

Trần Đại Niên nguyên trước kia là lục lâm cao thủ ở Giang Nam, cũng không phải
là người bình thường, vẻ mặt rất hung ác, hơn nữa trên mặt lại có một vết sẹo
dài làm cho người ta rất sợ hãi. Nếu người khác lần đầu gặp hắn tất sẽ bị vẻ
bề ngoài uy phong lẫm liệt, khí thế bức người của hắn đe dọa tuy nhiên trong
mắt của Lưu Phong thì hắn cũng chỉ hơn người bình thường một chút mà thôi.
Trần Đại Niên cho dù đáng sợ như vậy tuy nhiên so với Khai Quang sơ kỳ cao thủ
của tu chân cũng chẳng đáng là gì.

Đối mặt với Trần Đại Niên, Lưu Phong chỉ nhìn hắn một chút, sau đó tùy tiện vớ
lấy một đôi đũa, gắp lấy một miếng rau bỏ vào miệng.

Trần Đại Niên không nghĩ ra đối phương còn trẻ nhưng định lực lại có thể mạnh
như vậy. Hai con người bắn ra một tia kinh ngạc.

Một lúc sau, Trần Đại Niên không còn nhẫn nại được nữa, cười lớn, nói:

-Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hậu sinh thật đáng sợ, hậu sinh thật đáng sợ.” Nói xong hắn cầm lấy một chén rượu hướng Lưu Phong mời.

Lưu Phong trên khóe miệng xuất hiện nụ cười, cũng chậm rãi cầm chén rượu lên
nói:

-Trần bang chủ, trận gió nào đem người tới đây? Không biết tôn giá tới đây hôm nay có việc gì?”

“Ha ha, Lưu lão đệ, ta vừa gặp ngươi đã có cảm giác như gặp được một người bạn
cũ vậy. Cứ uống đi đã, lát nữa sẽ nói chuyện sau.” Trần Đại Niên lâu năm thành
tinh, nhìn thoáng qua đã biết Lưu Phong khó đối phó cho nên quyết định không
vội vã trở mặt, quan sát một lát đã rồi quyết định.

Đối với chuyện hôm nay, Lưu Phong đã đoán được trước, đơn giản chính là do
Bạch Thọ mà ra, hắn muốn cưỡng bách mình phải hợp tác cùng hắn. Bất quá hắn đã
quá xem thường Lưu Phong, khơi khơi một bang phái nhị lưu cho dù có Cẩm y vệ
chống lưng thì cũng chẳng làm được gì hắn.

“Đã như vậy, ta kính ngươi một chén.” Hai người nói chuyện quả thật là có nét
giống hai người bạn lâu năm mới gặp lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.