Hi Du Hoa Tùng – Chương 109: Tâm Ma – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 109: Tâm Ma

Lưu Phong bàn tay khéo léo lách vào khoảng không gian giữa hai chân, ngón giữa
linh hoạt đi tiến vào, Tố nương bị vuốt ve, mơn trớn, thân thể run rẩy một
chút, trong lòng liền xuất hiện một cảm giác khác thường chưa bao giờ từng
trải qua.

“Thiếu gia, ta không muốn… !” một cảm giác khoái cảm mãnh liệt và xấu hổ
đồng thời ập đến, Tố nương mặc dù cũng từng ảo tưởng qua tình ái, nhưng tư
tưởng dù sao cũng có chút bảo thủ, huống hồ Trương Mỹ Nhân đã có nghiêm lệnh,
nàng và Phượng vệ người nào cũng không được thất thân, nếu không sẽ nghiêm
trị. Nghĩ đến đây, Tố nương dứt khoát ngăn cản, mạnh mẽ đẩy tay Lưu Phong ra.

“Thiếu gia, xin người tự trọng!.” Tố nương lạnh giọng nói.

Trong mắt Lưu Phong hằn lên một tia màu đỏ, dục vọng trong lòng khó kìm chế,
ánh mắt nóng bỏng rọi lên bộ vị mẫn cảm của Tố nương: “Tố nương tỷ tỷ, đêm nay
ta muốn nàng.”

“Thiếu gia, xin ngươi tự trọng.” Tố nương thật sự không cách nào tưởng tượng
được Lưu Phong là người như thế, hắn ngày thường cũng có phong độ, cũng ra bộ
dáng chánh nhân quân tử, sao tối hôm nay lại thay đổi như vậy.

“Tố nương tỷ tỷ…”

Tố nương thấy hắn còn muốn nói tiếp, trong lòng càng cảm thấy tức giận, liền
la lên một tiếng cắt đứt lời nói Lưu Phong, lớn giọng nói: “Thiếu gia, xin
ngươi tự trọng, nếu ngươi còn nói bậy, ta sẽ đem chuyện đêm nay nói cho chủ
nhân, thỉnh chủ nhân chủ trì công đạo.” Giọng nói không giảm, nói xong vung
một quyền về hướng Lưu Phong.

“Tố nương…”

Lưu Phong chưa kịp nói xong, chỉ thấy một quyền của Tố nương nhằm ngay chính
giữa mặt mình mà phóng đến, quyền phong đi với tốc độ cực nhanh nhất thời làm
Lưu Phong giật mình. Lưu Phong trong lòng đang bị tà niệm chiếm cứ, mắt thấy
quyền của Tố nương đánh tới, hắn cũng không tránh.

“Thiếu gia, né tránh mau lên!.”

Tố nương thấy Lưu Phong không hề phản ứng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở, đừng
xem nàng vẻ mặt tức giận, nhưng là cũng không dám chính thức thương tổn Lưu
Phong.

Huống hồ trong lòng nàng vị tất muốn thương tổn Lưu Phong. Chỉ là hôm nay biểu
hiện của Lưu Phong thực sự làm cho nàng tức giận.

Bây giờ thu quyền đã không kịp, Tố nương trong lòng đột nhiên có chút hối hận,
chính mình không nên xúc động như vậy.

Đột nhiên, Lưu Phong bỗng có một phản ứng tựa như phản xạ có điều kiện, nhanh
như thiểm điện, né qua một bên, trong sát na đó tránh được một quyền của Tố
nương.

Tố nương trong lòng kinh ngạc, đối với phản ứng của Lưu Phong thật sự ngạc
nhiên.

“Tố nương tỷ tỷ, ta muốn nàng.” Con mắt Lưu Phong càng phát ra tia máu đỏ sậm,
hắn tựa hồ quên hết tất cả, trong lòng chỉ có thân thể Tố nương.

Tố nương hơi kinh hãi, hiểu rằng chuyện có chút kỳ quặc, chân khẽ đạp bộ tiến
lên, thuận thế lại ra một quyền hướng Lưu Phong công tới.

Lưu Phong còn đang ngơ ngác ở nơi nào, căn bản phản ứng không kịp, được nhiên
đã trúng một quyền này.

“Đau… a…” Lưu Phong bị một quyền, lui về sau vài bước mới đứng vững lại
được, hai tay che mắt, đau khổ kêu lên một tiếng.

Tố nương không nghĩ tới chính mình dễ dàng đánh trúng con mắt Lưu Phong như
vậy, chỉ thấy sau khi hắn buông tay ra, mắt phải hiện lên một dấu ấn xanh đen,
thực trạng trông rất mắc cười.

Sau khi đánh ra một quyền, Tố nương lui về phía sau, nhưng nàng xem bộ dạng
Lưu Phong bây giờ cũng không kìm hãm được, trong lòng cười thầm, nhưng vẫn giả
bộ ra bộ dáng tức giận, quá hỏi: “Thiếu gia, ngươi đêm nay làm sao vậy?.”

Lưu Phong chớp mắt vài cái, ánh mắt lại lần nữa tập trung trên thân thể Tố
nương, nhưng thấy ánh trăng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẻ mặt
tuyệt trần và nhu hòa, lớp áo bó sát vào trong cơ thể làm hiện ra những đường
cong hoàn mỹ, cực kỳ hấp dẫn.

Lưu Phong không khỏi ngây dại, tia tử quang lại xuất hiện trong cặp mắt, quay
về Tố nương nói: “Tố nương tỷ tỷ, ta muốn nàng.”

Tố nương cho dù tính tình tốt nhưng không ngừng bị Lưu Phong nói bậy, không
những một mà là ba lần, nhục nhã, không đợi Lưu Phong nói nữa, nàng lại huy
một quyền hướng Lưu Phong công tới.

Lưu Phong đang đắm chìm trong bể dục, nào thấy sự công kích của Tố nương.

Chỉ thấy quyền của Tố nương nhanh như lưu tinh, trong nháy mắt đã đến, quyền
phong đến gần Lưu Phong mới sinh ra phản ứng, nhưng đã không còn kịp.

“Phanh!.”

Một tiếng hự vang lên, quyền này của Tố nương đã đánh trúng bụng của Lưu
Phong.

“Tố nương tỷ tỷ, ta muốn ngươi.” Lưu Phong tựa hồ không quan tâm một quyền
này, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ ngực Tố nương, trong miệng vẫn nói
câu nói như trước nhưng lại không dấu được dục vọng trong lòng hắn.

Tố nương lửa giận như thiêu đốt, đôi mắt đẹp tóe lựa, quát: “Thiếu gia, chẳng
lẽ ngươi trúng phải ma chướng, Tố nương đắc tội.” Lưu Phong đã khiến cho Tố
nương chú ý, nàng quyết định bắt Lưu Phong, đem đến cho chủ nhân nhìn xem Lưu
Phong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy một đạo quang mang từ tay Tố nương hiện ra, Tố nương tay phải cầm Tố
Nữ kiếm, khẽ lắc nhẹ cổ tay, xuất ra một đạo kiếm quang hướng đến Lưu Phong.

Hai người lúc đó khoảng cách chỉ khoảng ba trượng, nếu Lưu Phong giờ phút này
không tránh né, dám chắc sẽ bị kiếm quang của Tố nương gây thương tích.

Ngay lúc Tố nương còn chút lo lắng, Lưu Phong đột nhiên cười dâm một tiếng,
rút ra nhuyễn kiếm.

Chỉ nghe nhuyễn kiếm phát ra một tiếng xé gió, nhất thời hóa thành một tia
chớp thẳng tắp, nhằm thẳng vào Tố nương, tốc độ nhanh đến mức không thể nào
hình dung nổi.

Tố nương hơi kinh hãi, nghe chủ nhân nói Lưu Phong bất quá tu vi chỉ là Khai
Quang hậu kỳ, làm thế nào có thể xuất ra một kiếm lợi hại như vậy.

Tố nương giận dữ quát lên một tiếng, Tố Nữ kiếm trong tay phát ra một tiếng
ngân vang rung trời, quanh thân thanh mang đại thịnh, một cổ khí tức cường đại
bao vây thân thể hắn ở giữa, bốn phương tám hướng nhằm Lưu Phong công tới.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thân thể mãnh liệt xoay tròn, tung người bay
tới, mũi kiếm trực chỉ đan điền Tố nương.

Tố nương không nghĩ tới trong tình huống như vậy, Lưu Phong lại có ý nghĩ,
động tác mau lẹ như thế, trong lòng hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, tránh
né không kịp, không cách nào khách hơn là huy động Tố Nữ Kiếm chống cự.

“Keng… !.” Hai thân hình chợt lóe lên, thanh âm rung động nhẹ nhàng, vang
lên trong không trung.

Chỉ chốc lát, hai người đã trao đổi vị trí cho nhau, Tố nương lạnh lùng nhìn
Lưu Phong trong lòng kinh hãi không thôi, nghĩ đến Đại thiếu gia này lâu nay
vẫn ẩn giấu bản lĩnh.

Đang khi nói chuyện, hai người đã kích đấu vài chiêu, mặc dù Lưu Phong tu vi
so với Tố nương mạnh hơn một bậc, nhưng hắn lúc này ý nghĩ không tỉnh, cuối
cùng không cách nào thi triển được toàn lực.

Tố nương lòng tin gia tăng, thân thể phiếu hốt xoay tròn, Tố Nữ Kiếm trong tay
phát xuất ra nhiều đạo thanh huy, như thủy triều dâng cao. Lưu Phong mặt không
đổi sắc, nhuyễn kiếm nhẹ nhàng khe khẽ vung lên, một đạo kiếm khí màu trắng
xuất ra nghênh tiếp với đạo kiếm quang màu xanh.

Từng đạo quang mang lóe sáng, ầm ầm vang lên trời, thanh mang của Tố nương
thoáng chốc tan biến.

Cách đó không xa, nhiều đạo nhân ảnh vội vàng chạy đến.

Tố nương không dám chậm trễ, liên tục vũ động Tố Nữ Kiếm, phóng xuất cường đại
kiếm thế, tập trung gắt gao vào Lưu Phong.

Đột nhiên, giữa không trung, thanh âm Trương Mỹ Nhân truyền đến: “Tố nương,
ngươi không phải đối thủ của Phong nhi, để ta đối phó hắn.

Âm thanh giao phong kịch liệt đã kinh động đến Phượng vệ và Trương Mỹ Nhân.
Trương Mỹ Nhân thân là Kim Đan cao thủ, liếc mắt nhìn một cái đã biết tu vi
cao thấp của Lưu Phong. Mới có chút ít thời gian không nghĩ hắn đã đạt đến
cảnh giới Ích Cốc trung kỳ. Tại tu chân giới, khoảng thời gian như vậy có thể
gia tăng hai cảnh giới cũng là chuyện vô cùng hiếm. Cũng không hiểu nguyên
nhân nào, tu vi Lưu Phong tăng mạnh, nhưng tâm không vững, lúc này mới xuất
hiện tâm ma.

Đúng vậy, tình cảnh Lưu Phong lúc này quả thật là triệu chứng ban đầu của tẩu
hỏa nhập ma.

Thật ra tu luyện là tuần tự mà tiến, Lưu Phong một lúc đề thăng hai cấp, thật
sự là nguy hiểm, căn cơ không vững, rất dễ xuất hiện tâm ma.

“Tứ sư tôn, ta muốn ngươi.” Tố nương thấy Lưu Phong thốt ra những lời này, hai
mắt rực màu đỏ đậm, nhìn chằm chằm Trương Mỹ Nhân, vẻ mặt tràn đầy dâm khí.

Trương Mỹ Nhân sắc mặt giận dữ, hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Lưu
Phong.

Lưu Phong vũ động nhuyễn kiếm, một trận quang mang màu trắng hướng Trương Mỹ
Nhân bay đến.

Trương Mỹ Nhân ngạo nghễ, đứng hiên ngang, căn bản không quan tâm đến đòn công
kích này.

Ngay khi nhuyễn kiếm Lưu Phong sắp đến gần, Trương Mỹ Nhân cuối cùng cũng động
thủ.

Không rõ làm sao, toàn thân Trương Mỹ Nhân hoàn toàn phát ra kình khí, trên
người nàng cũng phát ra quang mang chói mắt, trong nháy mắt toàn thân giống
như một mặt trời chói chang.

Nàng hướng về phía trước, vung tay phải phóng ra Long Kích Chỉ, hai ngón thu
về, đâm ra, một âm thanh xé gió từ hai ngón tay phá không khí xuyên ra…

Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ đến tu vi Trương Mỹ Nhân lợi hại như vậy.

Tố nương cùng Phượng vệ đứng một bên cũng theo dõi gắt gao cuộc chiến, theo
trí nhớ của các nàng, chủ nhân đã rất lâu không có tự mình ra tay.

Hôm nay được nhìn thấy khí thế này, tu vi chủ nhân tựa hồ so với trước kia
hình như đã có đột phá.

Mặc dù Trương Mỹ Nhân dùng chỉ thay kiếm, nhưng cũng phát ra kiếm ảnh hoa lệ,
quang hoa chói mắt cơ hồ bao phủ toàn bộ xung quanh, khí thế cường đại, áp bức
làm Lưu Phong kinh tâm động phách.

“Bùng…”

Kiếm quang giao kích, phát ra một tiếng nổ.

Tiếng nổ vang lên, Tố nương cùng Phượng vệ xung quanh nghe thấy, phảng phất
một cảm giác bị trực tiếp đánh vào trong đầu, trong tâm của mỗi người đều giật
mình, máu huyết cơ hồ sôi trào lên, mỗi người sắc mặt đều đỏ bừng.

Quang mang chợt dứt, hai người nhảy ra, Trương Mỹ Nhân vẫn như trước, hai tay
chắp sau lưng, tư pháp hết sức thản nhiên.

Lưu Phong cũng trụ vững vàng, tay đặt lên kiếm, mũi kiếm chỉ xéo mặt đất, bất
quá sắc mặt hắn có chút tái nhạt.

“Phong nhi, ngươi nên nghỉ ngơi.” Đột nhiên, Trương Mỹ Nhân nhìn Lưu Phong mỉm
cười, từ mi tâm phát ra một đạo quang huy kỳ lạ bắn vào hai mắt Lưu Phong.

Nhất thời, Lưu Phong cảm giác một cơn buồn ngủ ập tới, hai mắt không mở ra
được, thân thể có chút rướn lên, Tố nương vội bước lên phía trước đỡ lấy Lưu
Phong đang té ngã.

“Đưa Phong nhi về phòng luyện công của ta.”

Lưu lại một câu. Trương Mỹ Nhân xoay người phá không mà đi.

Lưu Phong bị tẩu hỏa nhập ma, kỳ thật đúng là điều mà Trương Mỹ Nhân kỳ vọng.
Nàng vốn không định cứu Lưu Phong, nhưng mấy ngày trước nhận được tin từ Vân
Mộng Trạch, qua vài ngày nữa Nghê Thường có thể xuống núi đến đây.

Trương Mỹ Nhân biết tam tỷ đối với Lưu Phong rất tốt, nếu nàng hôm nay không
cứu Lưu Phong, ngày sau bị Nghê Thường biết, dám chắc sẽ trách tội nàng. Huống
hồ tiểu tử thúi này thời gian ngắn tu vi mãnh tiến, chính là nhân tài, nói
không chừng trong tương lai có thể vì sư môn làm chút chuyện.

Vì hai nguyên nhân này, Trương Mỹ Nhân quyết định cứu trị cho Lưu Phong. Đương
nhiên, Trương Mỹ Nhân chỉ có thể khống chế hiện tượng mà thôi, không cách nào
trị khỏi từ gốc được.

Đối với tu chân mà nói, Tâm ma là chuyện quan trọng, đã sanh ra, diệt trừ họa
căn chỉ có thể dựa vào bản thân, người khác cho dù có trăm ngàn thần thông
cũng không thể giúp hắn khu trừ tâm ma được.

Sau khi cho Lưu Phong ăn đan dược do Phiêu Hương Cốc đặc chế, Trương Mỹ Nhân
lại giúp hắn vận công khai thông kinh mạch bị ách tắc, trong chốc lát, cả hai
người rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Đối với sự việc phát sinh buổi tối, hắn còn có chút trí nhớ, hướng đến Trương
Mỹ Nhân và Tố nương, Lưu Phong có chút xấu hổ: “Tứ sư tôn, Tố nương tỷ tỷ, tối
hôm qua ta không cố ý. Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, như thế nào cũng
không khống chế được tâm mình.”

Trương Mỹ Nhân mỉm cười, cũng không có ý trách tội Lưu Phong, ngược lại âu yếm
vuốt ve trán hắn, nói: “Phong nhi, ngươi tu vi tiến bộ quá nhanh, căn cơ không
vững, xuất hiện tâm ma. Chuyện tối hôm qua cũng không phải bổn ý của ngươi, ta
và Tố nương cũng không để tâm. Bất quá, tâm ma tại tu chân giới rất phiền
phức, nếu muốn hoàn toàn thanh trừ, phải dựa vào ý chí của ngươi, người khác
cũng không cách nào giúp được…”

Lưu Phong đối với tâm ma biết rất ít, vội vã hỏi: “Tứ sư tôn, con bây giờ phải
làm gì?.”

Trương Mỹ Nhân lạnh nhạt nói: “Tâm ma của ngươi chính là sắc ma, trong khoảng
thời gian này phải gia tăng tu luyện, ổn định căn cơ. Ta sẽ truyền cho ngươi
một bộ Bồ Đề Thanh Tâm Chú, trong lúc khẩn yếu có thể dùng để chế ngự tâm ma.”
Trương Mỹ Nhân nói xong liền truyền cho Lưu Phong một bài Thanh Tâm Chú.

“Được rồi, Phong nhi, thiếu chút nữa ta quên nói cho ngươi, vài ngày nữa, tam
Sư tôn có thể xuống núi đến Phượng viên.” Trương Mỹ Nhân vốn không muốn nói
ra, nhưng Nghê Thường cuối cùng sẽ đến, chi bằng nói ra, cũng là mang tiếng
tốt.

“Có đúng vậy không? thật là tốt quá. Đã lâu không gặp tam sư tôn, có chút
tưởng nhớ người.” Nhớ tới vẻ đẹp thuần khiết của tam sư tôn, Lưu Phong trong
lòng cảm thấy ấm áp.

“Được rồi, còn có một việc thiếu chút nữa quên nói với ngươi, nghe đại sư tôn
nói, lúc trước ngươi thu dưỡng Thanh Loan điểu, gần đây đã rời Vân Mộng Trạch,
ngươi gần đây có thấy bóng dáng nó không?.” Trương Mỹ Nhân thuận miệng hỏi.

“Thanh Loan điểu?.” Lưu Phong gãi trán, cười nói: “Tứ sư tôn đang nói đến Phi
nhi sao? Tiểu tử này đã xuống núi rồi à, tại sao ta chưa thấy bóng dáng của
nó. Chẳng lẽ nó xuống núi là vì tìm ta?.”

Trương Mỹ Nhân nghiêm mặt nói: “Phong nhi, Thanh Loan điểu này là hậu duệ của
thượng cổ thần thú, nghe đại sư tôn ngươi nói nó thời gian trước đã đánh vỡ
cấm chế Đoạn Long Thạch, Huyền Tâm Chánh Tông vì thế đã rất căm tức, phái
người xuống núi tìm kiếm. Nếu Thanh Loan điểu quả thật đã tìm tới ngươi, nếu
ngươi nhìn thấy nó nhất định phải nói cho ta biết.”

Ta ngất, tiểu tử này ngay cả cấm chế Đoạn Long Thạch cũng có thể đánh vỡ,
chẳng lẽ nó đã trưởng thành? Chúng ta đây chẳng phải có thể bay sao? Ha…
ha… tiểu tử nếu thật sự đến tìm ta, ta nhất định để cho nó chở mình và Thanh
Nghi, còn có Tố Tố bay lên trời thưởng ngoạn. Ha… ha… quả thật mỹ diệu…
ha… ha…

“Phong nhi, ngươi làm sao vậy?.” Thấy bộ dáng Lưu Phong cười khúc khích,
Trương Mỹ Nhân còn tưởng rằng hắn tâm ma tái phát.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.