Bất đắc dĩ, Lý Trì không thể làm khác hơn là phái tâm phúc gia đinh đi bái
kiến con gái lớn Lý Hỉ Muội. Nhưng đúng ngay kỳ trai giới (ăn chay) của Hoàng
Thái Tôn. Ai cũng không được gặp. Lý Hỉ Muội là nãi nương, tự nhiên cũng giống
như vậy. Theo cung nữ nói lại, ít nhất phải nửa tháng nữa mới kết thúc.
Nửa tháng a, Lý Trì lẩm nhẩm, nửa tháng sau không biết con mình còn không nữa.
Quản gia Lý Phủ Lý Đại Bảo thấy lão gia mình lo lắng, giận dữ như vậy, nhãn
thần vừa chuyển, nghĩ ra biện pháp nói: “Lão gia, Đại tiểu thư tạm thời không
gặp, còn có Nhị tiểu thư”
“Hương Hương?” Lý Trì nhíu mày nói: “Nó làm được cái gì?”
“Lão gia, người đã quên Nhị tiểu thư bái một vị tiên trưởng làm sư phụ sao?
Nếu Nhị tiểu thư có khả năng thỉnh tiên trưởng động thủ, ra mặt chu toàn,
không sợ Phượng viên không thả người.” Lý Đại Bảo giải thích.
“Đúng vậy, sao ta lại nghĩ không ra? Thật ra càng gấp càng hồ đồ. Đại Bảo,
ngươi lập tức đến Diệu Nguyệt Am báo cho Hương Hương để nghĩ biện pháp” Lý Trì
rốt cuộc cũng nhẹ nhàng đi một chút.
“Diệu Nguyệt Am” là Lý gia Nhị tiểu thư muốn yến tĩnh, yêu cầu Lý Trì làm cho
nàng một biệt viện ở phía sau hoa viên, ngày thường người ai cũng không được
phép đi vào.
Lý Đại Bảo ba lần xin phép, sau khi được chấp thuận, mới dám bước vào Diệu
Nguyệt Am.
“Nhị tiểu thư, đại sự bất hảo rồi, Công tử đã xảy ra chuyện, lão gia muốn hạ
nhân nói với nhị tiểu thư nhờ nghĩ biện pháp cứu công tử?” Lý Đại Bảo vừa thấy
Lý Hương Hương, nước mắt nước mũi trào ra, than khóc nói.
“Hắn lần này lại chọc giận ai? Địa vị rất lớn hả?” Lý Hương Hương nhấc ly trà
trên bàn, nhẹ nhàng uống một hớp, cau mày hỏi.
“Lý Đại Bảo vội vàng nói: “Lần này công tử ***ng chạm rất lớn, hắn chọc giận
Phượng viên thiếu gia Lưu Phong, bây giờ Tổng đốc phủ, thủ phủ đều đứng ở phía
Lưu Phong”
“Tại sao không tìm đại tỷ ra mặt chu toàn?” Lý Hương Hương sắc mặt có chút bực
tức.
“Đã đi, Đại tiểu thư cùng Hoàng Thái Tôn đang kỳ trai giới, nhanh nhất nửa
tháng nữa mới có thể ra ngoài” Lý Đại Bảo nghiêm mặt nói.
“Hoành đệ trên chọc Lưu Phong như thế nào, hắn bây giờ như thế nào?”
“Nghe nói là vì một nha hoàn” Lý Đại Bảo than khóc nói: “Nhị tiểu thư, ngươi
nhanh nghĩ biện pháp đi, nếu trễ, tánh mạng công tử khó giữ được.”
“Cái gì? Vì một nha hoàn hắn dám bắt giữ hoành đệ?” Lý Hương Hương giận dữ,
chén trà trong tay đập mạnh xuống đất.
Lý Đại Bảo nhân cơ hội lại nói: “Đúng, Lưu Phong rất là kiêu ngạo, thậm chí
công khai nói công tử Lý phủ cũng không bằng nha hoàn của hắn.”
“Đồ hổn trướng.” Lý Hương Hương phẩn nộ quát”Ngươi về trước, chút ta ra.”
Thời gian khoảng một chén trà, Lý Hương Hương đi vào đại sảnh. Lý Trì vội vàng
tiến lên nói: “Hương Hương, nhanh nghĩ biện pháp cứu Hoành nhi.”
Lý Hương Hương nói: “Cha, ta đi Phượng viên. Lưu Phong thả Hoành đệ thì thôi,
còn không, ta sẽ cho hắn biết tay.” Lý Hương Hương là môn hạ của Vân Mộng
Trạch Huyền tâm chánh tông Diệu Nguyện đại sư, vừa mới đột phá Khai Quang hậu
kỳ, tài cao gan lớn, cho nên không quan tâm chút nào đến Phượng viên.
Lý Trì vội vàng khuyên nhủ”Hương Hương, vi phụ biết ngươi học tiên gia thần
thong. Nhưng Phượng viên không phải dễ ***ng vào, ngươi ngàn vạn lần không được
***ng đến, nếu không sẽ làm cho Lý gia mang họa đó.”
“Cha, người sao đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình.” Lý
Hương Hương sắc mặc cực kỳ khó coi, trong lòng cũng không quan tâm đến lời
khuyên của Lý Trì.
Ngừng một chút, Lý Hương Hương tiếp tục nói: “Cha, người trước tiên chờ một
chút, con đi Phượng viên đòi người, không có việc gì đâu.” Nói xong liền xoay
mình rời đi.
Lý Trì thở dài một tiếng. Hắn biết bộ dáng này của nữ nhi chính là không nghe
lời khuyên. Tính tình táo bạo. Cũng may nó một thân bản lĩnh không thấp. Lần
này đi cứu Lý Hoành hơn phân nữa là có khả năng thành công.
Sư thừa của Lý Hương Hương mặc dù là môn hạ của Huyền Tâm Chánh Tông Diệu
Nguyệt đại sư, nhưng cũng không biết thân phận của Phượng Viên Trương Mỹ Nhân.
Nếu không chỉ bản thân là Khai Quang hậu kỳ tu vi nông cạn sao dám tiếng vào
gây náo Phượng viên.
Đi tới Phượng viên, Lý Hương Hương lúc này hô to”Mau giao ra Lý Hoành.”
Tố Nương thấy Lý Hương Hương, biết là nhị tiểu thư của Chức tạo phủ, là người
tu chân, vội vàng đem tình huống thông báo cho Trương Mỹ Nhân.
Trương Mỹ Nhân hừ lạnh một tiếng, bực tức nói: “Huyền Tâm Chánh Tông càng ngày
càng không ra gì. Tu vi Khai Quang hậu kỳ cũng dám kiêu ngạo. Tố Nương, ngươi
đuổi nó đi, không nên lấy tánh mạng nó. Được rồi, nó nói chuyện Lý Hoành là
sao?” Trương Mỹ Nhân một ngày nhiều đại sự, căn bản không thể bận tâm đến Lưu
Phong. Cho nên đối với chuyện Lưu Phong bắt giữ Lý Hoành cũng không biết.
Tố Nương vội vàng đem chuyện này nó với trương Mỹ Nhân. Ngày thường Lý Phong
đối với nàng rất tốt, Tố Nương trong lúc thuật chuyện cố ý đem tội Lý Hoành
phóng đại lên rất nhiều, lại tán dương hành động của Lưu Phong.
Trương Mỹ Nhân cũng hiểu được chuyện của Lý Hoành nói: “Đuổi Lý Hương Hương
về. Còn phần Lý Hoành kia, tùy tiện Phong Nhi xử lý thế nào. Tay chơi trác
táng như vậy có chết cũng đáng”
“Người là Chức tạo phủ nhị tiểu thư Lý gia?” Tố Nương tiên lễ hậu binh, lễ
phép hỏi.
Lý Hương Hương cao giọng nói: “Ngươi chính là Phượng viên Trương Mỹ Nhân? Còn
không mau nói ác tặc giao ra đệ đệ Lý Hoành cho ta? Nếu không đừng trách ta
không khách khí.”
“Làm càn, Danh húy của chủ nhân ta ai cho ngươi gọi bừa” Tố Nương thấy Lý
Hương Hương hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa, sắc mặt đại biến, nhất thời giận dữ
nói: “Lý nhị tiểu thư, nghe nói sư môn ngươi cũng có mặt mũi, ta khuyên ngươi
vài câu, chuyện này ngươi quản không được đâu, mời trở về đi”
Lý Hương Hương hơi kinh hãi, đối phương đã biết sư môn của mình, chẳng lẽ
Phượng viên cũng là tu chân? Chẳng trách được sư tôn lúc đầu từng dặn dò qua,
ngàn vạn lần không được trêu chọc, ***ng đến Phượng Viên.
Bất quá, quan tâm đến đệ đệ của mình, Lý Hương Hương cũng bất chấp, lông mày
nhíu lại, cười lạnh nói: “Nếu đã biết sư môn của bổn cô nương, còn không mau
thả người.”
“Lý Hương Hương, chẳng lẽ gia sư ngươi không nói cho ngươi biết không nên trêu
chọc vào Phượng viên sao?” Tố Nương có hảo ý, dù bị Lý Hương Hương vô lễ nhưng
cũng không giận, ngôn từ lúc đó dĩ nhiên đã có vài phần tức giận.
“Bổn cô nương cũng không phải sợ hãi. Có bản lĩnh trước tiên hãy thắng trường
kiếm trong tay ta hãy nói.” Lý Hương Hương cũng không muốn mất thời gian. Ra
thế xuất thủ.
Tố Nương vốn cũng không muốn động thủ. Dù sao đối phương cũng là đệ tử Huyền
Tâm Chánh Tông, nhưng Lý Hương Hương này chẳng biết tốt xấu, không hiểu tiến
thoái, không ra tay giáo huấn không được.
“Nếu Lý nhị tiểu thư ngoan cố như vậy, Tố Nương cùng ngươi giao thủ vài chiêu,
để cho ngươi biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đừng
tưởng tu luyện vài ngày đã tưởng là thiên hạ vô địch.” Tố Nương quát lên một
tiếng, xuất ra chín thức của Tố Nữ Kiếm. Tố Nương kỳ thật là ký danh đệ tử của
Trương Mỹ Nhân, nhất thân tu vi đã đạt đến cảnh giới Ích Cốc sơ kỳ, cảnh giới
so với Lý Hương Hương còn cao hơn một bậc.
Lý Hương Hương thấy Tố Nương xuất ra trường kiếm, vội vàng thu hồi tinh thần,
cũng không đáp lời, giương tay trường kiếm liền phát ra một đạo lưu quang kỳ
dị. Kiếm này nhất định không phải phàm vật, thân kiếm thon dài, mũi kiếm hình
cung, xung quanh thân kiếm có một tầng bạch quang dày đặc, hàn khí bức người.
“Bích Ngọc Kiếm? Xem ra Diệu Nguyệt đại sư đối với ngươi cũng tốt. Chỉ tiếc tu
vi ngươi quá yếu” Tố Nương cười lạnh một tiếng.
“Tiếp chiêu… !”
Lý Hương Hương quát lên một tiếng, thân hình tựa như lưu tinh vọt đến hướng Tố
Nương, khí thế khổng lồ.
Mắt thấy Lý Hương Hương xuất kiếm. Tố Nương tinh quang trong mắt lóe lên. Cũng
không vội ra tay.
“Cuồng vọng!” Lý Hương Hương thấy Tố Nương không xem mình ra gì, nhất thời
phẩn nộ, quá lên một tiếng, bay người lên.
Đột nhiên, thân hình Tố Nương vừa động, xuất ra một loại thân pháp quỷ dị,
hướng Lý Hương Hương bay tới, khắp nơi mang theo đạo đạo thanh quang.
Đối mặt đối phó với những đạo thanh quang từ trên trời lao xuống, Lý Hương
Hương chính thức cảm thấy sợ hãi. Nàng rõ ràng nhìn thấy các ánh thanh quang.
Chính là mấy trăm đạo kiếm quang, nhanh tựa lưu tinh, lũ lượt kéo đến muốn
giết nàng. Nàng không tưởng tưởng nổi là chính mình cũng không nhìn thấy thân
ảnh của Tố Nương. Trong mắt nàng bây giờ chỉ thấy kiếm thế đoạt thiên địa tạo
hóa lóe lên.
Một kiếm này đã phong tỏa toàn bộ đường lui của nàng. Thanh quang kình khí bốn
phương tám hướng điên cuồng tràn tới làm nàng sinh ra một cảm giác muốn dừng
mà không được.
Đột nhiên, tinh thần nàng rung lên, nhắm mặt lại để tránh ảnh hưởng của thanh
quang. Tay phải nắm chặt Bích Ngọc Kiếm, kiếm thế bạch quang tăng vọt.
Lý Hương Hương hô to một tiếng, tay cầm trường kiếm, tà tà đánh ra, chống lại
các tia thiên địa quang mang mở một đường máu. Mũi kiếm phát ra những đạo
quang mang chói mắt giống như những tia sáng từ mắt thần chiếu ra, khí thế
không kém nghênh tiếp kinh thế chi kiếm. Đồng thời tay trái hư hoa, trong nháy
mắt xuất hiện một trận pháp phòng ngự bảo vệ trước người.
Lý Hương Hương nhập môn trễ, nhưng trời sanh ngộ tính cao cho nên tu luyện
tiến bộ gấp đôi người thường. Sư tôn Diệu Nguyệt đích thân truyền thụ, lại cho
Bích Ngọc Kiếm. Vài ngày nay, nàng dần dần tiến vào cảnh giới kiếm đạo. Mặc dù
kinh nghiệm thực chiến rất ít nhưng giờ phút này chiến đấu cũng không sợ hãi.
Giờ phút này hai người đã cận chiến một chổ, những âm thanh va chạm từ giữa
truyền ra.
“Keng… !” Đột nhiên một tiếng va chạm kinh thiên truyền đến, quang mang sáng
rực trên không trung, sau đó cho hai người dạt ra…
Hai phi kiếm đều là có phẩm chất cực tốt, cho nên một kích vừa rồi ở thế quân
bình. Đương Nhiên, Tố Nương cũng còn chưa thi triển toàn lực.
“Tiếp tục!” Lý Hương Hương đột nhiên phát hiện cùng người kịch chiến quả thật
sảng khoái, ý nghĩ sợ hãi trong lòng lúc nãy đã tan biến.
“Tiểu nha đầu, chẳng biết tốt xấu!” Tố Nương quát lên một tiếng, huy vũ Tố nữ
kiếm, phát động kiếm quyết, nhất thời phát ra một cỗ kiếm thế cường đại. Trong
không gian những tia điện lôi ầm ầm xuất hiện.
Một tia chớp chói mắt đột nhiên từ chân trời lóe lên, chiếu sáng vạn dặm.
Trong phút chốc thiên địa phảng phất như muốn chia ra làm hai. Cùng lúc đó một
đạo thanh âm tựa như long ngâm từ trên cao vang lên. Tiếng vang càng cao, tựa
hồ đến từ trên trời, cũng như vang lên trong lòng Lý Hương Hương.
Tố Nữ Kiếm hào quang đẹp mắt, quang mang dày dặc, thậm chí làm cho tố nữ kiếm
hư hư thật thật, như có như không.
Bích Ngọc kiếm trong tay Lý Hương Hương tựa hồ cảm nhận được kiếm thế đầy
trời, thân kiếm run rẫy không thôi.
Lý Hương Hương mắt thấy tình hình không ổn, hét lớn một tiếng, vội vàng vận
chuyển chân khí trong cơ thể ra nghênh tiếp.
Hàng vạn đạo lôi điện từ Tố Nữ kiếm nhằm Lý Hương Hương phá không xuyên tới,
kiếm khí cùng không khí ma sát tạo thành những tiếng rít đáng sợ, âm thanh làm
khiếp lòng người.
Lý Hương Hương không nói được lời nào, sắc mặc trầm xuống, hai hàm nghiến
chặt, bích ngọc kiếm trong tay như tia chớp xuất ra.
Ngay sát na tố nữ kiếm sắp cùng kiếm của Lý Hương Hương tiếp cận, Tố Nương
chân phải khẽ điểm một bộ, trông như cất một bước thờ ơ, không ngờ đột tiến
lên hơn một trượng.
Cùng lúc đó, tia chớp kiếm quang đột nhiên tản ra, né ra khỏi mủi kiếm đâm
tới. Kình khí vô hình từ bốn phương tám hướng tụ tập cùng những cơn sóng thiểm
điện nhắm khe hở tiến vào. Người và kiếm của Lý Hương Hương như phảng phất
trong một cơn lốc đáng sợ.
Thét lên một tiếng như sét đánh, Lý Hương Hương cầm chắc Bích Ngọc Kiếm trong
tay, tận lực bình sinh thi triển một kiếm cường đại nhất. Giữa không trung xẹt
ra vô số hình cung làm cho người ta thần mê, hoa mắt. Trong cơn lốc, kình khí
vô hình của Tố nương, Lý Hương Hương căn bản không cách nào thi triển toàn lực
của nàng được.
Tố Nương chỉ còn cách trong gang tấc.
Khẽ hừ một tiếng, chân phải của Lý Hương Hương khẽ nhún một chút, phi thân bay
lên, Tố Nương cười lạnh, Tố Nữ Kiếm trong tay nhanh không thể nói hướng Lý
Hương Hương truy đuổi. Không kịp đề phòng, Lý Hương Hương chỉ cảm thấy cánh
tay trái đau nhói, hiển nhiên đã thụ thương, thân hình không khỏi lảo đảo vài
cái.
Tố Nương có chủ tâm giáo huấn Lý Hương Hương, tay phải lập tức giang ra, một
luồng lực lượng cường đại lập tức hội tụ, ngày lập tức Tố Nữ kiếm hào quang
xuất hiện dày đặc, sát khí khiếp người. Lý Hương Hương trọng tâm bị mất, lập
tức biết không ổn, lực lượng trong cơ thể vận chuyển, Bích Ngọc Kiếm trong tay
phát ra thanh âm đáng sợ, rời tay bay ra.
Bích Ngọc Kiếm bay trên không, không ngừng phát ra những thanh âm rung động,
xẹt tới một cách nhanh chóng. Bên trong hàm chức một luồng vô hình lực vạn
biến khó lường. Sau khi bay một vòng, vẽ ra một đường cong hư ảo, đột nhiên
hướng Tố Nương thẳng tiến.
Tố Nương sắc mặt đại biến, trong lòng nhủ thầm không ổn. Vội vàng thi triển
Phiêu Miễu thân pháp tránh né, đồng thời nhằm ngay Lý Hương Hương phát ra một
kiếm Thiên Địa Từ Bi cường đại. Không có Bích Ngọc Kiếm trong tay, đôi tay căn
bản không cách nào ngăn chặn được nhất kiếm kinh thiên đó của Tố Nương.
“Uỵch… !”
Một tiếng vút vang lên, Lý Hương Hương bị đánh văng ra ngoài. Cũng may Tố
Nương ra tay cũng có phân lượng, không muốn lấy tính mạng của nàng. Chỉ thấy
nàng sắc mặt tái nhạt, đầu hơi cúi xuống, hai mắt vô thần nhìn trên mặt đất.
“Ta thua rồi!” Lý Hương Hương thần sắc khó coi, giọng nói đau khổ thản nhiên
thừa nhận. Vốn Lý Hương Hương tưởng rằng với tu vi Khai Quang hậu kỳ của chính
mình tại thế tục thế giới sẽ không có địch thủ, ai ngờ đâu trận đầu tiên đã
thảm bại thế này.
“Lý nhị tiểu thư, chuyện hôm nay, hy vọng chỉ có chúng ta hai người biết, quy
củ tu chân giới ngươi hẳn đã rõ.” Tố Nương dặn dò vài câu, liền mang theo
Phượng vệ xoay người đi vào trong Phượng viên.
Sau khi trở lại chức phủ, Lý Hương Hương không còn khí thế, bộ dáng cúi đầu ủ
rũ…
Lý trì cùng Lý Đại Bảo vội vàng vây quanh, lo lắng hỏi”Thế nào, Phượng viên có
đồng ý thả người không?”
“Cha, hay là ngươi chuẩn bị chút ngân lượng, đem đến Phượng viên đổi lấy đệ đệ
đi.” Lý Hương Hương đề nghị.
“Phượng viên gia nghiệp vĩ đại, so với chúng ta lớn gấp nhiều lần. Ngươi cho
rằng dùng tiền có thể thuyết phục được Lưu Phong sao. Biện pháp này không
được” Lý Trì thở dài một hơi nói.
Được rồi, quản gia, ngươi có biết ả nha hoàn mà hoành đệ bỡn cợt lớn hay nhỏ
thế nào không?” Hương Hương đột nhiên hỏi.
Lý Đại Bảo suy nghĩ một chút, nói: “ta cũng chưa thấy qua, bất quá làm cho
công tử động tâm bỡn cợt, đích thị là nữ nhân trưởng thành.”
“Cha, không bằng người chuẩn bị mấy nữ tử có sắc đẹp đem đến cho Lưu Phong
cùng hắn thương nghị đổi người” Lý Hương Hương đề nghị