“Đại ca, ngươi trước hết hãy nghe ta nói đã” Vương Bảo Nhi vội vã nói: “Là như
thế này, chức tạo phủ quả thật cũng chẳng coi ra gì, nhưng cái chính là đại tỷ
của Lý Hoành, nàng đại tỷ hắn là Lý Hỉ Muội chính là nhũ nương của Hoàng thái
tôn, tại kinh đô quyền thế ngập trời, ta sợ đến lúc đó…”
Nhũ nương của Hoàng thái tôn? Lưu Phong âm thầm cười lạnh, Hoàng thái tôn vị
tất có nhũ nương. Lưu Phong ngắt lời: “Được rồi, ta biết rồi, bất quá chỉ là
một nhũ nương mà thôi”
Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong thái độ cường ngạnh, cũng không dám khuyên nữa,
vội vã nói: “Đại ca, ta đi chuyển bị nhân mã”.
Liễu Thanh Nghi sợ hãi chuyện lớn lên khuyên: “Công tử gia, một chút chuyện
nhỏ đã qua rồi mà, quên đi, được không?”
“Không được, ta muốn cho người thiên hạ đều biết, người của Di Hồng Viện tuyệt
đối không phải dễ ***ng vào như vậy?” Lưu Phong hừ lạnh nói.
Liễu Thanh Nghi đang muốn tiếp tục khuyên bảo Lưu Phong, nhưng không nghĩ Tiểu
Linh Nhi nha đầu ma quỷ này lại kéo Lưu Phong vào trong phòng, dẩu cái miệng
nhỏ nhắn ra, quay về Lưu Phong nói: “Đại ca ca, người nhất định phải đánh cái
người xấu kia nha, hắn dám nhìn ngực mẹ Linh nhi. Linh nhi chỉ cho mình đại ca
ca nhìn thôi.”
Lưu phong chút nữa té lăn ra đất. Đứa nhỏ này sao cái gì cũng biết. Ngay cả
hành vi sắc lang của mình cũng không qua mắt được Tiểu Linh Nhi.
“Linh nhi nha đầu, ngươi yên tâm, ta phải đi giáo huấn tên hỗn đản kia, ngươi
và mẹ an tâm ở nhà. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được chọc giận mẹ ngươi “Lưu
Phong cười nói.
Tiểu Linh Nhi gật gật đầu nói, lại vừa nháy mắt, làm nũng hỏi “Đại ca ca,
người thích mẹ Linh nhi, phải không?”
“Tiểu quỷ, ngươi biết cái gì là thích không?” Lưu Phong nhè nhẹ vuốt tóc tiểu
Linh nhi, nó ra dáng một tiểu đại nhân, khiến cho Lưu Phong dở khóc dở cười.
Tiểu Linh Nhi nghiêm giọng nói: “Đại ca ca đã quên, Linh nhi biết cái gì là
thích, thích chính là ngủ chung một chỗ.”
a… kinh hãi a… Lưu Phong âm thầm cười khổ, đưa nhỏ bốn tuổi không nên biết
chuyện này. Sau này nhất định ắt sẽ giỏi lắm.
“Tiểu quỷ, không được nói chuyện người lớn, nhớ kỹ, không được làm cho mẹ tức
giận”
Vừa kêu mấy tiếng tiểu quỷ, Lưu Phong không khỏi nhớ đến nhị sư tôn, tam sư
tôn lúc trước tại Vân Mộng Trạch, các nàng thường xuyên gọi mình như vậy. Rời
Vân Mộng Trạch lâu như vậy, cũng không biết các nàng bây giờ như thế nào nữa.
Vương Bảo Nhi sau khi rời khỏi Di Hồng Viện, trực tiếp đến thủ phủ, điều động
binh mã bất quá hắn thật sự không làm chủ được, phải quay lại xin phép Vương
Đức Vọng.
Vương Đức Vọng giờ phút này đang nhàn nhã ngồi thưởng ngoạn trà ngon, khép hờ
hai mắt.
Nhìn thấy cha như thế, Vương Bảo Nhi liền thu hồi thế đứng, thái độ cung kính,
cúi đầu hành lễ, rồi cung kính nói với Vương Đức Vọng: “Cha, có chuyện trọng
yếu muốn cùng người thương nghị?”.
“À… ngươi nói đi” Vương Đức Vọng mở hờ hai mắt, chầm chậm nói.
Vương Bảo Nhi vội vàng đem chuyện Lưu Phong muốn mượn binh lực đối phó với
Giang Nam Chức tạo phủ nói ra.
“Là việc này?” nói xong, Vương Đức Vọng liền nhắm mắt dưỡng thần, không hề để
ý tới lời nhi tử.
“Cha, người định cho con mượn bao nhiêu binh mã?” Vương Bảo Nhi thấy cha không
nói, vội vàng hỏi.
Vương Đức Vọng vẫn nhắm mắt như trước, không lên tiếng.
“Cha, đại ca đang chờ mà” Vương Bảo Nhi có chút nóng nảy: “Cha, con đã đáp ứng
với đại ca, nếu người không hỗ trợ, con cùng đại ca sao đòi lại công đạo
được?”
Vương Đức Vọng vẻ mặt cũng không quan tâm, qua một hồi, hắn mới chậm rãi khẽ
mở hờ hai con mắt, nhìn Vương Bảo Nhi một chút rồi nói “Bảo Nhi, ngươi đi theo
Lưu Phong đã lâu như vậy, hiểu con người hắn như thế nào?”
“Rất tốt ạ” Vương Bảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù con không thể
phán đoán được đại ca sau này cuối cùng là nhân vật như thế nào, nhưng con có
thể dám chắc, tương lai nhất định có thể có một đại sự nghiệp. Hơn nữa, người
cũng có nghĩa khí. Con và hắn trong quá khứ cũng có chút không hài lòng, nhưng
mấy ngày nay, con mới phát hiện hắn đối với con rất tốt. có chuyện con cũng
chưa nói với cha. Mấy ngày trước, chúng con gặp đệ tử Ma giáo, lúc ấy con bị
hai gã đệ tử bắt giữ, uy hiếp, đại ca vì cứu con đã cam nguyện không chống cự,
theo bọn họ đi…”
“Ồ? Có chuyện này, sao ngươi không nói với ta? Hắn vì ngươi mà không chống
cự?”
Vương Đức vọng mở to con mắt, có vẻ có chút ngạc nhiên.
Vương Bảo Nhi gật đầu, tâm tình có chút kích động: “Đúng vậy, lúc ấy con bị Ma
giáo đệ tử ức hiếp, vốn nghĩ không ai cứu mình. Ai ngờ đại ca không chút do dự
không chống cự, đổi lấy an toàn của con. Cha, không dối người, con đã nghĩ
thông rồi, Lưu Phong này con đã nhận làm đại ca”
“Lưu Phong là người rất tốt, là rồng trong loài người.” Vương đức Vọng tâm
tình nhẹ nhàng rất nhiều, cười nói: “Không nghĩ hắn có thể đối đãi tốt với
ngươi như vậy. Bất quá, Bảo Nhi, cha nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cũng đừng
có thái quá. Lưu Phong ngày đó cứu ngươi, vị tất đã là tình huynh đệ nghĩa
khí. Ta xem hắn hơn phân nửa là nhìn ra ngươi còn có điểm lợi dụng, mới chịu
ra tay cứu giúp.”
Vương Bảo Nhi trước tiên ngẩn ra, sau thận trọng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy lời
cha nói xác thật là có chút đạo lý. Bất quá, không nói đi nói lại, mặc kệ, bất
kể Lưu Phong là vì mục đích gì, cuối cùng hắn vẫn đã cứu mình.
“Cha, người yên tâm, con sẽ cẩn thận” Vương Bảo Nhi thủy chung vẫn giữ suy
nghĩ đến chuyện mượn binh lực: “Cha, về chuyện binh lực, người nghĩ thế nào?
Như quả người không cho con mượn, hài nhi không thể làm khác là tự thân đi
Chức tạo phủ…”
Vương Đức Vọng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng hỏi “Hồ đồ, ngươi bao nhiêu tuổi
rồi, bản lãnh bao nhiêu, mà đòi đơn thân đi vào Chức tạo phủ, có tác dụng gì?”
Vương Đức Vọng thân thể hơi nghiêng, thay đổi tư thế, nói: “Bảo Nhi, ngươi
đừng vội, vi phụ còn có mấy câu nói với ngươi”
Vương Bảo Nhi gật đầu, cẩn thận trả lời: “Cha, xin mời người nói.”
Vương Đức Vọng lạnh nhạt nói: “Thế cục triều đình bây giờ, ngươi có rõ ràng
không?”
Vương Bảo Nhi vội nói: “Con biết một ít, như tình cảnh triều đình hiện nay,
thượng hạ đã hình thành hai thế cục, một là Hoàng thái tôn kế vị, một đang âm
thầm bày trò để cho Yến Vương kế vị”
“À… không sai, ngươi nói rất đúng” Vương Đức Vọng hiện một nụ cười, tựa hồ
đối với câu trả lời của Vương Bảo Nhi rất là hài lòng, Vương Bảo Nhi có thể
trả lời như vậy, thật rất tốt.
“Ngươi có biết phủ của chúng ta theo ai nào không?” Vương Đức Vọng tiếp tục
hỏi.
Vương Bảo Nhi trầm tư một chút nói: “Yến Vương, bất quá con có cảm giác cha
tựa hồ không yên tâm về Yến Vương điện hạ”
Vương Đức Vọng nao nao, lập tức cười to: “Không sai, đúng rồi, không nghĩ tới
điều này ngươi cũng thấy. À… xem ra ta ngày thường cũng đã xem thường con.
Nói thật, tại hai trường phái này, cha đích xác không thể nào yên tâm về Yến
Vương. Chỉ là lúc trước vì lo lắng chuyện an toàn, ta đã đáp ứng với Yến
Vương, bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi. Cha cũng đoán, ngôi vị hoàng đế
này nhất định sẽ truyền cho Hoàng thái tôn. Yến vương mặc dù thế lực mạnh,
nhưng tạo phản vị tất đã có thể thành công