Liễu Thanh Nghi bên trong mặc chính là nội y hiện đại mà Lưu Phong đưa cho
nàng, cặp gò bồng đảo nhô cao, hoàn mỹ vô hạ, nàng thấy tên thiếu gia này nhìn
chằm chằm vào ngực mình, liền mắng: “Vô sỉ, mời ngươi tránh ra, để mẹ con
chúng ta về nhà”. Liễu Thanh Nghi biết chính mình gặp phải hoa hoa công tử,
liền nhấn mạnh từ “mẹ con chúng ta” hy vọng hắn có thể bỏ đi tà niệm.
Ai ngờ tên Lý Hoành cũng cười to nói “A… a… Tiểu nương tử, ngươi không
biết sao, ta Lý Hoành thích nhất là những người như ngươi vậy, là phong tao
thiếu phụ. Theo ta đi thôi, ngươi yên tâm, con của ngươi ta sẽ giúp nuôi
dưỡng.”
“Vô sỉ, cút ngay!” Liễu Thanh Nghi thấy tên này sắc mặc ghê tởm, vô sỉ, không
khách khí chửi mắng.
“À… không sai… tính cách của tiểu nương tử như vậy… ta rất thích loại
đàn bà như vậy” Lý Hoành điềm nhiên, chẳng biết liêm sỉ nói.
Tiểu Linh Nhi trừng đôi mắt to, hướng Lý Hoành mắng: “Người xấu, ngươi là
người xấu, ngươi mau nhanh bỏ đi, nếu không đợi đại ca ca quay lại, các ngươi
phiền toái đó.”
“Tiểu gia hỏa kia, ngươi nói linh tinh gì đó, ngay cả ngươi cũng dám nói
chuyện với ta như vậy, bộ chán sống hả?” Lý Hoành là hạng người nào, gia thế
như vậy, cho tới giờ chưa bị người mắng qua. Không tưởng hôm nay bị một tiểu
nha đầu ba, bốn tuổi mắng chửi. Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn làm sao còn
chổ đứng ở Giang Nam.
“Các ngươi toàn đồ ăn hại, còn không mau bắt tiểu nương tử lại đây cho ta, còn
tiểu nha đầu này, ném ra ngoài cho bổn thiếu gia” Lý Hoành trên mặt có chút
giận dữ, tiếng quát như sấm.
Chúng gia nô nghe được, vội vàng lao đến cướp người.
“Các ngươi dám” Liễu Thanh Nhi đã ôm chặt Tiểu Linh Nhi, lớn tiếng mắng:
“Không muốn chết thì nhanh cút đi, nếu bị công tử gia nhà ta biết, các ngươi
chết chắc”
“Công tử gia nhà ngươi?” Lý Hoành vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ thối lui hỏi:
“Xin hỏi tiểu nương tử làm việc tại nhà ai?” Lý Hoành tại đất Giang Nam này,
tự nhiên biết có mấy nhà là hắn không thể ***ng đến.
“Chúng ta ở tại Di Hồng Viện, đại ca ca ta gọi là Lưu Phong” Tiểu Linh Nhi
nói.
Lý Hoành nghe vậy cười lớn một tiếng nói “Lưu Phong? Lưu Phong là cái đồ vật
gì?” Lý Hoành này một năm nay sống tại kinh đô với đại tỷ, mấy ngày hôm trước
mới vừa về Giang Nam, tự nhiên không biết Lưu Phong là người phương nào. Dù
sao nếu không phải Tổng đốc phủ, ngay cả người của biệt viện cũng không. Nhất
là ở kinh đô, còn có đại tỷ đỡ đầu.
“Ai, người nào? Người nào dám mắng chửi đại ca của ta?”
Ngay khi Lý Hoành chuẩn bị hạ lệnh cướp người, cách đó không xa có mấy người
đi lại, người đi đầu là Vương Bảo Nhi.
“Vương huynh, lâu ngày không gặp, ngươi khỏe chứ?” Lý Hoành cùng Vương Bảo Nhi
coi như quen biết, hai người giống nhau đều là gia thế hiển hách, đều là công
tử nhà giàu ngang ngược. Năm trước, hai người thậm chí còn liên thủ cướp đoạt
cô nương.
Vương Bảo Nhi đối với Lý Hoành không có nhiều thiện cảm, tùy ý phụ họa Lý
Hoành vài câu, vội vàng xoay người nói với Liễu Thanh Nghi: “Thanh Nghi đại
tỷ, ngươi không có việc gì chứ?”
Đi theo Lưu Phong bao lâu nay, Vương Bảo Nhi cũng tự nhiên biết một ít chuyện.
Đừng xem mẫu nữ Liễu Thanh Nghi là thân phận nô dịch, nhưng bình thường nghe
từ miệng Lưu Phong, hắn rất quan tâm đến mẫu nữ này. Cho nên Vương Bảo Nhi mặc
dù đường đường là Vương phủ công tử, nhưng cũng không dám bất lễ.”
Tiểu Linh Nhi cũng là rất thông minh, nhân cơ hội nói “Bảo Nhi đại ca ca, tên
bại hoài này muốn bắt mẹ con ta, người mau giúp chúng ta đánh hắn”
Liễu Thanh Nghi không muốn gây chuyện, vội vàng nói “Vương công tử, chúng ta
không gặp chuyện gì, phiền ngươi giúp đưa chúng ta trở về được không?”
Vương Bảo Nhi vội vàng đáp ứng: “Không có vấn đề, ta sẽ đưa người về gặp đại
ca”
Lý Hoành không vui, giương giọng nói “Ta nói Vương huynh làm việc sao không
ngó trước ngó sau vậy? Chuyện này ngươi can thiệp cũng không nói với ta một
lời nào, lại đòi dẫn người đi, có đúng là trong mắt không coi Giang Nam chức
tạo phủ của chúng ta không ra gì?”
Vương Bảo Nhi nguyên vốn không muốn gây chuyện, ai biết Lý Hoành này lại cố ý
gây sự, chức tạo phủ Giang Nam là cái thá gì, trong mắt đại ca ta, Tổng đốc
phủ cũng còn không coi ra gì nữa là.
“Lý huynh, ngươi biết vị đại tỷ này và Tiểu Linh Nhi là tiểu thư nhà ai
không?” Vương Bảo Nhi cười lạnh một tiếng nói: “Nể tình quen biết ngày xưa, ta
xin khuyên ngươi một câu, nhanh xin lỗi vị đại tẩu này. Nếu không, đừng nói Lý
đại nhân, cho dù là đại tỷ ngươi cũng vị tất có thể cứu được ngươi.”
“Vương huynh, huynh không phải phóng đại đó chứ?” Lý Hoành đối với Liễu Thanh
Nghi rất thích, thật sự không muốn buông tha con mồi béo bở này, hơn nữa sau
lưng hắn còn có đại tỷ ở kinh đô đỡ đầu, cho dù là tổng đốc phủ cũng phải nể
mặt mũi hắn một chút.
“Cẩu nô tài này còn không mau bắt người cho ta” Lý Hoành hét lớn một tiếng, ra
lệnh cho thuộc hạ bắt đầu bắt người.
“Công tử, ngươi hãy rời khỏi đây trước” Tạ Khai, Tạ Sơn lên tiếng nói.
Hai người sau lần bị Lưu Phong đả thương, vẫn theo làm thị vệ của Vương Bảo
Nhi. Giai đoạn trước, Lưu Phong cũng có chỉ điểm chút ít, võ công đại tiến,
phóng nhãn trên giang hồ, hai người liên thủ có thể đánh một trận oanh liệt
với nhất lưu cao thủ, huống chi là bọn gia đinh này.
Miễn cưỡng chống đỡ một hồi, đám gia nô của Lý Hoành bị dí chạy trối chết,
không còn quan tâm đến mệnh lệnh của chủ nhân nữa.
Lý Hoành thấy thuộc hạ chạy biến sạch sẽ, trong lòng sợ hãi, hai chân run cầm
cập. Tạ Khai, Tạ Sơn từng bước, từng bước tiến đến, không nói nên lời.
“Các… ngươi… các… ngươi… muốn… làm… cái gì… ? Ta đường đường là
công tử của Giang Nam chức tạo phủ, đại tỷ ta là nhũ nương của Hoàng thái
tôn…” Lý Hoành lần này kiêu ngạo như vậy, ngay cả mặt mũi của Vương Bảo Nhi
cũng không nể mặt, chủ yếu là bởi vì hắn ỷ lại vào Đại tỷ. Lý Hỉ Muội so với
Lý Hoành nhiều hơn khoảng 20 tuổi, khi còn nhỏ đã sớm được tiến cung, sau vận
khí tốt được tuyển làm nhũ nương cho Hoàng thái tôn. Nhờ vào chủ quý, mấy năm
theo Hoàng thái tôn vị trí cũng thay đổi, trở thành nhũ nương của Hoàng thái
tôn quyền thế cực đại.
Tạ Khai, Tạ Sơn do dự một chút, không có xuống tay với Lý Hoành, quay người
đuổi theo Vương Bảo Nhi.
“Vương Bảo Nhi, hãy đợi mà xem!” Lý Hoành nhìn bóng lưng đoàn người của Vương
Bảo Nhi mắng một câu, xoay người trở về.
Quay lại Di Hồng Viện, Vương Bảo Nhi đem sự tình xảy ra nói một lượt.
Lưu Phong lúc này giận dữ, xanh mặt, trầm giọng nói: “Lý Hoành lá gan thật
lớn, Ta không nghĩ hắn lại không coi ai tại Giang Nam địa giới này ra gì,
Vương huynh, ngươi điều động binh lực được không?”
Liễu Thanh Nghi vội vàng khuyên nhủ: “Công tử gia, chuyện cũng đã qua rồi, ta
cùng Linh nhi cũng không việc gì, bỏ qua đi được không?”
Thái độ của Tiểu Linh Nhi thì ngược lại, nó giữ chặt tay Lưu Phong, e sợ thiên
hạ không loạn tất không vui, nói “Đại ca ca, đánh hắn đi, người xấu phải bị
đánh”
Vương Bảo Nhi vội nói: “Đại ca, đừng lo lắng về binh lực, nhưng…”
“Bất quá, chỉ là chức tạo phủ, chẳng lẽ ngươi sợ?” Lưu Phong vẻ mặt không hài
lòng hỏi