Tiết Xuân mới chớm khiến cái lạnh trở nên một chút dễ chịu kèm một chút ấm áp. Khí hậu cận tết của Đà Lạt khiến thành phố lạnh lẽo này trở nên ấm áp hơn bởi sự nhộn nhịp chuẩn bị cho ngày tết Nguyên Đán sắp đến.
Một buổi sáng cuối năm đó !
Tôi và Thư rủ nhau đi dạo chợ hoa Đà Lạt. Cái cảm giác ngày hôm đó của tôi rất kì lạ, thật ra tôi và Thư đi riêng với nhau như thế là chuyện rất bình thường, nhưng không. Mọi thứ rất kì lạ, cực kì kì lạ…
Tôi đi dạo chợ hoa nhưng không tập trung ngắm hoa là mấy, tôi kì lạ, chỉ nhìn Thư. Tôi chợt nhìn Thư một cách rất chăm chú, rất chủ đích, rất chi là kì lạ một cái cảm giác.
—
Tôi chưa bao giờ nhìn trực diện và chăm chú Thư như thế, hình như là chưa bao giờ..sau ngần ấy năm quen nhau. Tính ra tôi và Thư đã quen nhau từ tận năm lớp tám, đến bấy giờ cũng ngót nghét năm năm rồi chứ không ít, nhưng tôi chưa bao giờ để ý Thư, chưa bao giờ có một tia cảm xúc nào thiên hướng về tình cảm…vì Thư tóc ngắn.
Tôi không có cảm hứng với những cô nàng tóc ngắn, đó hình như là bản chất của con người tôi rồi, lại nói Thư là đứa không chịu để tóc dài, Thư cực ghét tóc dài, chỉ cần tóc dài một chút dù chưa tới ngang vai Thư đã đi cắt tỉa rồi. Vì vậy mà bao nhiêu năm qua bọn tôi chỉ bạn bè với nhau, không hề có một tí cảm giác nào về tình cảm..
À, không hẳn, đó chỉ là suy nghĩ của riêng tôi thôi
Còn cô ấy thì lại khác..
—
Nhớ lại cái ngày tôi mới chuyển vào lớp cô ấy hồi lớp tám, ngay từ khi bước chân vào lớp tôi đã ấn tượng một cô gái tóc ngắn đeo một cặp kiếng dày có gọng màu vàng. Ấn tượng là vì cô gái này là một cô lớp trưởng cực kì xinh đẹp, chỉ tiếc là cô ấy tóc ngắn, tôi lại vì điều đó mà không mấy thiện cảm, chỉ ấn tượng vì vừa xinh vừa làm lớp trưởng thôi..
Sau một thời gian thì tôi và cô gái tóc ngắn đó lại trở nên thân với nhau một cách bất đắc dĩ.
Chuyện xảy ra như vậy
Hồi lớp tám tôi là chuyên gia cup học vì nghiện game, riêng cái năm tôi học lớp tám là tôi cup học nhiều nhất, nghiện game nặng nhất..vì thời đó game máy tính bắt đầu du nhập, những tiệm game offline ra đời chỉ với một vài game đơn giản như bắn súng, đá banh, đánh nhau đối kháng. Chỉ vậy thôi nhưng vì nó là mới nên tầm lứa 9x hay 8x đời cuối đều bị cuốn vào. Tôi cũng không ngoại lệ , bị cuốn vào nên học hành bết bát và cup học khá thường xuyên.
Hồi đấy tôi ở với bà ngoại , bà tuy già nhưng rất khỏe, tôi cup học đi tiệm game nào cũng bị bà phát hiện và lôi đầu về . Thậm chí bà tôi đỉnh cao hơn nữa là tuyên bố tiệm nào cho tôi chơi game là bà không để yên.
Có một hôm tôi cúp học đi chơi game. Đang ngồi chơi tự nhiên có cảm giác cái những cái vụn bẩn rơi từ trêи đầu mình rơi xuống, tôi theo phản xạ ngước lên thì ối dời ơi nguyên cái cán chổi đang chờ chực trêи đầu tôi chỉ đợi bổ xuống. Tôi biết có biến và biết luôn là ai đang cầm cái chổi đó, tôi bật ghế đứng lên và bỏ chạy ra ngoài.
Tưởng chừng ra ngoài là thoát được bà tôi rồi, ai ngờ ngoài cửa có tới tận ba người đứng phòng hộ tránh việc tôi bỏ chạy, ba người đó một là con bé tóc ngắn lớp trưởng, hai là bác xe ôm đưa tôi đi học từ lớp một, ba là cô chủ nhiệm.
Biết là không thể đào thoát nên tôi đứng lại để mong được hưởng sự khoan hồng..bà tôi nặng nề đi từng bước ra
Bốpppp !
Một cái tát thẳng vào sau gáy trước sự chứng kiến của mọi game thủ, cô giáo, bác xe ôm và con bé kính cận đáng ghét kia
À, thế là sau vụ đó tôi tự ghép cái tội cho con bé đấy là chỉ điểm để tôi bị bà tôi bắt gặp. Lúc đó tôi ghét con bé đó vô cùng. Đi học tôi tỏ thái độ không nói chuyện, tránh mặt, ghét ra mặt luôn.
Rồi tầm một tuần sau đó tôi nhận được một lá thư để trong hộc bàn sau giờ ra chơi như sau
” Chào cậu , mình là Thư !
Mình thấy cậu từ ngày bị bắt quả tang trốn học đi chơi mà có mặt mình , cậu sau đó tỏ thái độ không hài lòng với mình, cậu tránh mặt mình, không trả lời khi mình điểm danh, nói chung là cậu đang chứng minh rằng cậu ghét mình.
Nhưng mình không muốn thế, hôm đó cô chủ nhiệm kêu mình đi cùng, mình không biết cậu ở đâu, chỉ đi cùng vì cô yêu cầu. Cậu nghĩ mình mách lẻo nên giận mình phải không, thật ra cậu hiểu lầm rồi, không phải như thế.
Bọn mình học cùng lớp, cậu không cần phải làm thế, mình thấy không thoải mái khi minh không có lỗi mà vẫn bị người khác thái độ như vậy. Thật buồn lắm. Có gì hồi âm mình nhé.
Thư , Thư ! ”
Đó là lá Thư đầu tiên được nhận bởi con gái trong đời, tiếc là không phải thư tỏ tình. Thư gởi bởi Thư
Đọc lá thư xong tôi tự nhiên thấy bản thân mình không được hài lòng cho lắm, thấy mình có một chút tính của con gái, nhỏ nhen và ích kỷ. Tôi tự cho phép bản thân mình xấu xí một chút và trực tiếp gặp mặt Thư nói chuyện.
Học xong năm tiết tôi vội chạy tới chỗ Thư ngồi đặt tay lên bàn chắn lại và tỏ ý tứ muốn nói chuyện cùng.
Thư không nói gì, ngước mắt lên nhìn tôi
Tôi nói
– Nói chuyện tí, đợi mọi người về hết đã
Thư vẫn ngồi im, tay nắm quai cặp nhìn xuống bàn
Mọi người tan học đã ra về hết, tôi ra dấu cho Thư ngồi qua một chút để tôi ngồi cùng. Tôi ngồi gập trải dài người lên bàn, nhìn ngang qua Thư rồi nói
– Xin lỗi nhé, vì hiểu lầm
Thư trả lời
– Không sao cả, mình đã nói trong lá thư gởi cậu rồi, cố gắng đi học nhé, đừng trốn học chơi game nữa bà cậu buồn lắm đấy.
Tôi đứng lên tỏ thái độ
– Bà không phải lo việc đó, đó là việc của tôi
Dứt câu tôi vác cặp bỏ đi, để Thư ngồi lại đó và tôi về.
Hôm sau đi học thấy Thư có vẻ buồn, giờ ra chơi tôi tiếp cận khi Thư ngồi cùng một cô bạn ở ghế đá..
Tôi nói
– Sao buồn thế, có chuyện gì à
Thư trả lời
– Đó là việc của tôi, không phải của ông
Tôi trả lời
– Thú vị đấy cô bạn
Dứt câu tôi bỏ đi luôn và biết mình đang bị chửi thầm ở đó.
…
Sau hai năm lớp tám và chín thì bọn tôi siêng tỏ thái độ, năng nói chuyện hơn, thân thì không hẳn, nhưng đại khái là vẫn thân hơn cái mức bạn bè bình thường. Tuyệt nhiên là không qua lại sau giờ học, chỉ đấu khẩu hoặc thái độ hoặc vui vẻ khi ở trường.
…