Đôi bàn tay mà tôi từng khen đẹp đang đặt trêи vai mình.
Khuôn mặt lấp ló đằng sau ánh nắng chói chan che luôn cảm xúc của tôi
Một cảm giác nhộn nhịp trong tim lâu rồi tôi chưa nhận thấy…
( Lúc này điều trị bệnh đã đở rồi )
Nhưng với sự tự ti bởi căn bệnh của mình, tôi vẫn tránh né gặp mọi người, nhất là nó.
– Về đi
Tôi gập người ôm cái gối che đi cảm xúc trêи khuôn mặt mình..
– Về Đi, đừng bao giờ qua nữa.
Tôi hét lên gắt gỏng..
– Không , bọn tôi đến đây để giúp bạn..
Tôi ngước lên khi nghe thấy hai từ ” Bọn Tôi ”
Thư , Vy…và thằng Khoa.
Toi có một cảm giác hơi ê buốt trong tâm hồn mình khi thấy Vy ở đó
” Không phải vết thương nào cũng chảy máu. Và cũng không phải không chảy máu là không bị đau.”
….
Tôi nắm đôi tay đó
Tôi đứng dậy
Tôi ôm nó…
Tôi cứ hành động một cách hoàn toàn tự nhiên, không nghĩ suy, không gượng gạo..
Tôi cứ ôm nó như trước Vy và Khoa…
“Babe can’t tell u nothing hah”
– Đẹp rồi đấy
Khoa nói
Tôi liếc mắt nhìn nó…
Nó im lặng…
Cái khoảng khắc đó giúp tinh thần tôi đi lên rất nhiều.
Hè đó ngày nào bọn nó cũng sang nhà tôi chơi, nấu nướng bày trò các kiểu để tôi phục hồi lại nhanh hơn rồi còn đi học lại..
Tất nhiên tôi học 11 và tụi nó học 12.
Cái ôm đó..cái ôm đó như là tâm tư của tôi gởi vào sau một thời gian cô đơn tận cùng..cái ôm đó như sự thay thế, như là hàn gắn..
Như là một lời cảm ơn…
Cảm ơn vì đến giờ phút này nó vẫn đến và giúp tôi…
Hà Vũ Thiên Thư.
—
Sau đợt hè đó tôi được trợ giúp bởi bác sỉ riêng và cả tụi nó nữa….
Viết tới đây tôi lại cảm thấy buồn cười..cười cho cái sự trớ trêu của số phận..
Haha, ba tháng hè bên cạnh nhau làm sao mà không có tình cảm được chứ…
Mà tôi cũng không biết rõ, tôi đoán thế, vì cái hành động của cả hai đứa tôi để ý thấy hơi lạ..tôi có cái cảm giác khó chịu khi thấy cảnh đó, cảm giác như là ghen thì phải..mặc dù chả là gì của mình nhưng tôi vẫn ghen..
3 tháng hè nhiều cảm xúc lẫn lộn lắm, tôi vui có, buồn có, nhưng vui thì nhiều hơn..đặc biệt ghen ghen lạ lạ. haha.
Ơ mà ngẫm lại tại sao tôi lại ôm Thư nhỉ, chắc chỉ là cái ôm của bạn bè lâu ngày gặp lại phải không?
Tôi không rõ nữa..cũng không chắc lắm..
Thời gian đầu đi học lại lớp 11 với tôi khó khăn lắm, tập làm quen lại mọi thứ..nhưng trí nhớ cũng không phải dạng tệ nên mất 3 tháng đầu là tôi dần quen lại tuy một vài tính tình từ bệnh tự kỷ vẫn lưu lại như sai chính tả, sai dấu hỏi ngã, nhìn vật méo vẫn còn khó chịu….một vài thứ khác nữa…
Tất nhiên khác khóa thì sẽ học khác buổi. Gặp nhau là chuyện khá khó…
Sau một thời gian đi học lại thì tôi với Thư cũng hay liên lạc, mỗi tối bọn tôi hay cf cùng nhau một đoạn rồi về học. Thư vẫn luôn thế mà, học vẫn ưu tiên trước.
Lúc này thì tôi phát hiện ra một sự thật khá quải. Đó là thằng Khoa và Vy quen nhau.
Aaaaaaaaaaaaaaa
Thằng chó nó thả thính cái Vy suốt quảng thời gian ở bên nhà tôi, tôi lúc đó cũng không có tâm trạng để ý đén tình cảm nên không có đặt tâm vào vấn đề đó, nhưng rõ rang cảm nhận của tôi không sai. Hành động thân thiện quá mức với cái gọi là bạn bè. Mà trước đó bọn nó có quen nhau đâu???
Bọn nó có biết nhau trước đó đâu nhỉ ?
Mà thôi tôi cũng không thắc mắc, không bận tâm nữa. Đó không phải việc của mình, tôi lại là người không thích nghĩ nhiều về chuyện người khác.
….
Nhưng có một cái hay nhé, khi tôi trở lại học và vượt qua gần 1 năm trời cái bệnh tự kỉ thì tôi học khá lên hẳn, về cơ bản những kiến thức lớp 11 tôi đã đi qua một phần, phần còn lại bản thân tôi thay đổi cũng nhiều, tôi thích đọc sách nhiều hơn, tôi thích làm những thứ khiến bản thân mình cảm thấy vui vẻ, tôi không làm những điều thừa thải như đánh nhau, chửi bới, làm màu trước gái nữa.
Tôi thay đổi gần như là hoàn toàn, cảm thấy mình trưởng thành hơn nhiều. Tôi học cũng khá hơn trước nhiều và một điều đặc biệt nữa là sự chu toàn của bản thân tôi tang lên một cách khó hiểu.
Tôi thích sạch sẽ, nay lại sạch hơn.
Tôi thích tóc dài, nay lại thích hơn
Tôi thích tay đẹp, nay lại thích hơn.
Làm việc gì cũng phải làm tới nơi, thích thứ gì phải làm cho bằng được. Cần điều gì sẽ không ngần ngại mà cố gắng đạt lấy.
….
Có một khoảng thời gian Vy cãi nhau với Khoa, người nó cần bên cạnh là Thư…
Khoảng thời gian đó tôi cũng cần Thư bên cạnh..
Mỗi tối tôi ngồi cf đọc sách tôi muốn Thư ngồi đối diện mình, Thư về tôi về.
Và khoảng thời gian đó có them Vy nữa..
Vậy mà bảo là không nghỉ đến tình cảm, chỉ muốn học còn đi du hoc. Đúng là tâm tư phụ nữ, không đoán được.
Xạooooo
Làm người ta một thời tuổi trẻ mơ mộng…
….
Mà cũng nhờ khoảng thời gian đó mọi thứ được phân định rõ rang hơn, tôi không còn thích Vy nữa. Sự gặp mặt liên tục của ba bọn tôi làm vị trí có chút thay đổi.
Ừ thì tôi cũng không dám chắc nữa…
Tôi thích Thư thì phải..
Sự ân cần, sự có mặt mọi lúc, sự quan tâm, sự lo lắng, sự …sự gì không biết.
Chỉ biết là tôi đã thích Thư thôi…
Thích chỉ là sự khởi đầu của một quá trình dài nào đó..nó không chứng minh điều gì cả..
Nó đơn giản..mà mộc mạc..chỉ vậy thôi !