“Em không có động tay.” Minh Thù cười, sửa lại lời:
“Em chỉ động chân.”
Ái Lâm: “…”
Sao nghe muốn giết người vậy?
Lồng ngực Ái Lâm phập phồng tức giận, chị kéo một cái ghế qua ngồi xuống, tát
một phát trên mặt Minh Thù. Âm thanh kia làm Điền Viên đang đứng một góc phải
run rẩy, càng muốn giấu đi tối đa sự tồn tại của mình.
Thật là dọa người!
Trên mặt Ái Lâm nở nụ cười có thể nói là kinh khủng: “Em nói chị nghe rốt cuộc
em muốn làm gì?”
“Bắt nạt Ninh Khả Thanh.” Trẫm không phải vì điều này mà tới sao? Còn có thể
làm gì?
Nhất thời nụ cười trên mặt Ái Lâm biến mất, mặt lạnh lùng nhìn Minh Thù, thật
lâu mới nói: “Em đang nói đùa với chị chắc? Em có thù gì với Ninh Khả Thanh?
Cô ta đâu có chọc tới em?”
Chị đã hỏi Điền Viên, Ninh Khả Thanh cùng em ấy căn bản là chưa từng tiếp xúc,
em ấy lại chẳng biết tại sao chạy đi bắt nạt người ta, có bệnh à!
“Chỗ nào cũng trêu chọc em.”
Đừng trách trẫm, đều là tại Hài Hòa Hiệu chết giẫm.
Ái Lâm: “…”
Vẫn là nên đi khám bác sĩ đi.
…
Ngày thứ hai Minh Thù liền nhận được điện thoại của đạo diễn, nhắc khéo sau
này cô không cần đến phim trường. Tuy rằng đạo diễn không nói nguyên do gì
nhưng ngoại trừ rùa vàng Lệ Thiếu Nam kia, ai còn có thể chèn ép cô như vậy.
“Hèn hạ.” Minh Thù cúp điện thoại, phun ra hai chữ, bỏ vào miệng một miếng
bánh đậu đỏ.
Điền Viên: “…”
Hèn hạ gì cơ? Chị đắc tội với người của Lệ tổng, thủ đoạn này không phải
thường thấy sao? Tiếp theo là bị cấm cửa, bị đóng băng lịch trình, những
chuyện này đều có khả năng xảy ra.
Đương nhiên Điền Viên không dám nói ra những lời này. Bên chị Ái Lâm còn chưa
biết tin, nếu biết tin, mình nhất định phải trải qua một hồi mưa rền gió dữ,
mình phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.
Sau khi Minh Thù thong dong ăn hết bánh đậu đỏ, lúc này mới trượt lên trượt
xuống tìm kiếm trong danh bạ điện thoại, tìm được một dãy số bị ẩn đi thông
tin ghi chép.
Reng…
Reng…
Reo vài tiếng, đầu dây bên kia có người nhận, mang theo chút vui mừng:
“Tiểu thư, sao người lại gọi điện về?”
Thân thế của nguyên chủ không tệ, chỉ là người nhà Khương Niệm vẫn không đồng
ý cho cô tiến vào giới giải trí, cho rằng chuyện xuất đầu lộ diện là làm mất
thể diện Khương gia.
Khương Niệm lén lút vào giới giải trí, sau đó lại nổi danh, không giấu được,
người nhà dùng mọi biện pháp ngăn chặn cô.
Nguyên chủ làm ầm ĩ một trận rất lớn, quan hệ căng thẳng, cuối cùng người
Khương gia mặc kệ Khương Niệm. Nguyên chủ cũng ít khi quay về Khương gia, dù
cho gặp mặt, cũng là nói không tới hai câu sẽ bởi vì chuyện cô tiến vào giới
giải trí mà cãi vã.
Từ lúc nguyên chủ trở nên nổi tiếng, chạy tới chạy lui nơi xa xôi cách trở, đã
hai năm không gặp mặt bố mẹ Khương gia.
Lại nói tiếp, khi nổ ra tai tiếng của nguyên chủ với người khác, cũng chính là
thời điểm quan hệ của cô và Khương gia trở nên căng thẳng nhất. Đại khái là
một sự phản kháng chăng?
Cuối cùng có thể là vì nguyên nhân này mà nguyên chủ trong cốt truyện bị Ninh
Khả Thanh chèn ép như vậy, nhưng chưa từng quay về Khương gia xin giúp đỡ.
Nắm thần binh lợi khí mà không biết dùng… Thật là, nếu như dùng, vai chính
có thể gặp xui xẻo cho nên đây là cốt truyện tiểu thuyết yêu cầu?
“Khương…” Minh Thù hắng giọng một cái, sửa lại xưng hô: “À, mẹ tôi có ở đó
không?”
“Phu nhân mới ra ngoài, tiểu thư có chuyện gì không?”
Nghe điện thoại chính là người làm của Khương gia, người kia thử hỏi:
“Đã lâu tiểu thư chưa về nhà, ngày hôm qua phu nhân cùng đại thiếu gia đều
nhắc tới cô, nếu như cô không bận gì, về nhà ăn một bữa cơm được không?”
Nhắc tới mình?
Tin tức ngày hôm qua lớn như vậy, khẳng định người Khương gia nhất định biết.
“Buổi tối tôi sẽ quay về.”
“Gần đây thân thể phu nhân không được tốt lắm, người… Ô? Tối nay tiểu thư
trở về? Thật tốt quá, tôi sẽ làm món cá trích nấu bơ và thịt chưng cách thủy
mà tiểu thư thích ăn nhất.”
Vừa nghe được ăn, Minh Thù đáp ứng ngay lập tức.
Cúp điện thoại, hai mắt cô liền tỏa sáng, căn cứ theo ký ức nguyên chủ, đầu
bếp của Khương gia nấu ăn ngon lắm.
[Ký chủ, có một nhiệm vụ phụ cần cô hoàn thành.] Hài Hòa Hiệu bất ngờ lên
tiếng.
Lúc này tâm tình của Minh Thù rất tốt: “Nhiệm vụ gì?”
[Phá hoại Khương Tầm thích Ninh Khả Thanh.]
Khương Tầm?
Minh Thù nhớ lại một chút cốt truyện, hình như là anh trai hờ của nguyên
chủ… Tại sao lại nói là anh trai hờ, đó là bởi vì hắn là con nuôi Khương
gia.
Lúc nguyên chủ còn chưa sinh ra, ông bà Khương đi ra ngoài du lịch, ở bên bờ
biển gặp được Khương Tầm bị bỏ rơi. Bà Khương cố ý muốn thu dưỡng Khương Tầm.
Vì vậy Khương Tầm trở thành anh trai hờ của nguyên chủ.
Nguyên chủ và người anh trai này từ nhỏ đã không hợp nhau, về sau nguyên chủ
quậy một trận ầm ĩ, hai người này cả đời cũng không tiếp xúc với nhau.
Trong cốt truyện Khương Tầm hình như thật sự… thích Ninh Khả Thanh.
Trong kịch bản phim nhiều thêm một nam phụ, chỉ là kết cục đều không tốt đẹp
gì.
Phá hoại Khương Tầm và Ninh Khả Thanh, kéo thù hận trá hình.
Xong xuôi, đều đổ trên người trẫm.
…
Minh Thù dựa theo trí nhớ trở về biệt thự Khương gia ở tiểu khu. Tiểu khu này
không tính là đặc biệt xa hoa, nhưng hoàn cảnh tốt, nguyên chủ rất thích ở đây
cho nên Khương gia vẫn chưa chuyển đi.
Bởi vậy có thể thấy được, ở Khương gia, kỳ thật nguyên chủ rất được cưng
chiều, chỉ là nguyên chủ muốn kiên trì bước trên con đường của mình, mà người
Khương gia cũng không ủng hộ cô. Tuổi trẻ chí khí cao mới có thể huyên náo làm
cho quan hệ căng thẳng như thế.
Minh Thù đỗ xe bên ngoài biệt thự, mang túi xuống xe, ấn chuông cửa.
Dường như là trong nháy mắt sau khi cô ấn chuông, cửa lớn mở ra. Thân hình cao
lớn đứng ở cửa chính, mặt lạnh lùng tuấn mỹ, ánh mắt dừng trên người cô hơi âm
trầm.
Đây là anh trai nguyên chủ – Khương Tầm.
Khương Tầm không nói chuyện, hắn mở cửa, nghiêng người đứng ở cửa.
E rằng đã lâu hắn chưa thấy qua người em gái này, bình thường đều chỉ có thể
thấy trên ti vi hoặc qua báo chí, chúng tinh phủng nguyệt (*), hào quang bắn
ra bốn phía như một nữ vương.
Lúc này thấy được người thật, hắn phát hiện người em gái này xinh đẹp hơn rất
nhiều so với trên ti vi.
Minh Thù chu môi tiến vào biệt thự, Khương Tầm tiện tay đóng cửa lại, cầm túi
nhỏ trên tay Minh Thù: “Ba mẹ đang đợi.”
Giọng nói của Khương Tầm rất trong trẻo, nghe rất thoải mái, thật không tương
xứng với khí thế âm trầm của anh ta.
Khương Tầm thấy mình thành công cầm được túi trong tay Minh Thù, đáy mắt hiện
lên một tia vô cùng kinh ngạc, trước đây nếu hắn cầm đồ của cô, cô sẽ lập tức
tức giận.
Khương Tầm ngẩng đầu nhìn lên, Minh Thù đã vào biệt thự, chẳng biết tại sao,
hắn lại nghĩ bóng dáng cô có chút hoạt bát, dường như không giống với trước
đây.
…
Bố Khương và mẹ Khương đều ngồi ở phòng khách. Ông Khương đang đọc báo, bà
Khương nhìn chằm chằm ông, bầu không khí có chút áp lực.
Huyền quan (**) truyền đến âm thanh của người làm ân cần hỏi thăm. Bà Khương
từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn về phía huyền quan.
Người con gái cười tủm tỉm từ huyền quan đi vào, cả người lộ ra cảm giác mềm
mại, bà Khương tự nhiên đỏ cả vành mắt, bước nhanh qua ôm lấy Minh Thù:
“Niệm Niệm, Niệm Niệm của mẹ.”
Không có cha mẹ nào không đau, không yêu con của mình.
Ông Khương bỏ tờ báo xuống, qua thấu kính nhìn hai người bên kia, trên gương
mặt nghiêm nghị lộ ra một tia nhu hòa khó phát hiện.
Đột nhiên bị người khác ôm lấy, Minh Thù không có gì không thoải mái, cô nhẹ
nhàng vỗ vỗ vai bà Khương, cười tủm tỉm nói: “Mẹ, sao lại khóc như vậy? Con
đói lắm, có thể ăn cơm trước được không?”
“…”
Khương Tầm vừa vào tới, kỳ quái.
…
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng,
bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng giống như một đám người vây
quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
(**) Huyền quan: Là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách.