Con rắn ngu xuẩn bị bỏ quên nên tỏ vẻ rất tức giận, người này đã ngó lơ nó thì
thôi, còn dám làm cho những người khác ngó lơ nó.
Con rắn giận tím mặt, đuôi rắn như dây leo trườn tới đánh thẳng vào Minh Thù
và Tiêu Như Phong, nỗ lực quấn lấy các nàng.
Thân thể Minh Thù hơi hơi nghiêng dễ dàng tránh xa đuôi rắn, nhưng người giữ
Tiêu Như Phong lại bị đuôi rắn hù dọa đã buông nàng ta ra chạy đi. Tiêu Như
Phong thành công bị đuôi rắn cuốn lấy.
“Phì phì.”
Con người ghê tởm, nó muốn xé nát bọn họ.
Đặc biệt là nữ nhân đáng hận kia.
Con rắn nâng thân thể lên muốn tấn công Minh Thù, nhưng một giây sau thân thể
nó cứng ngắc trong nháy mắt, chớp mắt một cái nó nhanh chóng lui về phía sau.
Trong bụi mù cơ thể vàng óng của con rắn từ từ biến mất. Nếu như không phải ở
đây có một trận hỗn loạn thì con rắn có vẻ giống như chưa từng xuất hiện.
Cứ thế mà đi à?
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Nó đi như vậy? Chúng ta không sao rồi chứ?”
“Nó mang Tiêu Như Phong đi rồi.”
Nhắc đến ba chữ Tiêu Như Phong mọi người ngậm miệng không nói. Trong lòng
những người này Tiêu Như Phong chính là một phế vật một kẻ xui xẻo, nhưng lúc
này con rắn mang Tiêu Như Phong đi, ngay cả Minh Thù cũng không cần, điều này
khiến họ không khỏi có nghi ngờ trong lòng.
Minh Thù dùng ngón tay chống cằm, trong đôi mắt mang theo nụ cười. Đúng thật
con rắn là bàn tay vàng của Tiêu Như Phong.
Một lát sau, nàng lấy thịt khô trong tay áo ra nhai, xoay người nhìn về phía
mọi người.
Trong ánh mắt của nàng không có bất kỳ trách móc hay phẫn nộ gì, ý cười vẫn
dịu dàng ấm áp, càng như vậy càng làm cho người khác ớn lạnh rợn tóc gáy.
Sắc mặt của Tiêu gia và Bạch gia là khó coi nhất, bọn họ vừa đắc tội với nàng,
bây giờ muốn mời nàng ra tay chữa trị thì khả năng chỉ là con số không.
“Các ngươi…”
Minh Thù đặt hai tay ra phía sau, kéo dài giọng điệu:
“Có muốn đóng gói ta, đưa qua cho con rắn ngu xuẩn kia nữa không?”
Mọi người: “…”
“Hồi Tuyết em hãy nhớ kỹ những người ở đây ngày hôm nay, người của Tuyệt Hồn
cốc đều không được chữa trị cho họ trong vòng mười tám đời.”
Hồi Tuyết hơi líu lưỡi, ác như vậy? Nhưng những người này cũng đáng đời, dám
đổi tiểu thư lấy sự an toàn.
Minh Thù định ra một cốc quy mới, sau đó mang theo Hồi Tuyết và Lưu Phong thản
nhiên rời đi, ở phía xa xa còn nghe âm thanh của nàng truyền tới.
“Lát nữa đi ăn vịt nướng.”
“Tiểu thư, người còn có thể nuốt trôi sao.”
“Ngày hôm nay ta bị làm cho sợ hãi, ta phải ăn nhiều một chút để an ủi.”
Mọi người: “…”
Ngươi thì bị sợ hãi gì chứ, bọn ta mới bị làm cho hết hồn đây này.
“Vương gia… Nàng ta thật sự là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc sao?”
Hộ vệ Phượng Thành vẫn giữ thái độ nghi ngờ:
“Lúc trước nàng ấy sao lại đi theo tiểu thư Bạch gia.”
Ánh mắt Phượng Thành tối xuống nhìn theo phương hướng Minh Thù rời đi, vạt áo
màu đỏ biến mất ở khúc cua:
“Đi điều tra mau.”
Chuyện Tuyệt Hồn cốc đổi cốc chủ lớn như vậy, luôn sẽ có tin đồn.
“Vâng.”
“Vương gia, thánh thú… Tiêu Như Phong bị nó mang đi, thuộc hạ thấy nó không
giống muốn làm hại Tiêu Như Phong, trong này có cái gì mờ ám không?”
Ngay cả hộ vệ cũng nhìn ra được điều không bình thường, đương nhiên Phượng
Thành cũng thấy được sự kỳ lạ đó.
Nhưng tâm tư lúc này của Phượng Thành đang vô cùng rối loạn, hắn suy nghĩ một
lúc:
“Trước tiên dọn dẹp mọi chuyện, còn lại để sau rồi tính.”
“Vâng.”
Sau khi con rắn náo loạn Tây Lăng thành, toàn bộ thành trì đều rơi vào một bầu
không khí quái dị. Mà trong tình hình như vậy, thường thấy nhất chính là hình
ảnh của cốc chủ Tuyệt Hồn cốc ra vào các tửu lâu lớn.
Quá đáng hơn là thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hộ vệ bên cạnh nàng, kéo
linh thú nghênh ngang trở về thành.
Tiếp theo sẽ ở nơi nào đó bay lên khói bếp.
“Tiểu thư, chính là chỗ này.”
Nha hoàn chỉ vào khói bếp cách đó không xa, nhỏ giọng khuyên can:
“Tiểu thư, lão gia cũng không mời được nàng ta người thực sự muốn đi sao?”
Bạch Yên Nhiên mang khăn che mặt, đôi mắt âm u nhìn màn sương cách đó không
xa:
“Mặt của ta có phải chỉ có người Tuyệt Hồn cốc mới có thể chữa trị phải
không?”
Nha hoàn hơi cúi đầu, có vẻ hơi sợ:
“Vâng…”
Lão gia đã tìm rất nhiều cách, nhưng mọi người nói chỉ có người Tuyệt Hồn cốc
mới có thể trị khỏi.
Bạch Yên Nhiên nắm chặt vạt áo, ổn định tâm trạng:
“Đi.”
“Tiểu thư…”
Nha hoàn đuổi theo Bạch Yên Nhiên đi đến nơi bốc lên khói bếp.
Đây là một tứ hợp viện, trong viện rất nhộn nhịp tiếng trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ
bên tai không dứt.
Bạch Yên Nhiên đẩy cửa bước vào, khung cảnh bên trong trái hẳn với suy nghĩ,
yên bình đến lạ.
Vài đứa bé nhảy nhót xung quanh lửa trại ở giữa đang nướng thịt, miếng thịt
bên ngoài vàng rụm, bên trong thơm mềm mùi thịt tỏa ra xung quanh.
Nữ nhân áo đỏ mang theo nụ cười tự nhiên, đang dựa lưng vào hành lang cách đó
không xa, gặm thịt nướng nhìn trẻ nhỏ vui đùa.
Trước mặt Bạch Yên Nhiên đột nhiên tối lại, không khí lạnh lẽo đập vào mặt,
tóc gáy đều dựng lên.
Lưu Phong ngăn cản hướng nhìn của cô ta, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm
vào Bạch Yên Nhiên, thể hiện ý tứ rất rõ ràng ở đây không chào đón cô, mời cô
ra ngoài.
Bạch Yên Nhiên nuốt nước miếng, ngẩng đầu:
“Ta đến tìm Chức Phách.”
“Tiểu thư không tiếp khách.”
Hồi Tuyết từ bên cạnh ló ra, chớp mắt đi ra:
“Bạch Yên Nhiên?”
Nữ nhân này vẫn dám tìm đến đây sao?
Không sợ tiểu thư bóp chết nàng sao?
“Ngươi tới làm gì?” Hồi Tuyết chống nạnh.
“Ta muốn tìm Chức Phách.”
Bạch Yên Nhiên chỉ vào Minh Thù, nha hoàn ở phía sau kéo kéo nàng, trong mắt
Bạch Yên Nhiên có chút không kiên nhẫn, nhưng thái độ lại mềm mỏng:
“Ta tìm cốc chủ nhà các ngươi.”
Hồi Tuyết hừ lạnh: “Tiểu thư không tiếp khách, lúc nãy ta đã nói rồi, Bạch
tiểu thư mời về.”
Hại tiểu thư thảm như vậy còn dám tới tìm tiểu thư, ai cho nàng ta lá gan đó.
Đương nhiên, Bạch Yên Nhiên không chịu, ánh mắt nàng lướt qua Hồi Tuyết nhìn
Minh Thù đứng bên trong, nói lớn:
“Ta biết ban đầu tại sao ngươi lại muốn đến bên ta, là sư phụ ngươi bảo ngươi
tới đúng không? Ông ta còn bảo ngươi bảo vệ ta đúng không, là do sư phụ ngươi
mắc nợ mẹ ta, Chức Phách ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của sư phụ ngươi sao?”
Minh Thù khẽ ngẩng đầu, mấy đứa nhỏ trong sân chợt ngừng chơi, mở to đôi mắt
ngây thơ nhìn Minh Thù. Minh Thù mỉm cười, vẫy tay với bọn nhỏ:
“Các em phải về đi học rồi, tỷ tỷ phải xử lý một chút việc.”
Bọn nhỏ che miệng chạy đến cửa nhỏ bên cạnh, đứa bé chạy chậm quay đầu lại:
“Tỷ tỷ đừng nói cho thầy giáo biết chúng em tới nơi này của tỷ nha.”
“Được.” Minh Thù cười đồng ý.
Những đứa bé này đều là học sinh tư thục ở sát vách, bên cạnh có cửa thông với
bên kia, hương vị thịt nướng hấp dẫn bọn nó sang đây.
Minh Thù không đuổi bọn nhỏ đi, đám trẻ này thỉnh thoảng lại lén sang đây ăn
thịt.
Khi bọn trẻ đã đi hết, Minh Thù ném xương trên tay xuống, rút khăn thong thả
lau tay:
“Ngươi nói không sai.”
Bạch Yên Nhiên liền thở phào, bí mật này nàng ta phát hiện được là từ vật để
lại của mẹ nàng, nhưng ngay từ đầu nàng ta cũng không chắc chắn, đến khi nghe
Minh Thù chính miệng thừa nhận, nàng ta mới hoàn toàn yên tâm.
Mặt của nàng ta được cứu rồi.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Minh Thù, đã dập tắt hy vọng mới nhen nhóm của
Bạch Yên Nhiên.
Nàng cất bước xuống cầu thang, ý cười trên môi cực kỳ nhu hòa:
“Thế nhưng, điều đó là thật thì sao nào?”
Đó là sứ mệnh Chức Phách cần hoàn thành, không phải nàng.
Nàng là Minh Thù không phải là Chức Phách, nàng đến đây để thu thập giá trị
thù hận.
“Ngươi…”
Bạch Yên Nhiên trừng mắt nói lớn: “Ngươi phải bảo vệ ta, đây là giao ước giữa
sư phụ ngươi và mẹ ta, ngươi không được phá bỏ giao ước.”