“Ôi chao, ta không cho ngươi lên tiếng lúc nào chứ, ta chỉ hỏi ngươi gào cái
gì?”
Minh Thù vô tội buông tay: “Muốn chứng tỏ ngươi to họng hay là thế nào? Sức
lực của Bạch gia chủ có thể giữ lại về nhà lên giường từ từ thể hiện, không
cần phô ra cho chúng ta xem.”
Mọi người: “…”
Làm bộ nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.
Sắc mặt Bạch gia chủ hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng vung tay lên dồn khí
xuống đan điền:
“Chức Phách, ngươi bớt nói xàm ở đây đi, bắt cô ta cho ta. Dù cho hôm nay cốc
chủ Tuyệt Hồn cốc ở đây, cũng sẽ vì dân chúng vô tội Tây Lăng thành mà giao
ngươi ra.”
Minh Thù buồn cười: “Ngươi là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc sao? Sao ngươi biết cốc
chủ sẽ giao ta ra”
Tự mình đem mình giao ra, đây là cái trò chơi gì.
“Tuyệt Hồn cốc y đức vang danh, tấm lòng thầy thuốc cứu vớt thế gian là việc
bọn họ phải làm.”
Bạch gia chủ làm ra bộ dạng đương nhiên.
Minh Thù cười rạng rỡ với Bạch gia chủ: “Vậy ngươi thật sự đã đoán sai rồi, vì
ta sẽ không giao chính mình ra.”
“Cái gì?”
Trong lúc đó nhất thời Bạch gia chủ ngây ngẩn, một lúc lâu mới phản ứng được:
“Ngươi còn dám giả mạo cốc chủ Tuyệt Hồn cốc? Ai cho ngươi lá gan đó?”
“Ta chính là cốc chủ, vì sao phải giả mạo?”
Đương nhiên là Hài Hòa Hiệu cho ta lá gan đó.
[… ]
Liên quan gì đến ta.
“Ha ha ha ha, nếu như ngươi là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, thì ta chính là lão tổ
tông Tuyệt Hồn cốc.”
Trong đám người có người cười to, tiếp theo là từng tràng cười liên tiếp.
“Nữ nhân này điên rồi sao, lại dám giả mạo cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, sợ rằng thân
phận đệ tử Tuyệt Hồn cốc của nàng đều là nói láo?”
“Thảo nào không dám khám bệnh cho người ta, khám bệnh không phải sẽ lộ tẩy
sao?”
“Tuyệt Hồn cốc cũng không truyền ra tin tức đổi cốc chủ, làm sao cốc chủ có
thể đột nhiên biến thành một tiểu cô nương, tưởng chúng ta là người ngu chắc?”
Phượng Thành mím môi, ánh mắt rơi trên hình thêu trên ao ngoài màu đỏ của Minh
Thù, hắn đã từng nói hình thêu kia có chút quen mắt đó là hình thêu chỉ cốc
chủ Tuyệt Hồn cốc mới có thể sử dụng, nhưng mà nội dung hình thêu đó là gì
không ai biết rõ.
Nhìn qua có chút giống như cây cỏ, nhưng cẩn thận nhìn lại thì giống hoa.
Dù cho như vậy, rốt cuộc thân phận nàng có phải là cốc chủ hay không, lúc này
còn chưa nói chính xác được.
Bạch gia chủ phất tay, ý bảo mọi người im lặng:
“Chức Phách, ngươi đừng hấp hối giãy giụa, cốc chủ Tuyệt Hồn cốc không dễ giả
mạo như vậy.”
“Tiểu thư vốn là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, giả mạo cái gì.”
Hồi Tuyết chen vào đoàn người, chạy đến trước mặt Minh Thù: “Các ngươi muốn
đối địch với toàn bộ Tuyệt Hồn cốc sao?”
Trước đây, tiểu thư rất ít xuất cốc, xuất cốc cũng không để lộ thân phận đệ tử
quan môn của Tuyệt Hồn cốc, lão cốc chủ mất đột ngột, tiểu thư lo liệu mai
táng cho lão cốc chủ xong, liền rời cốc chưa kịp công bố tin tức thay đổi cốc
chủ Tuyệt Hồn cốc.
“Tiểu cô nương, không thể cứ nói như vậy là được, phải đưa ra chứng cứ.”
Nếu như ai nói mình là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc bọn họ đều tin, như vậy cốc chủ
không phải đầy đường đều có à?
Hồi Tuyết nhắc nhở Minh Thù: “Tiểu thư, tín vật.”
Minh Thù chớp mắt, tín vật gì?
Nàng còn có đồ chơi gì sao?
Khóe miệng Hồi Tuyết giật một cái, hạ giọng: “Trên người của người có một
miếng ngọc bội, người quên rồi sao?”
Minh Thù suy nghĩ một chút, có sao? Hình như có.
Nàng sờ sờ trong ống tay áo rộng, ngoại trừ lấy ra một đống thịt khô nơi đó
đâu có ngọc bội gì.
Mọi người: “…”
Rốt cuộc trong tay áo nàng có bao nhiêu thịt khô.
“Ha ha ha, còn muốn diễn trò? Không lấy ra được phải không?”
“Mệt cho ngay cả đạo cụ cũng không chuẩn bị, lá gan của ngươi cũng khá lớn
nha.”
“Ha ha…”
Tiếng cười nhạo càng lúc càng lớn.
“Tiểu thư, người để ngọc bội ở đâu?”
Hồi Tuyết có chút nóng nảy: “Người tìm nhanh lên, trăm ngàn lần người đừng có
ăn.”
“Còn có thể ăn?”
“Không thể!”
Hồi Tuyết trừng nàng, Hồi Tuyết sợ trên người tiểu thư toàn đồ ăn, cái gì cũng
ăn.
Minh Thù an ủi Hồi Tuyết: “Đừng nóng, đừng nóng, ta tìm thử xem.”
Không thể ăn, vậy khẳng định ở đây.
Tìm ngọc bội trong đống đồ ăn quả thật chỉ có Minh Thù mới làm được.
“Các ngươi đừng cười.”
Minh Thù vui vẻ cười đến rực rỡ nhìn đám người kia: “Giữ sức lát khóc nha.”
Mọi người: “…”
Chả nhẽ cô ta là một kẻ ngốc?
Hồi Tuyết hận tìm không được cái lỗ chui xuống, người khác lên võ đài hoặc là
đẹp không thể tả, hoặc là khí phách chấn động bốn phương.
Tại sao phong cách của tiểu thư nhà nàng lại mới mẻ như vậy?
Có ai thấy lúc cần oai phong, lại lôi trong đống đồ ăn vặt tìm tín vật sao?
Không có chứ gì!
Nàng cũng không có.
Minh Thù mò mẫm nửa ngày, cuối cùng cũng sờ được một khối ngọc bội, đôi mắt
hơi sáng:
“A, tìm được rồi.”
Nàng lấy ngọc bội ra đưa cho Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết lật qua lật lại, thở phào may mà tiểu thư không làm mất.
Mọi người nhìn Minh Thù thật sự lấy ra một khối đạo cụ đều ngừng cười nhạo,
thật sự có?
Thiệt hay giả?
Hồi Tuyết hừ lạnh, ngón tay buông lỏng ngọc bội rũ xuống:
“Thấy rõ chưa, nhìn xem đây có phải là tín vật Tuyệt Hồn cốc hay không.”
Ngọc bội dao động trong không khí, trên dương chi bạch ngọc có khắc một chữ đỏ
như máu, xung quanh dùng ám quang bao lại giống như có hào quang màu đỏ đang
di chuyển, trông rất chân thực.
Mỗi một đệ tử Tuyệt Hồn cốc đều có một miếng ngọc bội, nhưng miếng ngọc bội
này rõ ràng cao cấp hơn ngọc bội thông thường rất nhiều, hơn nữa phía trên có
linh khí nồng đậm, không phải vật bình thường.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
“Nói không chừng là giả đó? Ai biết có phải ngươi làm giả hay không.”
Trong đám người vẫn có người cố chấp không tin.
Nhìn kiểu gì cũng thấy nữ nhân kia giống như giả mạo.
Hồi Tuyết nắm chặt ngọc bội, đôi mắt đẹp trừng người nói chuyện:
“Mọi người đều biết, ngọc bội của cốc chủ Tuyệt Hồn cốc được chế tác từ cổ
ngọc ngàn năm, trên đại lục chỉ có một cái tiểu thư của chúng ta dù có năng
lực mạnh đến đâu cũng không có thể làm ra một miếng giống như đúc”
“Có thể cho bản vương xem không?”
Phượng Thành đứng ra.
Hồi Tuyết chần chừ quay đầu lại nhìn tiểu thư nhà mình, Minh Thù không phản
đối, đưa ngọc bội ra.
Phượng Thành kiểm tra ngọc bội một lần nhíu mày càng sâu, cuối cùng trả lại
cho Hồi Tuyết:
“Đúng là cổ ngọc ngàn năm, không phải giả mạo.”
Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ chính là xác nhận thân phận thực sự của
Minh Thù.
“Không thể nào…”
Bạch gia chủ hoàn toàn không tin.
Cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, tại sao lại là một tiểu cô nương còn trẻ như vậy.
Hồi Tuyết đeo ngọc bội bên hông Minh Thù, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy
lạnh lùng:
“Có cái gì gọi là không thể?”
Chắc chắn là không thể!
Thế nhưng, Thất vương gia đã nói ngọc bội kia là thật…
Minh Thù chạm ngọc bội một cái, nói với Hồi Tuyết:
“Cho nên, hiện tại các ngươi muốn đưa ta cho con rắn ngốc này hả?”
Đắc tội một đệ tử Tuyệt Hồn cốc bình thường và đắc tội cốc chủ Tuyệt Hồn cốc,
hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
“Nhưng là tại ngươi chọc…”
Có thanh âm yếu ớt nói.
“Đúng vậy, dù cho ngươi là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc cũng không thể làm liên lụy
chúng ta.”
Nói thật hay!
Ban đầu là Bạch Yên Nhiên chọc phải con rắn ngu xuẩn này.
Sau này, con rắn ngốc kia xem trọng trứng thần thú, muốn cướp.
Trẫm đã làm gì?
Trẫm! Đã! Làm! Gì!
“Các chủ Túy Thảo các cũng chọc giận nó đó, sao các người ko đem hắn ra giao
cho nó?”
Việc này đâu phải mình trẫm gây ra sao lại đổ hết tội lên đầu trẫm, trông trẫm
dễ bắt nạt thế à.
Túy Thảo các?
Túy Hoa các đổi tên thành Túy Thảo các từ bao giờ thế, Thanh Trần biết chuyện
này không?