Minh Thù tức giận muốn rời đi, Lôi Vân Miêu cắn vạt áo nàng:
“Ô ô ô…”
Minh Thù kéo hai cái, không kéo được, nàng xoay người nhìn Lôi Vân Miêu, thở
dài, nhìn về bên đám người ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì ấy.
“Các người ai lấy trứng của nó, mau ăn… À không, trả lại cho nó.”
Không biết trứng Lôi Vân Miêu có ăn được hay không.
“Trứng gì?”
“Không biết, ta không có lấy.”
“Ta cũng không có, chưa từng thấy qua trứng gì cả.”
“Lôi Vân Miêu đẻ trứng sao?”
Lời vừa nói ra, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, hình như Lôi Vân Miêu đẻ
con, không phải đẻ trứng, nó có thể có trứng gì?
“Ta hỏi giúp ngươi, bọn họ có trả hay không là chuyện của bọn họ, nhả ra.”
Minh Thù kéo vạt áo.
Lôi Vân Miêu ô ô hai tiếng, bất đắc dĩ buông ra, xoay người qua bên kia gầm
nhẹ, ý đại khái chính là không giao trứng ra, giết.
Minh Thù rất muốn nói, nam nữ chính cùng nữ chính giả đều ở đây, dù cho ngươi
gọi đến linh thú cấp mười cũng không giết được người ta, chấp nhận số mệnh đi
không chừng trứng của ngươi sớm đã bị ăn sạch.
[…]
Cô cho là ai cũng giống cô, chỉ biết ăn thôi sao.
Tuy rằng, Lôi Vân Miêu có vài con rời đi, nhưng số lượng vẫn chiếm ưu thế,
người đối diện không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ai lấy?”
Ánh mắt bén nhọn của Phượng Thành đảo qua mọi người, đa số mọi người mờ mịt,
cũng không biết.
“Thất vương gia, đây là âm mưu của Chức Phách, nàng muốn tìm cớ động thủ, Lôi
Vân Miêu căn bản không đẻ trứng.”
Có người to gan tự đưa ra nhận định.
Phượng Thành nhìn về phía người nọ nói chuyện.
“Ta… Ta không có nói sai.”
Người nọ có chút không dám nhìn thẳng Phượng Thành, nhỏ giọng đến không thể
nghe thấy.
“Là ai lấy thì mau giao ra đây, bằng không tất cả mọi người đừng mong rời
khỏi.”
Hộ vệ của Phượng Thành tiếp tục nói: “Bất kể là trứng gì đều giao ra đây.”
Sau khi hộ vệ Phượng Thành nói xong, chỉ vào một người, giọng nói khẳng định:
“Giao ra đây.”
Sắc mặt người kia đỏ lên: “Ta… Ta không có lấy.”
Đôi mắt Phượng Thành híp lại, không khí xung quanh dường như cũng giảm đi vài
độ, thân thể người nọ run rẩy, còn muốn nói dối:
“Ta thực sự không lấy.”
“Lục soát.”
Cuối cùng, hộ vệ lục soát trên người người này lấy ra một cái trứng, chỉ lớn
chừng nắm tay, sọc dọc nhiều màu sắc trải rộng trên thân trứng. Đây là cái
trứng gì, ở đây không ai biết, ngay cả Phượng Thành cũng mang vẻ mặt nghi
hoặc.
Hộ vệ cầm trứng, cẩn thận tới gần Lôi Vân Miêu, đặt trứng trên mặt đất rồi
nhanh chóng lui về chỗ cũ.
Lôi Vân Miêu chạy ra ngoài ngậm trứng, nhìn chằm chằm người bên kia một lúc.
Gầm một tiếng, Lôi Vân Miêu lập tức chạy vào bụi cây xung quanh, biến mất
không tung tích.
Minh Thù: “…”
Không có lương tâm.
Sau khi Lôi Vân Miêu rời đi trong chốc lát, con gấu kia lại nhảy nhót quay
lại. Đám người hoảng sợ chạy trối chết cho đến hừng đông, mọi người mới cắt
đuôi được con gấu kia.
Không biết Tiêu Như Phong xuất phát từ mục đích gì, cũng không có thừa dịp hỗn
loạn rời đi.
“Đây là đâu?”
Sau khi mọi người thở dốc nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện bọn họ đã sớm lệch
khỏi qũy đạo, theo lộ tuyến trên bản đồ, hoàn toàn không biết lúc này đang ở
đâu.
“Nhìn bản đồ.”
“Không được, không nhìn ra đây là đâu.”
“Đều tại Tiêu Như Phong.”
Phía trước cãi nhau, Minh Thù ở rất xa đi theo bọn họ, đi hơi chậm.
Hồi Tuyết cầm một tấm bản đồ đang xác định phương hướng, nàng cau mày, một lúc
lâu mới lo lắng nói:
“Tiểu thư, hình như ở đây là khu lân cận Long Cốt Sơn.”
“Em thấy qua trứng đủ màu sắc chưa?”
Minh Thù vuốt cằm, khóe miệng mang theo ba phần ý cười.
“Cái gì?”
Minh Thù tự dưng hỏi, trong nhất thời Hồi Tuyết không phản ứng kịp:
“Gì mà trứng đủ màu sắc?”
“Không biết có thể ăn được hay không.”
“…”
Căn bản là tiểu thư không nghe nàng nói chuyện, Hồi Tuyết hít sâu một hơi:
“Tiểu thư, chúng ta sắp đến Long Cốt Sơn.”
Long?
“Có thể ăn sao?”
Hồi Tuyết cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Không thể, Long Cốt Sơn rất nguy hiểm.”
Bởi vì Tuyệt Hồn cốc cần các loại kỳ trân dị thảo, bình thường ra vào sơn mạch
Ma Phong, truyền qua nhiều thế hệ, về phần bản đồ sơn mạch Ma Phong, Tuyệt Hồn
cốc hẳn là tường tận nhất trên Đại Lục.
Long Cốt Sơn…
“Vị cô nương này, ngươi vừa mới nói Long Cốt Sơn?”
Hộ vệ Phượng Thành không biết ở đâu chui ra, sắc mặt có chút khó coi nhìn bọn
họ:
“Tại sao các người biết nơi này là Long Cốt Sơn?”
Lưu Phong nhanh chóng xuất hiện, mặt lạnh, che trước người Minh Thù và Hồi
Tuyết.
Hộ vệ biết thực lực Lưu Phong, cũng không cảm thấy kinh ngạc:
“Chức Phách cô nương, ta không có ác ý, chỉ là tình cờ nghe các ngươi nói Long
Cốt Sơn.”
Hồi Tuyết nhanh chóng cất bản đồ, đề phòng theo dõi hắn.
Ánh mắt hộ vệ lóe lên, bọn họ có bản đồ.
Đến cả bản đồ của Trương Hoàng Thất, trải qua vô số người vẽ bổ sung trong tay
Vương gia, đến nơi này cũng không cách nào cung cấp tin tức hữu dụng.
Nhưng dường như, bản đồ của ba người này còn có thể dùng, còn nhắc đến Long
Cốt Sơn…
Bọn họ rốt cuộc là ai?
“Aiz, nên ăn cơm rồi.”
Bất thình lình Minh Thù nói ra một câu, ánh mắt vừa chuyển, dường như mới nhìn
đến người đứng trước mặt mình, nàng kinh ngạc một chút:
“Làm gì vậy?”
“Chức Phách cô nương, vừa nãy vị cô nương này nói nơi này là Long Cốt Sơn.”
Hộ vệ đè nén sự khác thường xuống dưới đáy lòng:
“Chẳng hay có phải sự thật?”
“Thật vậy chăng?” Minh Thù quay đầu hỏi Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết che ngực, vẻ mặt một lời khó nói hết, nàng nên trả lời thế nào. Hay
là câm miệng, lỡ đâu nói sai, tiểu thư lại nổi giận.
Hộ vệ không có được đáp án mong muốn còn bị đuổi đi, hắn lộ vẻ tức giận quay
về bên kia Phượng thành.
“Thật là đói, Lưu Phong đi kiếm thức ăn.”
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, chống cằm, nhìn đội ngũ bên kia Phượng Thành:
“Long Cốt Sơn là nơi nào?”
“Long Cốt Sơn là một trong những nơi nguy hiểm nhất của sơn mạch Ma Phong,
nghe đồn ở đây chôn cất xương rồng, oán khí rồng chết không tan, nhập vào
người của Long Cốt Sơn, đều không thể sống mà rời khỏi. Người trong cốc đều sẽ
đi vòng qua nơi này.”
Hồi Tuyết nhanh chóng đáp, trong lòng nói thầm, việc này tiểu thư hẳn phải
biết chứ?
“Thật lợi hại.”
“Tiểu thư, quan trọng là hình như bây giờ chúng ta đang ở khu lân cận Long Cốt
Sơn.”
“Ừ.”
Hồi Tuyết phát điên, tiểu thư, người có thể lo lắng một chút hay không?
…
“Thần nghe cô ấy nói là Long Cốt Sơn.”
Hộ vệ bẩm báo điều mình nghe được cho Phượng Thành:
“Trên tay dường như còn có bản đồ, nhưng mà thần không thấy rõ, bọn bọ rốt
cuộc là ai?”
Phượng Thành liếc mắt nhìn sang Minh Thù bên kia, hắn cũng muốn biết rốt cuộc
bọn họ là ai.
“Đi gọi Bạch Yên Nhiên đến đây.”
“Vâng.”
Bạch Yên Nhiên còn tưởng, Phượng Thành gọi mình có chuyện gì tốt, vẻ mặt thẹn
thùng đi qua, ai biết Phượng Thành chỉ hỏi nàng việc liên quan đến Minh Thù.
Đáy lòng Bạch Yên Nhiên thầm hận, ngoài mặt không dám biểu lộ, lén lút nói xấu
Minh Thù, thêm mắm dặm muối nói chuyện có chuyện không.
“Ban đầu nàng ta tự mình tìm đến cửa, bây giờ nghĩ lại nhất định là nàng ta
tâm địa xấu xa, may mà nàng ta sớm bị lật tẩy, nếu không thiếp vẫn không hay
biết gì.”
Bạch Yên Nhiên bi thương:
“Thiếp đối với nàng ta cũng không tệ, nàng ta lại lợi dụng thiếp. Vương gia,
xin lỗi, đều là Yên Nhiên nhìn người không rõ.”