“Không ăn.”
“Không ăn.”
“Không ăn.”
Minh Thù đẩy đồ ăn trên bàn ra, với dáng vẻ của một đại tiểu thư ra lệnh:
“Mua lại đi.”
Trình Diễn hít sâu một hơi:
“Manh Manh, bụng em đã réo rồi đó, muốn dằn vặt anh cũng không cần ngược đãi
dạ dày mình chứ?”
Đích thân hắn xuống bếp, cô tuyệt đối không động vào chút gì, gọi mua bên
ngoài thì cô yêu cầu cả buổi, sau khi mua lần thứ n, cô thực sự đói bụng đến
không chịu nổi mới động đũa, tính tình quái lạ đến cùng cực.
Hắn biết làm sao bây giờ.
Đương nhiên chỉ có thể cưng chiều thôi!
Minh Thù đưa tay sờ sờ bụng, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn liếm liếm môi, cuối
cùng cầm đũa bắt đầu ăn.
Đợt nghỉ hè này, Trình Diễn bị hành hạ đến mức hoài nghi bản thân, thế nhưng
hắn sẽ không bỏ cuộc, làm một người đàn ông, nhất định phải kiên trì với điều
mình muốn.
“Mấy ngày nữa phải đi học, em có thứ gì muốn mua không?”
“Không?”
“Chúng ta ra ngoài mua sắm đi, nói không chừng em muốn mua gì thì sao?”
Trình Diễn cố gắng không ngừng.
“Không đi.”
Trình Diễn hoàn toàn thất bại, nhưng hắn không thể bỏ cuộc như vậy, suy xét
một lúc liền gọi điện thoại cho Diệp Miểu Miểu.
Điện thoại của Diệp Miểu Miểu gọi đến, đúng lúc Minh Thù vừa ăn xong, Minh Thù
còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã vội vã kêu lên:
“Manh Manh, Cảnh Phúc Lâu ở gần đây mới ra món mới, chúng ta đi ăn đi.”
Minh Thù nuốt hai chữ không đi xuống: “Lúc nào?”
“Lát nữa tớ đến nhà tìm cậu.”
“Ừ.”
Minh Thù vừa cúp điện thoại, điện thoại di động của Trình Diễn liền nhận được
tin nhắn:
“Đã xong.”
Trình Diễn im lặng, biện pháp này hắn không tài nào sử dụng được, hắn đã tìm
không biết bao nhiều là đồ ăn ngon để dụ Minh Thù, nhưng khả năng kiềm chế của
cô trước đồ ăn mà hắn đưa, quả thực rất đáng kinh ngạc.
Rốt cuộc hắn có chỗ nào khiến cô không vừa lòng chứ?
Diệp Miểu Miểu và Minh Thù ra ngoài, Trình Diễn mặt dày đòi đi theo.
“Manh Manh, vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo phố chút đi?”
Trên đường đến Cảnh Phúc Lâu, Diệp Miểu Miểu đưa ra ý kiến:
“Cậu ở nhà cả ngày cũng không tốt, ra ngoài để cảm nhận không khí trong lành
chứ, cứ quyết định vậy đi.”
Minh Thù liếc ánh mắt có nét cười, Diệp Miểu Miểu đột nhiên có chút sợ, cười
lấy lòng:
“Thôi không đi nữa, không đi nữa.”
Bây giờ, Manh Manh cười càng ngày càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Nghe nói gần đây ra phim mới, hay là chúng ta đi xem đi?”
Trình Diễn nhân cơ hội tiếp lời: “Được đấy!”
Diệp Miểu Miểu lập tức đồng ý: “Manh Manh, cậu đi không?”
“Không đi!”
Minh Thù từ chối, ánh mắt lơ đãng nhìn ra đường, bên ngoài cửa sổ, rạp chiều
phim cái nơi đó chỉ dành cho các cặp đôi yêu nhau thôi, cô đi làm gì, ai mà
biết được cái tên tiểu yêu Trình Diễn kia, định giở trò gì với cô.
Trình Diễn liếc mắt nhìn Diệp Miểu Miểu, Diệp Miểu Miểu ôm cánh tay Minh Thù
lắc lắc:
“Đi đi mà, lâu rồi tớ chưa đi xem phm, Manh Manh đi xem với tớ đi.”
“Không đi.”
Ai mà chưa xem phim bao giờ chứ, phim ăn được sao?
“Tớ mua đồ ăn ngon cho cậu.”
Có đồ ăn à…
Minh Thù giả vờ ngại ngùng: “Suy nghĩ đã.”
Có quỷ mới biết, vì sao Manh Manh nhà mình lại biến thành nô lệ của đồ ăn.
Đúng! Không phải là ham ăn, cô đã tăng lên cấp cao hơn.
Diệp Miểu Miểu xuất ra vũ khí cuối cùng, mê hoặc Minh Thù:
“Tớ mời cậu đi ăn tôm hùm, đặc biệt nha, bình thường không được ăn đâu.”
Tôm hùm! Đặc biệt!
Minh Thù cong môi khẽ cười, ánh sáng trong mắt nhẹ chuyển:
“Tuy rằng phim chẳng có gì thú vị, nhưng thỉnh thoảng đi xem cũng không tệ.”
Diệp Miểu Miểu: “…”
Quả nhiên vì miếng ăn, cái gì cũng làm được.
Trình Diễn: “…”
Vì sao mình sử dụng chiêu này lại không có tác dụng? Hoài nghi bản thân.
Trình Diễn vốn tưởng, có thể cùng cô bình yên xem phim, ai mà biết được cô lại
không ngồi với hắn. Diệp Miểu Miểu muốn đổi ghế với cô, bị cô dùng ánh mắt làm
cho ngậm miệng. Phim nói cái gì, Trình Diễn hoàn toàn không nghe thấy, tâm tư
chỉ lo suy tính, làm thế nào mới có thể theo đuổi người đẹp.
Món mới của Cảnh Phúc Lâu rất hợp khẩu vị Minh Thù, Diệp Miểu Miểu sợ có người
vây đến xem dạ dày không đáy của Minh Thù nên ngăn cản cô, sợ rằng cô sẽ ăn
đến lúc Cảnh Phúc Lâu đóng cửa.
“Manh Manh chút nữa tớ tự về, cậu không cần tiễn tớ đâu, cậu với… Ôi.”
Diệp Miểu Miểu đụng vào một người, thiếu chút nữa té xuống mặt đất:
“Đi đường kiểu gì vậy, không có mắt…”
Âm thanh phía sau bị Diệp Miểu Miểu nuốt trở về, cô nhìn người trước mặt, biểu
cảm có chút phức tạp.
“Diệp Miểu Miểu, mày nói ai không có mắt?”
Giọng nói Kim Vũ Kỳ có chút bén nhọn, đặc biệt sau khi thấy Minh Thù, sự hận
thù trong mắt cô ta càng dâng lên dữ dội.
Từ sau khi xảy ra sự việc kia, Kim Vũ Kỳ không thấy đến trường, nghe nói cô ta
và Thượng Quan Phong đã đính hôn.
“Cô đụng tôi trước.”
Diệp Miểu Miểu không yếu thế phản bác:
“Vừa nãy trước mặt tôi rõ ràng không có ai, tôi quay đầu liền đụng vào cô,
chẳng lẽ là tôi đụng cô trước?”
“Diệp Miểu Miểu, là mày đụng người trước còn nói năng xấc láo?”
Hiển nhiên là Kim Vũ Kỳ muốn gây rắc rối:
“Mày chơi với một số người quen rồi, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không
biết hả?”
[Ký chủ, cô kéo thêm một lần giá trị thù hận nữa là nhiệm vụ này sẽ hoàn
thành.]
Ở thời khắc quyết định Hài Hòa Hiệu lại xuất hiện, xúi dại Minh Thù.
Minh Thù thở dài trong lòng, cứ bị xúi giục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra
chuyện!
Bình tĩnh.
“Kim Vũ Kỳ, cô…”
Minh Thù kéo Diệp Miểu Miểu, Miểu Miểu liếc cô một cái, hừ một tiếng, lui về
phía sau. Minh Thù bước lên trước vài bước, đứng trước mặt Kim Vũ Kỳ.
Nữ sinh cười tươi như hoa, trong đôi mắt đen nhánh, phản chiếu ánh sáng đầy
màu sắc của đèn đường, rạng rỡ long lanh, làm cho người khác có cảm giác thân
thiện, cực kỳ thoải mái.
Chính là chủ nhân của gương mặt này, khiến cho Kim Vũ Kỳ trở thành bộ dạng như
ngày hôm nay. Nhưng cô ta đứng trước mặt Lộc Manh, lại luôn có cảm giác thấp
kém hơn.
Kim Vũ Kỳ ưỡn ngực, nỗ lực khắc chế cảm giác này:
“Lộc Manh, mày muốn làm gì?”
“Muốn cùng cô nói chuyện một chút.”
Kim Vũ Kỳ vô cùng kinh ngạc: “Cái gì?”
Minh Thù kéo khóe miệng, cười cười, kéo cổ tay Kim Vũ Kỳ lôi cô ta vào một nơi
hẻo lánh bên cạnh.
Trình Diễn và Diệp Miểu Miểu nhìn nhau, cô ấy muốn làm gì?
Kim Vũ Kỳ bị Minh Thù lôi đi, hoàn toàn giãy không ra, trong lòng có hơi hoảng
hốt:
“Lộc Manh mày buông ra, mày định làm gì!”
“Lộc Manh đồ khốn, mày buông ra, nếu không buông, tao báo cảnh sát.”
“Có ai không, cứu mạng…”
Người qua đường nhìn sang bọn họ, Kim Vũ Kỳ lập tức cầu cứu, hành động của
Minh Thù hoàn toàn ngoài dự tính của cô ta, nguy hiểm không đoán trước được,
mới khiến người ta kinh sợ.
Nhưng mà người qua đường còn chưa kịp hiểu là đang xảy ra chuyện gì, cô gái hô
cứu mạng kia, đã bị dắt vào khúc cua, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mọi người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó xem như không có chuyện gì, tiếp
tục làm việc của mình.
Kim Vũ Kỳ bị kéo đến nơi tối tăm không đèn, Minh Thù hoàn toàn không để cho
Kim Vũ Kỳ có cơ hội mở miệng, đánh cho một trận nhừ tử.
Kim Vũ Kỳ vô duyên vô cớ bị đánh, sự đau đớn trên cơ thể, không thể nào so
được với sự đau đớn trong lòng cô ta.
Vì sao, mình lại gặp đồ khốn Lộc Manh này?
Vì sao, Lộc Manh cứ một hai phải đối đầu với mình.
Vì sao, mỗi lần cô ta đều không như mình tưởng tượng, làm chuyện mình không
kịp trở tay.
Mình hận!
[Giá trị thù hận đã đầy, nhiệm vụ hoàn thành.]
Hài Hòa Hiệu biết rõ, cái đồ ham ăn như Minh Thù, sẽ không dễ dàng gì từ bỏ
thế giới này, nên các chương trình sau đó đều được cắt bỏ.